Lữ Tú Anh lập di chúc, đem căn nhà duy nhất của mình để lại cho Lâm Tiếu, tiền tiết kiệm để lại cho Lâm Dược Phi.
Hai năm trước nhà cũ của xưởng dệt phá bỏ và di dời, căn hộ này là có được nhờ chuyện đó. Cấp bậc tiểu khu giống nhau, nhưng khu vực không tệ, tổng giá trị cỡ 200 vạn.
Lâm Dược Phi đồng ý.
Nhưng Thẩm Vân không đồng ý.
“Tiền tiết kiệm của mẹ anh có thể có bao nhiêu? Có thể có hai mươi vạn sao?”
“Cho em gái anh căn nhà 200 vạn, cho anh hai mươi vạn tiền tiết kiệm, sao có thể bất công như thế?”
Lâm Dược Phi nỗ lực thương lượng với vợ mình, nói điều kiện nhà mình tốt hơn em gái, không thiếu nhà ở. Lữ Tú Anh để lại cho em gái căn nhà này là cho em gái chỗ dựa cuối cùng.
Về sau cô kết hôn là chuyện tốt nhất, không kết hôn cũng được, tóm lại có căn hộ để ở.
Nhưng mà không thương lượng được với Thẩm Vân.
“Nhà ta không thiếu nhà ở ư? Mạnh miệng vậy, người không biết còn tưởng rằng anh có mười căn hộ cơ đấy!”
“Nếu chúng ta thực sự có tiền, em cũng có thể không so đo. Em gái anh nếu thật sự khó khăn, chúng ta cũng không phải không thể giúp. Nhưng hiện tại chúng ta không có tiền đến mức độ đó, em gái anh cũng không khó khăn chút nào!”
“Đừng nhìn hiện tại anh kiếm được nhiều chút, vốn liếng dày một chút, nhưng làm kinh doanh nay lời mai lỗ, là chuyện không nói chính xác được. Em gái anh đang cầm bát sắt đó[1], về sau không chừng ai có nhiều tiền hơn còn chưa biết!”[1]Bát sắt: ý chỉ công việc cố định.
“Mẹ anh muốn để lại căn nhà cho em gái anh có phải bởi vì em không sinh được con hay không? Nghĩ em không thể sinh nên đưa tiền cho chúng ta cũng vô dụng……”
“Hơn nửa đời người, em đi theo anh trừ bỏ lo lắng và sợ hãi thì không hưởng phúc được ngày nào……”
Trong nhà cãi nhau, chủ đều không khi nào ngoài chuyện này, mâu thuẫn và khổ sở đã qua vài chục năm không thể giũ bỏ cũng không thể quên được.
Lâm Dược Phi bị kẹp giữa vợ và mẹ, không tìm được biện pháp nào vẹn toàn đôi bên cả.
Lúc anh còn trẻ chính là một tên khốn. Lữ Tú Anh cả ngày vì anh lo lắng, sau khi kết hôn, người lo lắng sợ hãi lại có thêm Thẩm Vân.
Anh nợ vợ, nợ mẹ, cũng nợ em gái.
Nếu có thể làm lại cuộc đời……Hiện giờ anh có thể làm lại cuộc đời rồi!
Lâm Dược Phi trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Lữ Tú Anh suy nghĩ nếu Lâm Dược Phi thật sự mắc phải tội lưu manh thì nên làm thế nào thì Lâm Dược Phi rốt cuộc cũng mở miệng.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con không có người yêu, càng không làm chuyện xằng bậy.”
Lâm Dược Phi phủ nhận trước, nhưng nghĩ đến chính mình sẽ nhanh chóng đi tìm Thẩm Vân, cảm thấy hiện tại vẫn có thể xem là một cơ hội thông báo cho Lữ Tú Anh.
“Con đúng là có thích một cô gái.”
Trái tim Lữ Tú Anh mới vừa thả lỏng lại đột nhiên xách lên, “Con gái nhà ai?”
Lâm Tiếu dựng lỗ tai nhỏ lên, cô quả nhiên không đoán sai, anh trai chính là muốn cưới vợ mà! Lúc nằm mơ, nhắm mắt lại cứ kêu vợ vợ suốt!
Lâm Dược Phi: “Tên Thẩm Vân, cùng tuổi với con.”
close
“Nhà họ Thẩm? Không đúng, con gái nhà họ Thẩm không tên Thẩm Vân mà……” Lữ Tú Anh nhíu mày.
Lâm Dược Phi: “Không phải xưởng dệt.”
“Không phải trong xưởng?” Lữ Tú Anh càng kinh ngạc, “Vậy làm sao con quen được? Con bé làm việc gì? Trong nhà làm gì?”
Lữ Tú Anh hỏi ba câu liên tiếp, không đợi Lâm Dược Phi trả lời, Lữ Tú Anh lại nói, “Năm nay con mới mười tám, lại qua bốn năm nữa mới có thể kết hôn đó!”
“Lại nói hiện tại trong xưởng quản lý đặc biệt nghiêm ngặt, không phải kết hôn muộn sinh con muộn thì không chịu viết thư giới thiệu đâu.”
Quốc gia kêu gọi kết hôn muộn sinh con muộn, tới trong xưởng thì đã không phải “kêu gọi” đơn giản như vậy đâu. Trong xưởng hận không thể khiến tất cả thanh niên nam nữ kết hôn muộn sinh con muộn, nam đủ 25, nữ đủ 23 mới chịu viết thư giới thiệu.
Nếu tuổi kết hôn được pháp luật quy định nhưng không đến tuổi kết hôn muộn sinh con muộn, trong xưởng sẽ đến làm công tác tư tưởng hết lần này đến lần khác.
Lâm Dược Phi cách tuổi kết hôn được pháp luật quy định bốn năm, cách tuổi kết hôn muộn sinh con muộn còn tận bảy năm!
Lữ Tú Anh nghĩ như vậy liền cảm thấy hiện tại anh có thích cô gái nào căn bản cũng vô dụng.
Lấy tính cách của Lâm Dược Phi, Lữ Tú Anh hiện tại chỉ sợ anh gặp rắc rối!
Lâm Dược Phi nghe thấy Lữ Tú Anh nhắc tới trong xưởng, thuận thế nói: “Mẹ, con không muốn làm việc trong xưởng đâu.”
Lữ Tú Anh không rảnh lo trên tay Lâm Dược Phi còn găm kim tiêm, bàn tay dính đầy bọt xà phòng chộp lấy bả vai Lâm Dược Phi: “Con nói cái gì?”
Chỉ tiêu này là phải đợi hai năm mới có được! Vậy mà Lâm Dược Phi lại nói không làm?
“Không đi làm con muốn làm gì? Tiếp tục ban ngày ngủ ngon, buổi tối uống rượu đánh bài, mỗi ngày chơi với đám bạn xấu kia à?”
Lâm Tiếu lập tức dùng tay che lỗ tai lại.
Danh Sách Chương: