Ca ca Trần Trưng cõng nàng ra khỏi Trần phủ, ngồi trên kiệu hoa, nghe tiếng xe lộc cộc, Trần Nhu vẫn cảm thấy mình không tài nào tưởng tượng nổi.
Nàng gả cho Thích Nhung thật rồi.
Mang theo mười dặm hồng trang, dạo khắp thành Trường An, cuối cùng là vào Hầu phủ, Trần Nhu thấy trước mắt mình chỉ toàn là màu đỏ, từ nhỏ tới lớn đã thấy Thích Nhung mặc vô số bộ cẩm y màu đỏ thắm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng trông thấy chàng mặc hỷ phục kết hôn.
Đêm động phòng hoa chúc.
Trần Nhu ngồi trên chăn hỷ, lẳng lặng chờ người đi qua, nàng đã nghe thấy tiếng đóng cửa kẽo kẹt, im lặng thầm đếm trong lòng cả một lúc lâu, ấy thế mà nàng vẫn không thấy có người đi đến bên cạnh mình.
Tiếng đóng cửa vừa rồi, như là ảo giác vậy.
Cuối cùng, vẫn có người tới vén khăn hỷ trên đầu nàng, vừa nâng mắt đã thấy dung nhan tuấn tú quen thuộc của người nọ.
Trần Nhu nhịn không được mà cười thành tiếng: “Vừa nãy chàng đã làm gì vậy? Chờ lâu vậy rồi mới đi qua đây à?”
Thích Nhung bật cười: “Tân nương tử của ta, nàng nóng vội quá rồi đấy, ta nghe nói, trong đêm tân hôn, tân nương tử nhà người ta rất ngượng ngùng, còn không dám ngẩng đầu lên nhìn người ta nữa cơ, đâu giống như nàng đâu, cứ tùy tiện nhìn ta như thế.”
Trần Nhu: “… Lúc chàng trèo vào khuê phòng ta, ta còn chưa thấy chàng để ý như vậy đâu.”
Thích Nhung cười ôm nàng vào lòng: “Cuối cùng thì sau này ta cũng không cần phải trèo vào khuê phòng của nàng nữa rồi.”
“Mau đến đây đi, chúng ta uống rượu hợp cẩn trước đã.”
“Chàng nóng vội thế!!” Trần Nhu trợn mắt liếc chàng một cái, nàng nhìn trái ngó phải hết một vòng, phát hiện trong phòng không có những người khác: “Nha hoàn bà tử đâu?”
“Đêm động phòng hoa chúc của chúng ta mà nàng còn muốn có người khác sao?”
Trần Nhu lạnh nhạt nói: “Ta đây chỉ sợ chàng không biết mà thôi.”
Thích Nhung rất rất giống như con mèo lớn bị giẫm phải đuôi, hung dữ nhéo mặt nàng một cái: “Nàng nói cái gì? Nàng khinh thường nam nhân của nàng quá rồi đấy.”
“Là do chàng không thèm đi theo trình tự mà!”
Thích Nhung: “… Vậy, hay là ta gọi họ quay về nhé?”
“Rồi rồi, cứ như vậy đi.”
Bây giờ lại tới lượt Thích Nhung không đồng ý, nói xong thì nhất quyết phải đứng lên đi ra ngoài gọi người: “Ta cưới nàng thì phải cho nàng thứ tốt nhất, sao có thể khiến nàng không hài lòng…”
Trần Nhu vội tiến lên ôm lấy chàng: “Chàng đừng ra ngoài làm mất mặt nữa, nếu chuyện này bị ca ta biết, huynh ấy sẽ cười chàng cả đời luôn đấy.”
“Không chỉ có ca ta cười chàng, đám Chu Giác cũng sẽ chê cười chàng.”
Thích Nhung: “…”
Quả thật là đã bị gây khó dễ bởi mấy lời nói này rồi.
Nàng huých khuỷu tay chàng, hào khí vạn trượng mà nói: “Đi, uống rượu đi!”
Thích Nhung: “…”
Thích Nhung duỗi tay cản eo nàng lại, đè người lên giường, gặng hỏi: “Nàng đi đâu cơ? Có biết hôm nay nàng gả cho ta không? Có chút bổn phận làm tân nương tử được không?”
“Thì ra là nàng đang cho rằng mình vào quán rượu à?”
Trần Nhu: “…”
“Vậy ta phải làm gì bây giờ?”
“Đây là đêm tân hôn đầu tiên của chúng ta, vậy mà chàng lại đuổi hết tất cả mọi người đi, có ai biết phải làm gì đâu.”
Đúng là hơi khó để giải quyết vấn đề này, Thích Nhung cũng không biết trong đêm tân hôn thì người ta nên làm gì trước, không biết gì hết mà chàng đã đuổi người ta ra ngoài hết rồi.
Vì thế chàng phải kéo tân nương tử của mình tới, hai người cùng uống rượu hợp cẩn, Trần Nhu vừa uống rượu thì đã đỏ mặt ngay, rượu đêm tân hôn không giống rượu trái cây bình thường nàng hay uống, một ngụm rượu đi xuống, gương mặt cũng đỏ hồng ngay khắc ấy.
Đây là lần đầu tiên Thích Nhung nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, chàng chỉ muốn hôn một cái, lại cảm thấy mình quá lỗ mãng, sẽ mạo phạm giai nhân, đành phải duỗi tay về phía trước, cong ngón tay thăm dò gương mặt nàng.
“Tửu lượng kém quá.”
Trần Nhu: “…”
Đêm tân hôn mà, người này cứ nhất quyết phải nói chuyện này với nàng sao?
“Thích đại tướng quân sát phạt quyết đoán, trong đêm tân hôn, chàng không thể làm việc quyết đoán hơn một chút hay sao?”
Thích Nhung cười bế ngang nàng lên: “Nàng đang mời gọi ta làm chuyện gì?”
Trần Nhu: “… Ta đâu có nói như vậy.”
Trần Nhu cảm thấy ảo não, vì sao tên Thích Nhung này lại nhiều lời quá vậy, nghe người ta nói rằng, trong ngày thành hôn, tân nương tử chỉ cần nằm đó cho tốt thôi là được, lúc nên làm việc thì tất nhiên là đã có nam nhân tới làm việc.
Vậy thì sao đêm hôn của bọn họ lại có nhiều chuyện vô nghĩa như vậy cơ chứ?
Tự dưng bây giờ Thích Nhung lại nhớ tới vài chuyện: “Ta nghe bà tử nói, có phải nàng đã mang theo một người sứ đặt dưới đáy hòm rồi không, chi bằng chúng ta lấy nó ra xem thử xem.”
Mặt Trần Nhu đỏ hết mức, tai nàng đỏ như máu, nàng cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chàng đừng khinh ta không biết gì hết, trước khi ta ra tới cửa, đã có người có chuyên môn tới dạy ta rồi đấy.”
Thích Nhung trông thấy dáng vẻ đỏ mặt của nàng, càng nhìn thì lại càng thích, cố ý chọc nàng: “Ta sợ nhạc phụ đại nhân làm khó dễ giữa chừng, cố tình…”
Trần Nhu lạnh lùng nói: “Chàng nói tiếp đi, đến khi lại mặt, chính miệng ta sẽ thuật lại lời mà chàng từng nói cho cha ta nghe.”
“Tha cho ta đi.” Thích Nhung cúi đầu làm nhỏ liền: “Là do ta sai.”
“Cũng không biết đêm tân hôn người ta nói gì nhỉ? Chắc chắn không nói nhiều như hai ta đâu.”
“Đêm tân hôn, có người chỉ mới là lần thứ hai gặp mặt, dù có nói gì với nhau thì cũng chưa đầy mấy câu.”
Trần Nhu cười: “Trước khi thành hôn ta đã nói chuyện nhiều với chàng rồi mà, đúng là lợi cho chàng quá.”
Thích Nhung: “Thanh mai trúc vui như thế đó.”
Trần Nhu nói thêm vào một câu: “Ca ta còn nói với chàng nhiều hơn cả ta, hai người suýt thì đã được đính hôn từ bé, Thích Nhung à, suýt chút nữa chàng đã trở thành tẩu tử của ta rồi đó!!”
Có lẽ là do hai người đã thành hôn, nên càng lúc Trần Nhu càng nói năng to gan hơn, nếu là khi trước, chắc chắn nàng không dám nói này nói nọ nói kia trước mặt Thích Nhung như thế này.
“Trần Tiểu Thất, đêm nay nàng đừng có nói mấy cái chuyện khiến người khác mất hứng nữa.” Thích Nhung vỗ vỗ má nàng.
Trần Nhu nằm trên giường hỷ, cũng không biết như thế nào nữa, có lẽ là do nàng thấy căng thẳng thật, nên đầu óc cứ nhịn không được mà nói lảng sang chuyện khác.
Không dám chạm vào đề tài chính yếu kia.
Nhớ tới một lần ngoài ý muốn nắm được thứ đó trong tay, lại nghĩ tới mấy năm nay Thích Nhung đã cao lên không ít, có phải là có vài thứ nào đó cũng sẽ cao lên cùng với chủ nhân của nó không?
Hi vọng là không dài.
Sợ quá.
… Quên đi, hay là vẫn nên ngủ trước đã?
Những tân nương tử trước kia cũng sẽ không rối rắm như nàng, dù sao, trước khi thành hôn họ chẳng biết gì cả, không biết thì sẽ không có gì đáng sợ, sắp lên trận mà lại sợ sệt, vậy thì không còn kịp nữa rồi.
Trần Nhu quay cuồng một vòng, lăn vào tận bên trong giường hỷ, phía dưới có đặt mấy món như đậu phộng long nhãn, nàng dùng chăn che chắn mình kỹ lại, lại kéo mấy cái gối tới xây dựng nên một “thành trì”.
Thích Nhung nhìn thấy “ranh giới sông Sở Hán” mới được xây mà chỉ thấy buồn cười không thôi, xem ra, trong đêm tân hôn, mình cũng cần phải “hành quân đánh giặc” rồi.
Hai, ba lần đã hủy được thành trì của nàng, mũ phượng, trâm vàng trên đầu nàng… tất cả đều được chàng gỡ xuống, gỡ từng món một xuống.
Lần này, Thích tướng quân từ trước tới nay thích tốc chiến tốc thắng lại lựa chọn tác chiến vu hồi [*].
[*] Đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
Lăn lộn càng lâu càng tốt.
Ngày hôm sau, việc đầu tiên mà Trần Nhu làm chính là đẩy nam nhân bên cạnh xuống giường, nàng muốn dùng chân đá, ngặt nỗi là nâng chân không nổi, dùng tay đẩy thì cũng phải phí không ít công sức… Rồi vẫn phải nhờ vào việc Thích Nhung thấy nàng cố gắng quá, chàng không đành lòng nên tự chủ động lăn xuống giường.
Trần Nhu thấy chàng bị mình đẩy xuống thật thì sốt ruột kéo lấy chàng, nhưng lại còn bị chàng ôm ngược lại vào lòng, cùng nhau lăn trên đất, may mà mặt đất trải đầy thảm lông chồn dày dặn.
“Đau.” Mới sáng sớm, trên khắp cơ thể, chỗ nào cũng đau, không thể làm được động tác nào quá mãnh liệt, chỉ mỗi việc lăn xuống đơn giản như vậy thôi, mà cũng khiến Trần Nhu đau đến xuýt xoa, mắt đong đầy ánh nước.
Giọng nàng khàn khàn, tối hôm qua nấc nghẹn rất lâu, mắt cũng sưng húp lên.
Thích Nhung yêu thương mà ôm nàng vào lòng, đích thân hầu hạ phu nhân mới cưới của mình, giúp nàng mặc y phục rồi lại ôm nàng đi chải đầu.
Có lẽ do đã sớm mong chờ đến ngày này, nên Thích Nhung có thể chải kiểu đọa mã kế đơn giản cho nàng, rồi sau đó cứ cắm châu thoa tứ tung ngang dọc, thế là chàng bị Trần Nhu ngăn cản lại.
“Đơn giản một chút.”
“Được, nghe phu nhân.”