" Keria, anh cay lắm phải không?!! Chúng ta phải làm sao đây?!! " Zeus chạy theo sau Keria vào trong nhà vệ sinh. Nhìn Keria vì cay mà ôm bụp lấy mặt không thể nào ngẩng đầu lên nổi. Zeus luống cuống, nếu như bị cay thì…Chỉ có thể là uống sữa. Nhưng khi nhìn Keria ngồi gục xuống sàn nhà, Zeus nhận ra mọi chuyện không như vậy.
" Anh?!..." Zeus nhìn thân thể của Keria liên tục run rẩy. Nó không phải vì vị cay nóng mà run rẩy, đó là sự đau đớn mà run rẩy.
" Zeus, anh đau quá…" Zeus nhìn một bên mắt của cậu từng chút từng chút biến đổi màu sắc. Rất đỏ, đỏ như máu vậy. Nhưng nó không gây cảm giác sợ hãi, nó như là muốn cuốn người ta vào trong ánh mắt này vậy. Zeus vỗ vỗ mặt làm cho chính bản thân tỉnh táo. Dìu cậu đến bên cạnh vòi nước.
" Đau lắm sao?!? Em phải làm gì đây?!? " Lần thứ hai nhìn thấy, nhưng Zeus không thể nào bình tĩnh cho được. Rất đẹp, cũng làm cho hắn sợ hãi. Nhưng đó là Keria. Hắn không thế không làm gì được.
" Không, không sao…Một chút là tốt rồi…" Đau đớn làm cậu trở nên nhạy cảm hơn. Nhìn chính bản thân mình trong gương. Rất đau mà cậu đã bật khóc. Những giọt nước mắt, không khác gì như những giọt máu vậy. Keria giật mình, mắt phải của cậu cũng đang dần biến đổi. Dù màu sắc rất nhạt nhưng cậu không thể lầm được. Trong thâm tâm dấu diếm cái gì đó là sự hưng phấn cùng chờ đợi. Vì cậu không thể thức tỉnh bản năng vô cực hoàn toàn mà bị coi là yếu kém hơn những người đồng đội khác. Cậu đã chờ đợi…Chờ đợi thật lâu…
" Gumayusi, chúng ta là một thể. Cậu không làm được, mình và đồng đội sẽ giúp cậu. " Oner vỗ vỗ bờ vai gánh vác quá nhiều trách nhiệm của Gumayusi. Hắn là một người đi rừng, tầm quan trọng của hắn chỉ đứng sau xạ thủ Gumayusi mà thôi. Và hắn, cũng là người đầu tiên nhận lấy những chỉ trích từ dư luận. Trong trận thua với DRX. Hắn bị nhắc đến rất nhiều lần, nhiều người chê trách hắn làm không tốt, kéo chân sau của đồng đội…Nhưng hắn, chưa bao giờ để lộ tâm trạng tiêu cực ra bên ngoài. Hắn có thể tự giải quyết tốt mọi chuyện. Hắn tin tưởng, bản thân che dấu cảm xúc đủ sâu. Nhưng với một ai đó, không dấu được.
" Oner, Gumayusi, anh Zeus và Keria. Chúng ta, hãy cùng nhau đồng hành, cùng nhau tiếp tục bước đi. Có được hay không?! " Bao cuộc chia ly, bao cuộc hội ngộ. Faker muốn giữ gìn mối quan hệ này thật lâu bên. Muốn các em ấy cùng sát cánh, cùng chiến đấu cùng, và cùng nhau giành chiến thắng.
" Được. " " Chắc chắn rồi. " Oner cùng Gumayusi kiên định gật đầu. Ở mùa giải sau, bọn họ sẽ đánh bại DRX. T1 sẽ đánh bại DRX! Deft, Gumayusi này xin thề. Sẽ đánh bại anh bằng moik giá!!
" Đồ ăn hết rồi, chúng ta gọi thêm đi. " Khi ba người đang tự hỏi em út và ' út ' fake của nhóm có phải đi vệ sinh hơi lâu hay không thì hai người ấy trở ra. Nhìn bàn thức ăn đã không còn bao nhiêu, Zeus gọi thêm vài phần. Hắn còn chưa có được ăn no đâu.
Cũng vì có thể giải bày được tâm sự, giải toả được nổi lòng. Các tuyển thủ chuyên nghiệp của T1 đã trở về với trạng thái như trước. Không còn điên cuồng lao vào luyện tập, cũng không còn quên ăn mất ngủ như trước nữa. Faker và Teddy đã tâm sự thật lâu qua điện thoại. Teddy có thời gian dài hợp tác cùng với T1, cùng tiếp xúc với Faker. Hắn, nhiều ít vẫn hiểu được con người của Faker.
" Cậu đã làm rất tốt, bạn tốt của mình ạ. Hãy thả lỏng tinh thần, hãy dạo bước trên những con đường. Để những con gió, xoa dịu sự nóng bức trong long của bạn. " Faker bật ra một nụ cười thoải mái. Hắn gật đầu đáp. " Mình sẽ làm như vậy. Cảm ơn cậu, Teddy. "
Faker mặc áo khoác, đeo khẩu trang. Một mình đơn độc đi dạo trên con đường phố đông đúc nhộn nhịp. Hắn vô định đi về phía trước, cũng không cần biết bản thân sẽ đi đến nơi nào.
" Anh, không ngờ lại được gặp anh ở nơi này. " Faker nhìn Peanut đi đến. Đúng là thật không ngờ. Từ sau trận bán kết với Gen G, hắn không còn gặp lại Peanut thêm một lần nào nữa. Faker muốn cùng hắn mời đi ăn cơm, nhưng Peanut từ chối. Như là, Peanut đang né tránh hắn.
" Anh, có tâm sự gì sao?! " Peanut cùng đi song song bên cạnh Faker. Cùng với hắn, vô định đi về phía trước. Cùng nhau đồng hành lâu như vậy, hắn có thể nào không nhìn ra được?!! Nếu không, Faker cũng sẽ không một mình đi dạo vào trời đêm như thế này. Trì phi, hắn có tâm sự.
" Cũng không phải. " Những khúc mắc ở trong lòng đã được gỡ bỏ. Hắn chỉ đơn thuần muốn đi dạo, muốn được những con gió thổi vào. Cũng muốn nghĩ đến, bản thân hắn cùng với T1 sẽ làm gì trong trận MSI sắp tới.
" Anh, chúng ta đi ăn gì đó đi. " Đi một hồi lâu. Peanut có cảm giác đói. Hắn cùng với Faker ngồi vào một quán nướng bên vỉa vè. Faker nhìn Peanut gọi vô số món nướng, Faker nhẹ giọng trách. " Em vẫn không thay đổi. Ăn nhiều những đồ ăn này, không tốt chút nào. " Khi còn ở T1, Peanut luôn bị mọi người coi chừng chỉ vì lối ăn không lành mạnh của hắn. Chỉ cần có cơ hội, đều sẽ gọi những món vỉa hè này đến. Cũng không quan tâm, bản thân có hay không sẽ bị đau bao tử.
" Không có, đây là lần đầu tiên từ khi em tới Gen G. " Faker giật mình. Peanut có thể tự chăm sóc tốt bản thân hắn, một người anh như hắn cảm thấy rất vui và hài lòng. " Em biết, em cần phải tự lập. Không có anh và mọi người, em cần phải trưởng thành. " Ở T1 tùy hứng bao nhiêu thì ở Gen G phải trưởng thành bấy nhiêu. Ở T1 hắn là em út, ở Gen G hắn là đàn anh. Là trưởng người lái tàu.
" Anh, em nhìn ra được. Anh và những đồng đội hiện tại thật sự rất xuất sắc, cũng rất ăn ý. T1 bây giờ vượt qua SKT T1 của quá khứ, em tin chắc tương lai sau này T1 sẽ vô địch thế giới. " Faker tay cầm xiên nướng khựng lại vài giây. Hắn cong nhẹ khoé miệng. Hắn kiên định gật đầu. " Đúng vậy, em và Gen G cũng như vậy. " Peanut vui vẻ gật đầu. Hắn và Gen G sẽ ngày càng một hoàn thiện hơn.