Lâm Tiếu bị cái phanh bất chợt của anh mình dọa điếng người. Kỳ quặc hơn đó là anh trai phanh xe gấp rồi cũng chẳng thấy xuống xe, chỉ chống chân rồi đứng im bất động.
“Sợ chết mất. Anh sao thế?” Lâm Tiếu quay đầu, trông thấy sắc mặt của anh mình trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm trán.
“Ngồi vững, giữ cho chắc.” Lâm Dược Phi không kịp giải thích cho em gái, cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Dưới sức đạp mạnh mẽ từ đôi chân dài, chiếc xe đạp tăng tốc tiến thẳng đến nơi mà Thẩm Vân làm việc.
Kiếp trước Lâm Dược Phi quen biết Thẩm Vân trong một tiệm cơm tư nhân, Thẩm Vân là nhân viên phục vụ ở đấy. Lâm Dược Phi vào tiệm ăn cơm, lần đầu tiên được nhìn thấy cô, trái tim anh đã đập loạn nhịp.
Trái tim của Lâm Tiếu lúc này cũng đang đập loạn nhịp.
Cây cối bên đường nhanh chóng đẩy lùi lại phía sau, bên tai chỉ còn lại tiếng gió rít gào. Hai tay Lâm Tiếu nhỏ bé giữ chặt xà ngang phía dưới mông mình, đốt tay nhỏ xíu trắng bệch, ngồi phía trước xe đạp anh trai chở mà cô sợ hãi tột cùng.
“Anh chạy chậm lại xíu có được không?”
“Anh trai, anh chạy nhanh quá rồi.”
“Chạy chậm thôi anh ơi.”
Giọng nói của Lâm Tiếu mỗi lúc một lớn, câu nói sau cùng còn có cả sự nghẹn ngào, thế nhưng anh trai của cô căn bản là không hề nghe thấy.
“Anh trai, anh bị tẩu hỏa nhập ma luôn rồi đấy hả?”
Anh trai bị tẩu hỏa nhập ma giống như Mai Siêu Phong vậy.
Trong lòng Lâm Tiếu không ngừng cầu nguyện ‘Anh trai mau dừng lại’ ‘Anh trai mau dừng lại’, cuối cùng thì anh trai cũng chịu thắng xe lại và đáp ngay tại một con phố nhộn nhịp với nhiều cửa hàng hai bên đường.
Dự cảm không tốt trong lòng Lâm Dược Phi đã thành sự thật, tiệm cơm mà Thẩm Vân làm ở kiếp trước lúc này vẫn chưa được mở bán.
Tiệm cơm quốc doanh bên cạnh kinh doanh phát đạt, đang độc chiếm địa bàn, không có chút dấu vết của nhà hàng tư nhân.
Lâm Dược Phi biết thời điểm mình trọng sinh, xã hội mới chỉ bước vào thời kỳ tàu tốc hành phát triển nhanh chóng, mỗi một năm đều sẽ có những thay đổi cực lớn.
Nhưng anh không ngờ tới, thay đổi lớn tới mức khiến anh không tìm được vợ của mình.
Thời bây giờ không có điện thoại, nhà Thẩm Vân vẫn chỉ đang là một mảnh công trường xây dở, tiệm cơm Thẩm Vân làm việc thì vẫn chưa được mở bán. Lâm Dược Phi đưa mắt nhìn quanh, thành phố Lộc quê nhà của anh vẫn chưa phát triển, dù đi xe đạp đã có thể tới được biên giới thế nhưng anh lại không thể tìm thấy được Thẩm Vân ở nơi đâu trong thành phố nhỏ bé này.
Anh trọng sinh được sống vào năm mình mười tám tuổi nhưng lại không tìm được vợ mình của năm mười tám tuổi, chẳng nhẽ lại phải đợi thêm hai năm nữa mới có thể gặp nhau được ư?
Lâm Dược Phi vỗ vào má mình để xốc lại tinh thần, cùng sống chung một thành phố, anh tìm cách dò la rồi kiểu gì cũng có thể dò la ra được nhà Thẩm Vân ở đâu.
Cứ cho thật sự anh phải đợi đến hai năm, vậy hai năm chờ đợi anh chỉ việc lo cố gắng, chăm chỉ kiếm tiền.
Hai năm sau anh đã có tiền cũng đã tìm được vợ của mình, vừa lúc có thể để vợ sống một cuộc sống sung túc.
“Chúng ta lại đi đâu nữa vậy anh?” Xe đạp lại tiếp tục chạy, trong đầu Lâm Tiếu đầy dấu chấm hỏi, hôm nay anh trai ra ngoài chẳng thấy làm gì cả, chỉ thấy đạp xe vòng quanh muôn nơi.
“Đi thi bằng lái xe.” Lâm Dược Phi lòng đầy hăng hái trả lời.
Thời gian mấy ngày nằm dưỡng bệnh ở nhà, anh không ngừng suy nghĩ xem mình nên làm gì để kiếm ra tiền. Năm 1988 là thời cơ tốt để bắt đầu kinh doanh nhỏ, nhưng anh thực sự không có vốn.
Lữ Tú Anh nuôi hai đứa con, tháng nào cũng chỉ vừa đủ ăn đủ mặc, thậm chí còn phải tìm đồng nghiệp xoay vòng những khi lương chẳng đủ chi trả. Đầu tháng có lương, cuối tháng lại hết sạch tiền nên phải mượn đồng nghiệp xoay đỡ, đầu tháng sau nhận lương mới trả lại cho người ta.
Nhà mình không có tiền, bạn bè thân thích lân cận cũng chẳng ai có. Lâm Dược Phi suy nghĩ xem ai có thể cho mình mượn tiền, suy nghĩ tìm hết một vòng thì đáp án là không một ai. Thời này nhà ai cũng nghèo khổ, dù có tiền tiết kiệm chút đỉnh nhưng với danh tiếng tồi tệ của Lâm Dược Phi thì cũng không ai dám đưa tiền cho anh mượn.
Khoản tiền đầu tiên vẫn phải dựa vào bản thân anh.
Danh Sách Chương: