Một nghìn đồng là mười lần một trăm đồng. Một nghìn đồng là hơn nửa năm tiền lương của mẹ.
Sau khi Lâm Tiếu biết chuyện ngạc nhiên tới độ rớt cằm, là ông chủ bậc nào mà chịu trả cho ông anh ngốc của mình nhiều tiền lương tới vậy.
Nhưng mà sau cơn khiếp sợ Lữ Tú Anh vẫn bảo Lâm Dược Phi từ chối, bà bảo: "
Công việc này không được, đi theo ông chủ tư nhân làm việc, ai biết ngày nào đó công ty sẽ bị sập."
Lâm Tiếu ở bên cạnh liên tục gật đầu, cảm thấy mẹ nói cực kỳ đúng. Ông chủ chịu trả cho anh nhiều tiền lương như vậy, chắc chắn cũng là ông chủ ngốc.
Lâm Tiếu cực kỳ lo lắng cho tiến độ của công ty của ông chủ ngốc. Anh về đến nhà, mẹ cầm chày cán bột, Lâm Tiếu cho rằng hai người sắp cãi vã, không ngờ vậy mà không có cãi vã.
Về sau, hai người mẹ và anh nói chuyện cực kỳ hòa thuận, Lâm Tiếu cho rằng hai người sẽ không ầm ĩ nữa, không nghĩ tới lại cãi vã.
Anh ngả bài với mẹ, không cần biết anh có làm công ty xây dựng của ông chủ Lương hay không thì cũng sẽ không đi làm ở xưởng dệt bông, nhất quyết phải xông xáo ở bên ngoài.
“Việc làm ổn định” mà Lữ Tú Anh đợi tròn hai năm, Lâm Dược Phi nói không đi là không đi, Lữ Tú Anh rống to giống như sư tử chín đầu: "
Con nằm mơ đi!"
Lâm Dược Phi ôn tồn thương lượng với Lữ Tú Anh, anh bảo: "
Mẹ, việc làm ở xưởng dệt bông không phải là việc ổn định gì, hiệu quả và lợi ích của xưởng chúng ta năm nay không bằng năm sau, vài năm tiếp theo nữa là đóng cửa rồi, đến lúc đó tất cả mọi người đều bị cắt việc.”
Lữ Tú Anh: “Con nói xàm.”
Trước kia mẹ và anh đều cãi nhau mỗi ngày, Lâm Tiếu đã quen rồi. Tuy rằng hơn một tháng không ầm ĩ nhưng mà Lâm Tiếu cũng vẫn quen, đôi mắt xoay tròn qua lại, đôi mắt quan sát qua lại mẹ và anh.
Sắc mặt mẹ không trắng, giọng nói không run, cũng không có vung chày cán bột lên, giọng điệu anh trai bình tĩnh, có ý nói lý với mẹ. Lâm Tiếu nhanh chóng đưa ra phán đoán, báo động cấp ba, có xíu thú vị."
Lâm Tiếu! Lâm Tiếu!" Đồng bọn nhỏ hô tên Lâm Tiếu ngoài cửa sổ. Chạng vạng ngày mùa hè, sau khi ăn xong cơm tối thì thời gian sau đó là thời gian bọn nhỏ vui đùa.
Lâm Tiếu sờ lên cái bụng lép xẹp, cô còn chưa ăn cơm tối.
Song, có vẻ mẹ và anh sẽ không kết thúc mau, xem ra cơm tối mù mờ không biết chừng nào thấy, Lâm Tiếu quyết đoán đáp lại lời kêu gọi của đồng bọn nhỏ. Cô nằm ở bên cửa sổ, giơ ngón tay lên, bảo: "
Suỵt! Em tới rồi.”
Chị Tiểu Mai dùng phấn phác họa lại vết tích đã phai màu trên mặt xi-măng, các nữ sinh chơi trò nhảy ô vuông ngàn lần không chán.
Lâm Tiếu còn nhỏ nên chân ngắn, chị Tiểu Mai dựa theo thân cao chân dài của mình vẽ ô vuông, rất có tính khiêu chiến với Lâm Tiếu. Bởi vì xác suất thành công không cao nhưng cô lại rất có hứng thú, tạm thời chưa sáng tạo cách chơi mới của riêng mình.
Tiếng ùng ực vang lên từng hồi, là từ bụng Lâm Tiếu vang lên.
Chị Tiểu Mai quan tâm nhìn về phía Lâm Tiếu, bảo: "
Em có đói không?"
Lâm Tiếu đỏ mặt: "
Có hơi đói."
Chị Tiểu Mai với tư cách là đứa bé cầm đầu lớn tuổi nhất, rất biết chăm lo cho em gái, chị ấy nói: "
Chúng ta không chơi nhảy ô vuông nữa, chúng ta đi nấu cơm đi."
Mấy cô bé hái cỏ, hái hoa, hái lá cây, còn đào một nắm cát. Lá cây lót làm nồi, cát bỏ lên làm đồ ăn, xào qua xào lại.
Lâm Tiếu thấy nhàm chán, cô mãi không rõ trẻ con chơi trò chơi làm người lớn nấu cơm thì có gì vui, nhưng vì chăm sóc cô mà chị Linh Linh chơi trò chơi này, Lâm Tiếu xấu hổ nói mình không thích.
Lâm Tiếu chớp mắt, nhìn chị Tiểu Mai xé vụn cây cỏ, bỏ hành hoa vào.
Chị Linh Linh kháng nghị, nói: "
Em không ăn hành hoa!"
Tiểu Mai gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ, đáp: "Được rồi, nồi tiếp theo là của em, sẽ không bỏ hành hoa.”
Cũng là loại cây cỏ đó, lần này sau khi Tiểu Mai xé vụn bỏ vào đã biến thành rau thơm.
Chị Linh Linh nói: "
Rau thơm em cũng không ăn."
“Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu.”
Lâm Tiếu nghe thấy tiếng mẹ và anh, vội vàng ứng: “Dạ! Con ở chỗ này này."
Lữ Tú Anh bước nhanh đi tới, bảo: "
Tiếu Tiếu, con đói bụng không? Chúng ta ăn cơm đi."
Danh Sách Chương: