• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Đừng mà, xin đừng rời đi..." Trong màn đêm đen tối đó bao phủ. Chỉ duy nhất một ánh sáng nhỏ nhoi cũng dập tắt. Keria kêu gào trong vô vọng. Ai đó, cứu cậu với...Ai đó, làm ơn cứu cậu ra khỏi nơi tăm tối đáng sợ này với...

Keria bật khóc nức nở trong đêm, từ chung kết thế giới kết thúc không khi nào cậu có trọn vẹn một giấc ngủ. Cậu mơ thấy, cậu bị tất cả mọi người bỏ rơi, bị đồng đội thời ơ cùng với, những lời chỉ trích thậm tệ đó.

Cảm xúc bất ổn chôn dấu sâu trong tận cùng đáy lòng từ lúc này phá vỡ xiềng xích không chịu kiểm soát mà bùng ra. Keria đau đớn không thở nổi. Vì sao, vì sao vậy?!

Ánh hào quang đó...Cái ánh hào quang mà cậu luôn muốn hướng đến, là ước mơ mà cậu hằng ấp ủ. Cậu cố gắng, cậu nỗ lực không ngừng, cậu kiên trì, cậu quyết tâm cao độ...Nhưng ánh sáng đó, thứ ánh sáng lập lánh rực rỡ đó. Mãi mãi không thuộc về cậu sao?!

" Keria? Keria?!! Tỉnh lại, tỉnh lại đi em..." Ai vậy, ai đang gọi cậu vậy? A...Giọng nói quen thuộc này là của anh hai. " Anh hai..." Cậu nhìn thấy, ánh mắt đầy lo lắng của anh trai, còn có mẹ và cha nữa...

" Keria, con bị sốt rồi. " Mẹ Keria chạm bàn tay ấm áp của bà vào trán của cậu. Sự ấm áp đó làm cậu lưu luyến không muốn buông đi. Keria từ lúc trở về, cậu ăn ít, nói ít, thậm chí không nói một lời nào, không muốn giao tiếp với bất cứ ai. Cậu đang đắm chìm trong tâm thức của chính mình. Keria như vậy, người làm mẹ như bà làm sao có thể không đau lòng cho được.

Nhìn hốc mắt đỏ hoe thiếu sức sống đó của cậu, cùng với thân thể từng chút gầy đi. Keria à, con muốn mẹ phải làm sao đây...

" Con xin lỗi, lại làm mọi người lo lắng rồi. " Keria yếu ớt phát ra thanh âm đến cả cậu cũng không thể phát hiện ra. Giờ đây cậu mệt mỏi lắm, cậu đau lắm...

" Các em, em ấy là Dodo sẽ là hỗ trợ mới cho T1. " Bengi giới thiệu thành viên mới với tất cả mọi người. Keria rời đi, để lại khoảng trống quá lời cho đội tuyển. Nhưng, cũng không bởi vì vậy mà T1 dừng lại các cuộc tranh tài. Vị trí hỗ trợ đang được nâng tầm trong những năm gần đây. Vị trí hỗ trợ là một phần tử không thể thiếu trong đội. Nên vậy, hắn cùng nhóm HLV đã mất thời gian khá lâu để chọn ra một vị trí phù hợp. Dù không thể thay thế...Nhưng, hắn hi vọng mọi chuyện sẽ ổn hơn.

" Các tiền bối, xin hãy chỉ giáo cho em nhiều hơn ạ. " Dodo mỉm cười đầy vui vẻ. Hắn vui lắm, vui vì cùng được đồng hành với các tiền bối mà hắn rất hâm mộ.

" Hoan nghênh em, Dodo. " Faker là người trước tiên mở lời. Cho Dodo một nụ cười đầy thân thiện và hảo hữu. Zeus cùng Oner cũng khá vui vẻ đón nhận thành viên mới này. Nhưng Gumayusi, hắn hình như không vui.

Dodo là thành viên mới, hắn cần thiết phải làm quen với lối chơi của đội cũng như dần làm quen với nó. T1 bắt tay vào đấu tập ngay bây giờ. Đối thủ của họ là nhóm thực tập sinh của T1. Dodo hào hứng không thôi. Hắn dời ánh mắt qua Gumayusi, thấy hắn không chu ý. Trong ánh mắt của Dodo có chút khổ sở.

" A, làm sao bây giờ?! Chúng ta bị bao vây rồi?!! " Caitlyn cùng Lux là một cặp đôi mạnh, sẽ không yếu thế hơn về mặt đẩy đường so với Ezreal và Karma của đội bạn. Nhưng thật không may, Gumayusi lại bị dẫn trước đến hai mươi chỉ số lính. Còn có, rừng Vi luôn đi xuống đường dưới để cùng xạ thủ hỗ trợ gank đường. Dodo hô lên, có chút nôn nóng nhìn qua.

Như thế này, sẽ không thoát được mất. Nhưng, Dodo đã quên một chuyện Xạ thủ của hắn lúc này là Gumayusi. Gumayusi mặt chẳng biến sắc, uyển chuyển lắc lư. Lấy vị trí thuận lợi, hạ gục đối phương. Gumayusi quay trở về với một chấm máu trước sự trầm trồ và ngưỡng mộ đến từ tân hỗ trợ Dodo.

Dodo làm khá tốt, hắn do đường cùng cắm mắt. Ban HLV rất hài lòng.

" Dodo, làm tốt lắm. " Ván đấu kết thúc, Oner mỉm người khoác vai Dodở đầy khích lệ nói.

" Ha ha, cảm ơn anh. Em sẽ tiếp tục cố gắng. " Được khen ngợi, Dodo có chút ngại ngùng hai ben tai cũng theo một màu hồng phấn. Faker nhìn Gumayusi biến mất sau cánh gà, không nói gì cả.

" Keria, em không cân nhắc một chút về gia nhập DRX sao?! Trở về DRX, chúng ta sẽ có được chiếc cup vô địch thế giới, không phải em muốn như vậy sao? " Giọng nói của Deft dịu dàng trầm tính ở đầu bên kia điện thoại. Keria khẽ cười, nhưng đó là một nụ cười mỉa mai. " Deft, cho dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa. Tôi sẽ không trở về. Một nơi đáng sợ như vậy, tôi không dám trở về a. "

" Đáng sợ sao?! Em nghĩ như vậy à?! " Deft giọng nói vẫn dịu dàng như vậy. Nhưng ánh mắt đã thay đổi, nó lạnh băng không chút độ ấm. " Keria, em gia nhập T1, là vì muốn trốn tránh ánh, hay là đánh bại anh?!! Keria, anh cũng nói cho em. Em sẽ, không bao giờ đánh bại được anh đâu. ''

" Ha hả, anh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy. " Keria nhìn bầu trời đêm, ánh trắng bị những tầng mây che phủ. Để lại một vẹt tối tối mơ hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang