Trần Nhu nở nụ cười xinh đẹp, không nói gì nữa.
Ngũ cô nương và Lục cô nương nhìn nhau, ít nhiều gì cũng đã đoán ra được điều gì đó, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, họ cũng không nói năng gì.
Các phu nhân thái thái bàn bên thấy bên bàn các cô nương im ắng lại, lão thái thái bèng mở miệng hỏi: “Sao các cô nương trong nhà không nói chuyện vậy?”
Ánh mắt Tam phu nhân đặt trên người Trần Nhu, cười bảo: “Ôi chao, hôm nay Thất cô nương cũng tới à.”
“Thất cô nương, mau tới đây để lão thái thái nhìn một cái đi.”
Trần Nhu đứng lên, dẫn theo Nhạn Thư đi qua đó, thị nữ trong nhà đặt thêm ghế, nàng ngồi xuống bên cạnh lão thái thái.
Lão thái thái mặc áo khoác dài màu lam khổng tước, đầu dùng đai buộc, trán phỉ thúy có hoa văn mây vàng, tai được điểm thêm hoa tai trân châu vàng vùng Nam Dương, tuy đã lớn tuổi nhưng thấp thoáng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng mỹ nhân khi còn trẻ.
Tam phu nhân ngồi bên cạnh bà, mặc váy lục hơi biên biếc, áo màu lam ống rộng, trâm cài xéo, diện mạo đôi phần tương tự Trần Duyệt, nhưng lại có tư thái phú quý, khi bà ta nhìn về phía Trần Nhu, nói cười nhẹ nhàng: “Sức khỏe của Thất cô nương tốt hơn chưa nhỉ? Nghe nói hôm nay vừa ra khỏi viên, còn xử lý mấy tiểu nha hoàn, đuổi hết ra khỏi phủ nữa mà.”
“À?” Lão thái thái tiếp lời: “Còn có chuyện này nữa à? Vì cớ gì?”
“Mấy tiểu nha hoàn không hiểu chuyện ấy mà, mới nói có vài câu khó nghe thôi mà đã bị Thất cô nương nghe thấy, bởi vậy nên cô nương kêu quản gia đuổi chúng nó đi.”
Lão thái thái gật đầu, bà hơi nhíu mày rồi nhìn sang Trần Nhu: “Sức khỏe ngươi yếu ớt mà lại có tính khí nóng nảy nhỉ, giống y đúc nương Thôi thị của ngươi.”
Vốn dĩ bà đã không ưa gì Thôi thị, tất nhiên cũng không thể thích đứa cháu gái này được, bây giờ lại còn nghe thấy mấy lời Tam phu nhân nói như vậy, nên càng thấy bất mãn hơn.
Tam phu nhân cười hùa: “Tiểu cô nương ấy mà, tính khí nóng nảy cũng phải thôi.”
Lão thái thái không đồng tình: “Đã biết rõ cơ thể mình không tốt rồi thì bình thường nên tích phúc cho nhiều đi chứ.”
Lời này nghe rất nặng nề, chỉ trích thẳng mặt, ý nói Trần Nhu không chịu tích phúc đức, làm người không khoan dung.
Lòng Trần Nhu lạnh lẽo, dù biết lão thái thái không ưa thích mình, nhưng khi nghe lời này xong thì cũng phải thấy buồn bực.
Nàng nhìn về phía Tam phu nhân, thấy khóe miệng bà ta cong lên, vẫn là nụ cười dịu dàng xinh đẹp, trong mắt bà ta lại mang theo ba phần tự đắc.
Trần Nhu cũng không có tâm trạng vòng vo với bà ta nữa: “Hôm nay có Tam thẩm thẩm ở đây, ta còn định xin ngày mai Tam thẩm thẩm mở kho cho ta, ta muốn kiểm kê từng món của hồi môn của mẫu thân ta theo danh sách.”
Nụ cười trên mặt Tam phu nhân chợt cứng lại: “Đang êm đang đẹp, sao tự dưng lại nói tới chuyện này?”
“Chẳng nhẽ Thất cô nương còn sợ đồ trong kho bị trộm nữa à? Đồ của mẫu thân ngươi, đâu ai dám động vào.”
Lão thái thái nói: “Kiếm chuyện làm gì? Đến đây là được rồi, đồ của ngươi không thiếu được đâu.”
Diễn biến cuộc nói chuyện bên chỗ bọn họ đã khiến bàn các lão gia chú ý, Trần Hiến thấy nữ nhi mình xuất hiện trong gia yến nên đã chú ý đến nàng nhiều hơn, thấy nàng ngồi qua chỗ lão thái thái thì càng cố tình để ý tới, bây giờ lại thấy bọn họ như đang tranh chấp, ông bèn buông ly xuống, lên tiếng hỏi: “Thất cô nương có chuyện gì à?”
Trần Hiến đã lên tiếng rồi thì những người khác đều im lặng hết.
Lão thái thái nói: “Cô nương muốn mở kho kiểm kê hồi môn của nương nó, còn chưa định hôn ước, sao lại nghĩ đến những chuyện này chứ hã? Con nói chuyện với nó nhanh đi.”
Trần Hiến đáp: “Con bé muốn mở kho thì mở kho thôi, lão Tam gia, ngươi nghe theo con bé đi.”
Nói rồi, ông lại tiếp tục: “Để cho rõ ràng thì Tứ lang đi cùng con bé đi.”
Trần Trưng gật đầu đồng ý.
Tam phu nhân đã cười không nổi nữa rồi, bà ta có thể hù dọa một cô nương không hiểu chuyện đời, nhưng không lừa nổi lang quân trong nhà.
Chuyện này còn là do Trần Hiến nói ngay trước mặt mọi người nữa.
“Thất cô nương, thật là không may, năm kia, trong phòng mất nước [*], lại còn đốt mất danh sách hồi môn của tẩu tẩu, chưa kịp tạo bản khác.”
[*] Ngày xưa, từ liên quan đến lửa và hỏa hoạn bị cho là xui xẻo, nên thường sẽ không nói thẳng là hỏa hoạn, trong trường hợp này là dùng từ tẩu thủy (tẩu là đi, thủy là nước, nước đi mất thì chắc chắn chỉ còn lửa).
Trần Nhu nhìn Trần Hiến: “Vậy xin cha viết một lá thư gửi cho cữu cữu Thôi gia, sao chép lại một danh sách năm đó.”
Tam phu nhân vội xen vào: “Việc này không ổn!”
Lão thái thái cũng nhíu mày, bà nói: “Không thể làm như vậy được, chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng làm kinh động đến Thôi gia, thể diện của tộc Trần thị biết để ở chỗ nào đây?”
“Tiểu nữ tử như ngươi, sức khỏe đã không ổn rồi mà còn không chịu yên tĩnh ở đó đi.”
“Đúng là không thể vì chút chuyện nhỏ nhặt thế này mà làm kinh động Thôi gia.” Giọng điệu Trần Hiến bĩnh tĩnh, không thay đổi ngữ điệu, ông nhìn Tam phu nhân mà nói: “Lão Tam gia [*], mấy năm nay ngươi quản gia, phu nhân ta đã đi được mười năm rồi, đồ của nàng không phải là thứ mà người khác có thể động vào.”
[*] Từ dùng để gọi em dâu, ở đây là gọi Tam phu nhân.
“Trước mắt ta sẽ viết một phong thư gửi cho Thôi gia, để Thôi gia phái người tới, đích thân họ xử lý việc này, nếu đồ của Thôi thị bị mất – dù chỉ là nửa món thôi, vậy thì, hoặc là ngươi tự xin hạ đường [*], hoặc là Tam đệ viết thư bỏ vợ, cũng tiện cho hai nhà Trần – Thôi ta báo quan xử lý.”
[*] Hạ đường: một thuật ngữ cũ, chỉ việc người chồng sẽ ly dị vợ.
“Đùng!” một tiếng, Tam phu nhân té ngã khỏi ghế, bà ta cuống quýt nhìn về phía lão thái thái: “Lão thái thái…”
Lão thái thái bên cạnh hơi híp mắt lại, biến thành dáng vẻ “gió thổi mạnh cũng không động”, tuy bình thường bà ta thiên vị tam phòng, nhưng cũng biết mình phải dựa vào lão Đại, trước mắt, lão Đại đã tức giận rồi, vào những thời điểm bà nên giả câm vờ điếc thì nhất định phải giả câm vờ điếc.
Trong nhà, Trần Hiến là lão Đại, là người đứng đầu một nhà, là trọng thần của triều đình, còn là trưởng tộc.
Ông nói một, trong nhà không ai dám nói hai.
Trần Hiến hỏi Trần Nhu: “Vì sao bỗng nhiên hôm nay con lại nhắc tới việc này?”
Trần Nhu nói: “Hôm nay con kiểm tra trang sức trâm vàng trong phòng, phát hiện đã bị người khác động vào, không ngờ trâm vàng trên đầu nữ nhi cũng đã từng bị cô nương khác dùng qua.”
“Tớ hiếp đáp chủ, được lắm.” Trần Hiến vuốt râu, tức giận đến bật cười: “Được, cha đã biết.”
“Về sau, trong cái nhà này, lão Tam gia không cần phải xen vào nữa, lão Nhị gia đến làm đi.”
“Chuyện khác trong phủ thì ta có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng ta chỉ có một viên ngọc quý trong tay như vậy thôi, nếu ai dám đối xử với con bé không tốt, vậy đừng trách ta xuống tay không nể tình.”
Kết thúc gia yến, lão Tam của Trần gia và Tam phu nhân trở lại phòng, Tam phu nhân khóc sướt mướt: “Lão gia, chàng cứu thiếp với!”
Tam lão gia cười lạnh: “Dám động vào đồ của tẩu tẩu, ngươi đúng là lão thọ tinh thắt cổ [*] rồi nhỉ, chê mình sống lâu chứ gì.”
[*] Chán sống.
“Sức khỏe của Thất cô nương không tốt, mấy năm trước còn thường hay bệnh nặng, hiển nhiên là sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, mấy thứ kia nên được sung công, ai biết nó lại có thể sống đến mười lăm tuổi, Diêm Vương gia có thu nó không vậy.”
Tam lão gia tát bà ta hai cái, tức đến nỗi tay cũng run run: “Mấy câu này mà ngươi cũng dám nói trong phủ ư, Thất cô nương là điểm trí mạng của Đại ca, huynh ấy có thủ đoạn gì mà ngươi còn không rõ nữa ư?”
“Bây giờ Tam hoàng tử còn đang gấp gáp đưa quà sang nhận lỗi đến tận phủ kia kìa.”
“Câu này mà bị Đại ca nghe thấy thì ngươi tự đi chết luôn đi, ta không bảo vệ ngươi nổi nữa đâu.”
“Ngươi tác oai tác quái trên đầu ai trong cái phủ này cũng được, duy chỉ có Thất cô nương là không thể dính tới, coi nó như tổ tông mà cung phụng cho ta đi.”
“Mấy năm nay ngươi còn chưa hiểu rõ thân phận của mình hay sao!”
“Đến lão thái thái mà cũng chỉ dám nói nó hai câu, ngươi cho rằng ngươi là ai vậy hả?”
Mặt Tam phủ nhân lấm chấm dấu tay, bà ta khóc lóc hoảng hốt, hỏi: “Vậy bây giờ thiếp phải làm gì đây?”
“Thiếu cái gì thì bù lại gấp năm lần, thế thì ta mới có thể ăn nói lại với huynh trưởng.”
Tam phu nhân khóc mà ngã quỵ xuống đất, không bao giờ còn thấy được sự đắc ý trên bữa tiệc nữa.
Trần Nhu trở về viên, ngày hôm sau, quản sự, nãi nương, bà tử giáo dẫn, cùng với mấy đứa tiểu nha hoàn trong viên của nàng đều bị đổi thành người mới hết.
Hơn phân nửa nô bộc trong phòng Tam phu nhân, Bát cô nương đều bị trục xuất khỏi Trần phủ.
Quản sự mới tới tên là Triệu Kỷ Phương, bà gọi hết mọi người vào dạy bảo, Trần Nhu gọi bà là Triệu cô cô, không còn nãi nương nữa nên nàng để Triệu cô cô lo liệu công việc trong viên.
Triệu cô cô là một nữ nhân “sấm rền gió cuốn”, giữa mày có nốt ruồi, cực kỳ tôn trọng Trần Nhu, mọi việc đều lấy cô nương nhà mình làm chủ.
Xử lý xong hết mọi việc trong viên, Trần Nhu ngồi trước song cửa sổ, lật xem danh sách trong tay, đều là người trong cửa hàng và thôn trang, trong đó có không ít chuột gầy mà bây giờ đã được nuôi đến béo múp.
Để Nam Tranh làm chuyện này, cũng có thể thấy được năng lực của nàng ta đến đâu.
“Thất cô nương, Ngũ hoàng tử lại sai người tới tặng rất nhiều đồ, người có muốn xem thử không ạ?” Cẩm Họa gõ cửa mà báo.
“Đưa đến cho ca của ta đi, huynh ấy sẽ xử lý.”
Trần Nhu không muốn dính dáng gì tới cái kẻ này nữa.
Bây giờ nàng đang cân nhắc học làm bánh trung thu.
Tháng sau thành Trường An có lễ hội đèn lồng của Hoa Thần [*], nàng muốn mời chàng ta đi xem hội đèn lồng, thể hiện lòng mình trong hội đèn lồng.
[*] Một vị thần của trăm hoa trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc.
Hoàng hôn bao la, tôi tớ trong Trần phủ dần dần đốt đèn lồng, trong cảnh tối tăm, từng ngọn đèn sáng bùng lên.
Trần Trưng đi vào thư phòng của phụ thân.
“Đồ của Ngũ hoàng tử đã được trả về, đến nhìn mà Tiểu Thất cũng không thèm nhìn, chắc chắn con bé không có lòng dạ gì với Ngũ hoàng tử.”
“Hôm nay con đi thăm con bé, nó đang vui vẻ luyện tỳ bà, còn lôi kéo con nữa, cứ khăng khăng muốn con nghe vài khúc.”
Trần Hiến gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Phụ tử hai người đều không muốn Trần Nhu kết thân với hoàng tử.
“Con sắp không tìm ra từ gì để khen con bé nữa rồi, phải ra ngoài tìm ai đó hỏi một chút thôi.” Trần Trưng nở nụ cười, bỗng nhớ đến Thích Nhung, nghĩ thầm, nếu tên này mà ở đó thì chắc cũng chẳng nói ra được lời khen ngợi tử tế nào.
“Kén rể cho muội muội con là việc khó.”
Trần Trưng cười nói: “Thích Nhung và Tiểu Thất lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lại hiểu hết tường tận gốc rễ, hắn cũng là một ứng cử viên tốt, mà lại cứ…”
Huynh ấy còn chưa nói hết lời mà đã thấy sắc mặt phụ thân Trần Hiến sa sầm, ông lạnh lùng bảo: “Mấy câu đùa giỡn thế này thì ít nói trước mặt muội muội con thôi.”
“Không đáng lo đâu ạ, hai bọn nó không hợp nhau, dù con có nói thêm mấy câu đùa giỡn nữa thì hai đứa nó cũng sẽ không thể ở bên nhau được.” Nhớ tới mấy con ưng con chó con hổ linh tinh gì đó trong Hầu phủ của Thích Nhung, huynh ấy càng cảm thấy hai người này không thể dung hòa được, trừ phi mặt trời mọc đằng Tây.
Trần Trưng cười nói đùa: “Cũng phải trách Thích Nhung đầu thai sai lầm, lúc trước nương con và công chúa còn cố ý kết thân nữa chứ, nếu hắn là một cô nương gia thì đã có thể thành vị hôn thê của con rồi.”
“Quên đi, loại phu nhân này ai mà chịu được, vẫn chỉ nên làm huynh đệ tốt thôi.”
Ánh mắt Trần Hiến mang vẻ lạnh lùng mà nghe huynh ấy nói cười, ông nghĩ đến điều gì đó, chợt lẩm bẩm thì thầm: “Hắn giống cữu cữu của hắn…”
Ngay sau đó, khi nhận ra mình đã lỡ lời, Trần Hiến quay phắt đi, không hề biến sắc mà nói lảng sang chuyện khác: “Gần đây trong kinh cũng có không ít thanh niên tài tuấn.”