• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe nhỏ màu xanh bảo thạch rít lên nhanh chóng đi theo chiếc xe phía trước vào làn đường thẳng.

Sắc trời hỗn loạn, mây đen che phủ, biển số đường xa xa lại đặc biệt nổi bật.

Cách ga Thanh Lăng 2,7 km.

Sắp tới rồi.

Sơ Tiện ngồi nghiêm chỉnh, túi hạt dẻ rang đường kia được nắm gắt gao trong lòng bàn tay, cách một lớp giấy da trâu mỏng manh, làm bỏng ngón tay cô.

Xe đã chạy được một đoạn, cho đến lúc này đầu óc của cô vẫn mơ hồ, mơ mơ hồ hồ ngồi lên xe của Phó Chỉ Thực.

Từ lúc mua hạt dẻ đến giờ, ngay cả một hạt cô cũng chưa từng nếm qua.

Nhưng cô cũng không có gan ngồi trong xe Phó Chỉ Thực ăn hạt dẻ.

"Đàn anh Phó, anh ăn hạt dẻ không? " Cô bé như là đang hiến bảo vật mà đưa tới trước mặt anh.

"Ăn sáu hạt dẻ bằng một chén cơm, một đống carbohydrate." Hai tay người đàn ông tùy ý đặt lên tay lái, mắt nhìn về phía trước, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, trong giọng nói lộ vẻ ghét bỏ.

Sơ Tiện: "..."

Hạt dẻ cô tâm tâm niệm niệm ở trong mắt anh thế mà lại không đáng một đồng, buồn bực!

Cô nắm lấy túi giấy, trong miệng nhịn không được nói thầm: Không ăn thì không ăn, có cần phải chê bai hạt dẻ của em như thế không?

Phó Chỉ Thực vểnh tai, truy hỏi: "Em nói cái gì?"

Sơ Tiện hoảng hốt, cười mỉa nói: "Không có gì."

"Tôi nhớ em là người Vân Mạch." Anh nói.

Sơ Tiện gật đầu: "Vâng."

“Trọng Trấn ở phương Bắc, một thành phố rất phồn hoa. Thực lực tổng hợp của đại học B ở Vân Mạch không kém đại học A, Học viện Y đại học B trâu bò nhất, đứng đầu cả nước."

"Không giấu gì anh, năm đó em cũng muốn thi vào đại học B, đáng tiếc điểm không đủ."

"Lúc tôi mới tốt nghiệp cũng muốn vào đại học B dạy học, đáng tiếc trường người ta không xem trọng tôi."

Sơ Tiện: "..."

Lúc mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh Phó Chỉ Thực muốn thoát khỏi trói buộc của người nhà, một lòng một dạ bay ra bên ngoài, đã gửi sơ yếu lý lịch cho Học viện Y đại học B. Đáng tiếc không thể nhậm chức như ý muốn.

Cô không nhịn được hỏi: "Ở lại Thanh Lăng không tốt sao?"

"Cũng không phải Thanh Lăng không tốt, chỉ là ở lâu trong một thành phố nên muốn đi ra ngoài xem. Tuổi trẻ mà, luôn nhịn không được hướng tới thơ ca cùng phương xa*." Trong lời nói của anh dường như có chút tiếc nuối, giọng nói trầm thấp: "Đáng tiếc vẫn không ra khỏi đây được."

*Thơ ca cùng phương xa: Ý chỉ cuộc sống lý tưởng và hạnh phúc mà con người muốn hướng tới.

Ngay từ khi sinh ra, anh đã được người nhà sắp xếp sẵn con đường, từng bước trưởng thành. Đối với sự sắp xếp của người trong nhà, anh luôn yên lặng tiếp nhận, trưởng thành như bọn họ mong đợi. Một lần phản kháng duy nhất chính là tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Anh không muốn kế thừa Nhân Hòa Đường, chỉ muốn yên lặng làm học thuật, một lòng muốn thoát khỏi gia tộc.

Lúc ấy anh cũng không biết vì sao mình phản nghịch như vậy, cứng rắn với người trong nhà. Hai bên cãi nhau vô cùng tệ hại. Cuối cùng người trong nhà bất đắc dĩ nhượng bộ, anh tạm thời ở lại đại học A dạy học.

Đó là một đoạn quá khứ cũng không vui vẻ gì, hôm nay hồi tưởng lại cũng không cảm thấy mình tuổi trẻ ngông cuồng. Ngược lại cảm ơn sự cố chấp năm đó của chính mình, để cho anh có thể trải qua cuộc sống tự do tự tại vài năm, thuần túy mà sống cuộc sống của chính mình.

Người đàn ông lạnh nhạt cười, chuyển đề tài: "Sắp tốt nghiệp rồi, em đã quyết định làm việc ở bệnh viện nào chưa?"

Sơ Tiện theo bản năng muốn lắc đầu, lại lập tức gật đầu nói: "Quyết định rồi."

Lòng hư vinh kia quấy phá, không muốn làm cho Phó Chỉ Thực cảm thấy đàn em của anh hỏng bét đến mức ngay cả một công việc cũng không giải quyết được.

Phó Chỉ Thực: "Bệnh viện nào?"

Sơ Tiện: "Một bệnh viện ở khu Tây Trừng quê em."

"Không ở lại Thanh Lăng?"



"Muốn gần nhà một chút."

"Con gái mà, người nhà luôn hy vọng có thể ở bên cạnh." Phó Chỉ Thực tỏ vẻ hiểu.

Chẳng mấy chốc đã đến ga xe lửa.

Phó Chỉ Thực xuống xe trước, vòng qua cốp sau giúp Sơ Tiện lấy vali to đùng của cô.

Ước lượng ở trong tay vô cùng nặng, một người đàn ông như anh xách lên cũng cảm thấy cố hết sức. Không thể tin được cô bé nhỏ như vậy làm sao mang nó lên xe lửa.

"Em dọn hết phòng ngủ về nhà?" Anh không nhịn được châm chọc một câu.

"Sắp tốt nghiệp rồi, cái gì cũng không nỡ vứt, nên em mang về."

"Em không biết chuyển phát nhanh à?"

"Quên mất." Cô bé gãi đầu.

Sơ Tiện xấu hổ không dám nói mình tiếc phí chuyển phát nhanh. Gửi từ Thanh Lăng đến Vân Mạch, một nam một bắc, phí chuyển phát nhanh cũng không rẻ.

Phó Chỉ Thực đứng ở bên cạnh xe, gió lạnh thổi loạn mái tóc ngắn đen nhánh mịn màng của anh, trên cổ anh đeo một chiếc khăn quàng cổ hoa văn mềm mại, tua rua ở vạt áo đong đưa.

Cô bé ngoan ngoãn nói: "Anh vất vả đưa em đến nhà ga, anh lái xe về chú ý an toàn."

Anh khoác tay, mơ hồ nói: "Nghỉ ở nhà suy nghĩ sơ thảo luận văn của em cho tốt, đừng đến lúc đó nộp một bản luận văn không có cách nào xem, tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn sửa cho em."

Sơ Tiện: "..."

Thật đúng là ba câu không rời luận văn.

"Anh yên tâm, đàn anh Phó, em sẽ chú ý."

Người đàn ông ngước mắt lên: "Vào đi."

"Tạm biệt đàn anh Phó."

Đưa mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ kia chậm rãi đi vào nhà ga. Lúc này Phó Chỉ Thực mới khởi động xe rời đi.

Xe xuống cầu vượt, dừng ở giao lộ chờ đèn đỏ, anh liếc mắt nhìn ghế phụ một cái, thế mà lại phát hiện phía trên có một túi hạt dẻ rang đường lặng lẽ nằm đó.

Khi nào thói quen vứt bừa bãi của đàn em ngốc này mới có thể thay đổi?

Cô gái này cầm túi hạt dẻ này cầm suốt dọc đường, một hạt cũng không dám ăn. Bây giờ thật vất vả mới xuống xe, hạt dẻ lại bỏ quên ở trên xe anh. Cô cũng thật là xui xẻo quá rồi.

Nhưng mà anh cũng không có kiên nhẫn quay lại đưa hạt dẻ cho cô.

Lấy điện thoại từ trong hộc điều khiển khiển, mở Wechat, gửi tin nhắn cho cô.

Phó Chỉ Thực: [Hạt dẻ của em rơi trên xe tôi rồi.]

Sơ Tiện: [Đàn anh Phó, em đã lên xe rồi, hạt dẻ anh giữ lại ăn đi, chúc anh năm mới vui vẻ.]

Phó Chỉ Thực: "..."

Một đống carbohydrate, dầu và đường kia lăn trong nồi không biết bao nhiêu lần, sạp ở bên đường cái, gió thổi bụi nổi lên bốn phía, vệ sinh thật sự không dám khen. Còn lâu anh mới ăn!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay phải vẫn không tự chủ đưa về phía túi hạt dẻ kia.

Cách một lớp giấy gói mỏng manh, hạt dẻ bên trong vẫn còn nóng, nhiệt độ còn lại dây dưa với năm ngón tay anh. Vừa mở ra, mùi thơm bốn phía, hòa với dòng khí ấm áp trong xe, hấp dẫn hô hấp con người.

Không muốn ăn đến thế nào đi nữa, vừa ngửi thấy mùi thơm này thì phòng tuyến tâm lý cũng bị dỡ đi hơn phân nửa.

Thần phục dạ dày của mình, không có gì mất mặt.

Anh lấy ra một hạt từ trong đó, lột vỏ, đưa vào trong miệng.

Không chỉ thơm, còn rất ngọt, bột, vị rất ngon. Vị giác trong nháy mắt được lấy lòng, bất giác lại lột thêm một hạt.

Xem ra đồ ăn ở quán ven đường cũng không phải là không có gì ngon.

***

Không ăn được hạt dẻ rang đường, Sơ Tiện sững sờ chán nản thật lâu. Nhiều năm như vậy chưa nếm qua, thật vất vả cố lấy can đảm mua một túi, không nghĩ tới lại quên ở trên xe Phó Chỉ Thực.

Dựa vào thái độ ghét bỏ của Phó Chỉ Thực, túi hạt dẻ kia của cô rất khó thoát khỏi vận rủi - - bị anh ném vào thùng rác.

Cô nghĩ đến đã thấy đau lòng. Xem ra ngay cả ông trời cũng không cho cô ăn hạt dẻ.

Sơ Tiện không giành được giường nằm, ghế cứng ngồi bốn mươi tám giờ. Lúc xuống xe eo mỏi lưng đau nhức, như là bị người ta đánh một trận.

Khí hậu Bắc Nam khác biệt rất lớn. Mấy ngày nay, Vân Mạch vừa mới có một trận tuyết lớn. Tuyết đọng trên đường còn chưa tan sạch sẽ, dấu chân sâu dấu chân cạn, tất cả đều là dấu chân.

Cũng may Sơ Tiện đã có chuẩn bị từ sớm, trước khi xuống xe mặc thêm một cái áo len dày, lúc này mới chống được cái lạnh.

Bên ngoài thành phố phương bắc giá lạnh, bên trong lại ấm áp như mùa xuân, chỉ cần về đến nhà là tốt rồi.

Nhà Sơ Tiện là một trấn nhỏ Vân Thủy trực thuộc khu Tây Trừng. Toàn bộ khu Tây Trừng trải qua quy hoạch thành phố trước kia, hiện giờ đã cực kỳ phồn hoa. Duy chỉ có trấn Vân Thủy là nghèo nhất. Hai năm nay chính phủ ra sức cải tạo, hiện giờ mới khá hơn một chút.

Ga xe lửa đến thị trấn Vân Thủy không thông tàu điện ngầm, Sơ Tiện chỉ có thể ngồi xe buýt trở về.

Tuyến xe buýt K813, từ nhà ga đi thẳng đến thị trấn Vân Thủy, toàn bộ hành trình phải chạy hơn hai giờ.

Từ nhà ga đi ra, xe buýt đã nhanh chóng lên cầu Thụy Dương.

Nói là cầu lớn, so với cầu lớn Yển Sơn ở Thanh Lăng, đây hoàn toàn là một cây cầu nhỏ, cũng chỉ chừng trăm mét.

Đây là một cây cầu treo, trụ cầu thật lớn và dày, phía dưới là đường ray ngang dọc dọc, thỉnh thoảng còn có một đoàn xe lửa bấm còi xuyên qua, phá vỡ cái giá lạnh và lạnh lẽo.

Ngày đông trời tối sớm, chưa tới sáu giờ tối, trời đã sắp tối.



Đèn đường hai bên sáng lên, ánh đèn cam ấm áp vô cùng.

Xe buýt chạy êm trên cầu.

Chẳng biết vì sao, trong đầu Sơ Tiện đột nhiên hiện ra khuôn mặt Phó Chỉ Thực. Ngày đó ở đảo Đàn Hương, bóng dáng cô đơn tịch mịch của anh, ánh mắt u ám thâm trầm, đó không phải là ảo giác của cô.

Điều khiến cô cảm thấy kỳ quái nhất chính là anh lại nhắc tới cầu lớn Thụy Dương.

Nghĩ tới đây Sơ Tiện vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi áo lông ra, mở khung tìm kiếm, gõ vào bốn chữ "Cầu lớn Thụy Dương".

Trên Baidu có một chuỗi từ ngữ liên quan đến cầu Thụy Dương, cô tùy ý xem một phen, ngón tay kéo đến hai hàng cuối cùng, ánh mắt bỗng dưng dừng lại.

[Tập đoàn Thừa Kiến: Công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật số 2 Cục công trình quốc lộ số 2 ZJ.]

[Nhà thiết kế chính: Thẩm Khinh Hàn, Thẩm Hà Nhu.]

[Người phụ trách dự án: Sơ Minh.]

Sơ Tiện vẫn không biết thì ra cầu Thụy Dương năm xưa là do bố phụ trách xây dựng, nhà thiết kế chính còn là anh em nhà họ Thẩm.

——

Xe buýt lắc lư gần hai giờ mới về đến nhà.

Căn nhà nhỏ hai tầng, còn là xây dựng vào năm Sơ Tiện sinh ra. Căn nhà cũ hơn hai mươi năm, cảm giác tang thương đập vào mặt. Năm ngoái chính phủ giúp đỡ tân trang lại nhà một lần, tường ngoài quét một tầng sơn mới, hiện tại mới miễn cưỡng đẹp mắt một chút.

Trời đã tối, trong phòng chiếu sáng bụi bặm, ánh sáng rất tối.

Sơ Tiện xách vali vào cửa, quét một vòng, cất giọng nói: "Bố, bà nội, con về rồi."

"Tiện Tiện." Một căn phòng nhỏ phía sau lầu một truyền đến một giọng nam khàn khàn.

Sơ Tiện đặt vali xuống, vội vàng đi vào: "Bố, con về rồi."

Trong phòng rèm cửa sổ kéo kín, lại không bật đèn, tối om, đưa tay không thấy năm ngón.

Gian phòng đã lâu không thấy ánh sáng, trong không khí toát ra mùi âm u ẩm ướt, có thứ gì đó ở trong phòng từng chút héo rũ hư hỏng.

"Bố, sao bố không bật đèn?" Sơ Tiện vội bật đèn.

Trong nháy mắt vô số tia sáng chiếu xuống, trong phòng sáng ngời.

Người đàn ông trung niên nằm trên giường, trên người đắp chăn thật dày, giãy dụa muốn ngồi dậy, giọng hơi khàn khàn: "Buổi chiều ngủ một giấc, lúc này mới vừa tỉnh."

Cô thấy thế vội vàng đi tới trước giường nâng bố dậy, để ông tựa vào đầu giường, lót một cái gối mềm mại dưới thắt lưng ông.

"Ngồi xe mệt lắm phải không?" Bố cô - Sơ Minh mới chỉ bốn mươi sáu tuổi, tóc mai đã hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, tuổi già, lộ rõ dáng vẻ tuổi xế chiều.

Sơ Tiện lắc đầu: "Không mệt, vừa nghĩ tới được về nhà, cả người đều là sức lực."

Sơ Minh cười hòa ái: "Bà nội con nghe nói con sắp nghỉ, nhớ thương mấy ngày rồi."

"Bà nội con đâu? Con không thấy bà."

"Tăng ca trong xưởng còn chưa về."

Trên trấn nhỏ có một nhà máy may mặc, ở trên trấn tuyển rất nhiều nữ công nhân. Trưởng trấn thấy điều kiện của nhà Sơ Tiện thật sự nghèo túng, bèn thương lượng với ông chủ xưởng may một chút, phá lệ để cho bà lão đến xưởng cắt chỉ. Vì chút tiền này bà lão làm từ sáng đến tối, có lúc còn phải tăng ca.

"Con đi nấu cơm trước." Sơ Tiện ra khỏi phòng.

Từ trong tủ lạnh lấy ra mấy loại thức ăn, Sơ Tiện nấu hai món mặn một canh đơn giản.

Thức ăn vừa nấu xong, bà cụ đã trở lại. Vừa thấy cháu gái tươi cười, giọng nói lộ vẻ sung sướng: "Tiện Tiện, bà vừa định gọi điện thoại cho con hỏi con đã về đến nhà hay chưa, không nghĩ tới con đã trở lại."

Sơ Tiện kéo cánh tay bà cụ, nở nụ cười: "Trên đường kẹt xe một lúc, nếu không con đã về đến nhà từ sớm rồi."

Trong tay bà cụ xách một miếng thịt bò nhỏ, bỏ vào trong túi nilon màu đỏ: "Bà mua thịt bò, nấu cái này cho con, làm thịt bò ủ khoai tây con thích ăn."

Sơ Tiện vội vàng ngăn bà lại: "Bà nội đừng nấu, con đã nấu xong đồ ăn rồi, ăn cơm trước, ngày mai làm sau."

Bà lão ngẫm lại thôi: "Nghe theo Tiện Tiện của chúng ta."

Sơ Tiện bưng thức ăn vào phòng cho bố.

Hai bà cháu ngồi ăn cùng nhau.

Bà lão nhẹ nhàng hỏi cháu gái: "Lần này nghỉ mấy ngày?"

Cô gắp hạt gạo trong bát: "Cũng chỉ hơn mười ngày, qua Tết Nguyên Tiêu về bệnh viện thực tập. Tháng tư sang năm con bảo vệ luận văn xong sẽ trở về, sau này sẽ ở nhà."

"Bên Thanh Lăng không tìm được công việc thích hợp sao?"

"Con không sao tìm được, vẫn muốn trở về, ở gần bà và bố một chút."

"Trở về cũng tốt, ở xa bà và bố con cũng không yên tâm." Ánh mắt bà lão sáng ngời, tràn ngập hy vọng: "Chờ con làm việc thì nhà chúng ta sẽ từ từ tốt lên, chịu đựng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng hết khổ."

"Sau này người một nhà chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ xa nhau nữa." Sơ Tiện bị cảm xúc của bà lão lây nhiễm, cũng cảm thấy tương lai rất hứa hẹn.

Vẻ mặt bà cụ lộ vẻ xúc động: "Được!"

Trong bữa cơm yên tĩnh một hồi, bà cụ lại mở miệng liền nhắc tới một chuyện khác: "Tiện Tiện, tuần trước Triệu Lan Anh tới nhà, nói muốn gặp con. Bà nói con học ở trường, còn chưa nghỉ, đuổi cô ta đi."

Cái tên này vừa được xuất hiện trên bàn cơm, không khí lập tức ngưng đọng. Bầu không khí vốn ấm áp sung sướng nhanh chóng sụp đổ.

Sơ Tiện theo bản năng nắm chặt đũa, năm ngón tay dùng sức, đốt ngón tay hơi trắng bệch.

"Con không muốn gặp bà ta." Ngữ khí gần như gượng gạo.



"Biết con không muốn gặp cô ta, bà bảo cô ta về sau đừng tới nữa, đừng khiến cho hai bố con các con cảm thấy ngột ngạt." Bà cụ nói liên miên, máy hát mở ra trong chốc lát liền không khép lại được: "Nghe người ta nói cô ta gả cho người giàu có, ở Thanh Lăng buôn bán, mấy năm nay sống không tệ..."

"Bà nội." Sơ Tiện kéo khuôn mặt nhỏ nhắn, lớn tiếng ngắt lời: "Trên bàn cơm nhà chúng ta nhắc người ngoài làm gì!"

Vẻ mặt bà lão chợt cứng đờ, đánh xuống miệng mình: "Con xem bà đều già hồ đồ, nhắc cô ta làm cái gì, ăn cơm ăn cơm!"

***

Nghỉ ở nhà Sơ Tiện cũng không thấy thoải mái. Vưaf bận rộn viết luận văn, vừa lại bận rộn tìm việc làm. Vì để cho bà nội thoải mái một chút, trong nhà một ngày ba bữa đều là cô chuẩn bị.

Ngoài ra còn phải cùng bố đi bệnh viện huấn luyện phục hồi.

Mỗi ngày việc của cô đều xếp đến đầy ắp.

Giao thừa ngày 4 tháng 2.

Tết này cũng không khác gì những năm trước, một nhà ba người, im hơi lặng tiếng, yên tĩnh như thường ngày, có lẽ so với bình thường còn yên lặng hơn vài phần.

Trong nhà đã nhiều năm không ăn mừng giao thừa. Ở nhà họ Sơ, giao thừa là ngày lễ nặng nề nhất, cho tới bây giờ không dính dáng gì đến sự vui mừng.

Giao thừa cũng là sinh nhật Sơ Tiện, nhưng mà nhiều năm như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng chúc mừng, ngay cả một bát mì trường thọ cô cũng chưa từng ăn. Cũng không phải người nhà không chúc mừng cô, mà là chính cô không muốn tổ chức sinh nhật.

Lúc nhỏ thường nghe người lớn nói đại đa số số mệnh của người sinh vào đêm Giao thừa đều nhấp nhô, cuộc đời không thuận lợi. Nếu đổi thành mùng một tết thì tốt rồi, ngày đầu tiên của một năm, mọi chuyện mới, mọi chuyện thuận lợi.

Sơ Tiện sinh ra cách mùng một Tết chỉ kém mười lăm phút.

Trước kia cô đều xì mũi coi thường cách nói này. Sau này tuổi tác dần lớn, hiểu chuyện, cô dần dần chấp nhận. Cô không biết người khác thế nào, dù sao quá khứ hơn hai mươi năm cuộc đời của cô đều khổ giống như là nuốt một cân hoàng liên, đắng đến không thể đắng hơn.

Ăn cơm tất niên xong, bố và bà nội đã đi ngủ sớm.

Sơ Tiện ở trong phòng mình nói chuyện video với bạn thân Thư Ý Hòa.

Thư Ý Hòa còn chưa tốt nghiệp đại học, người trong nhà cũng đã khẩn cấp bắt đầu thay cô ấy thu xếp việc xem mắt.

Cô Thư chỉ có tình yêu là trên hết, thề không gặp được tình yêu đích thực tuyệt đối không kết hôn. Quen hết bạn trai này đến bạn trai khác, chỉ là không gặp được người không phải anh thì không thể. Cô ấy cảm thấy mình rõ ràng còn nhỏ, hoàn toàn có thể chơi thêm vài năm nữa. Nhưng người trong nhà đều đã sốt ruột muốn gả cô ra ngoài như vậy. Đối mặt với người trong nhà thúc giục kết hôn xem mắt, đương nhiên cô ấy phiền không chịu nổi, vẫn kể khổ với Sơ Tiện.

Sơ Tiện an ủi bạn tốt vài câu, hai cô gái lại trò chuyện một chút những chuyện khác. Cuộc gọi kéo dài chừng bốn mươi phút.

Người lớn luôn như vậy, lúc đi học thì không cho phép yêu đương. Vừa tốt nghiệp đã hận không thể lập tức kết hôn, tốt nhất có thể ba năm ôm hai đứa.

Cũng may Sơ Tiện không có loại phiền não này. Từ khi cô học đại học đến nay, bố và bà nội chưa bao giờ hỏi cô vấn đề tình cảm. Bởi vì rõ ràng gia cảnh giống như nhà bọn họ, hiện giờ nói đến chuyện tình cảm thật quá xa xỉ.

Cúp cuộc gọi video của bạn thân, Sơ Tiện cảm thấy có chút nhàm chán. Mở cửa phòng ngủ, một mình ghé vào ban công ngắm pháo hoa.

Bầu trời đêm đen kịt, pháo hoa rực rỡ đầy trời, từng đám bay lên trời, thoáng qua rồi biến mất.

Pháo hoa trong thành phố cấm nhiều năm vẫn không cấm được hết. Cư dân trong trấn nhỏ ngày lễ ngày tết vẫn thích đốt để chúc mừng.

Lật danh bạ gửi tin nhắn chúc tết cho đám người cô quen biết. Đến lượt Phó Chỉ Thực, cô dừng lại. Ngẫm lại tin nhắn vẫn chưa đủ chính thức, cô đổi thành gọi điện thoại.

"Đàn anh, chúc mừng năm mới!" Lúc điện thoại được kết nối, Sơ Tiện ngừng thở, tim đập nhanh hơn.

"Anh ấy đang tắm, lát nữa cô gọi lại đi." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ, giọng điệu dịu dàng, vô cùng êm tai.

Sơ Tiện: "..."

Lòng cô trầm xuống, luống cuống tay chân nói: "Xin lỗi, xin lỗi... quấy rầy rồi..."

"Cụp" một tiếng, trong nháy mắt đã cúp điện thoại.

Cô vô cùng khẳng định, đây không phải là giọng của Phó Tịnh Nhàn.

Vậy người phụ nữ này là ai?

Bạn gái của Phó Chỉ Thực sao?

Một khắc kia trái tim Sơ Tiện giống như là bị cái gì nặng nề nắm lấy, cả trái tim xoắn lại với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK