Không biết người này đã ăn mặc chỉnh tề từ lúc nào, đứng ở bên giường, vẻ mặt vô cùng tỉnh táo.
"Đi thôi, anh đưa em về nhà." Trong lời nói không nghe ra bất kỳ sự buồn ngủ nào.
Anh không buồn ngủ sao?
Nhưng Sơ Tiện lại buồn ngủ muốn chết, mí mắt cũng không mở lên nổi, chỉ muốn tiếp tục yêu thương thắm thiết với giường lớn của khách sạn.
Chiếc giường trong phòng tổng thống vô cùng mềm mại, chỉ cần đặt lưng xuống thì không ngồi dậy nổi.
Đứa nhỏ Sơ tiện một lần nữa cảm nhận sâu sắc được có tiền thật là tốt!
"Phó Chỉ Thực, anh không phải đến mừng sinh nhật em, anh cố ý đến để bóc lột em!" Đầu tóc Sơ Tiện bù xù, nhỏ giọng phàn nàn.
Phó Chỉ Thực nhún nhún vai, cũng không phản bác, xem như đồng ý: "Bạn gái nói gì cũng đúng."
Sơ Tiện: "..."
Anh thúc giục: "Nhanh lên, trước khi trời sáng em không về nhà, thì sẽ không dễ ăn nói với người nhà em đâu."
Sơ Tiện đành phải nghe lời ngồi dậy, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng hai chúng ta đều là người trưởng thành, sao yêu đương giống như học sinh trung học yêu sớm vậy."
Còn không phải sao! Ở Thanh Lăng phải trốn bà Triệu, bây giờ về quê lại phải tránh bố và bà nội, tình yêu này thật khiến người khác xót xa!
Phó Chỉ Thực bình tĩnh thốt lên: "Kết hôn đi, sau khi lĩnh giấy chứng nhận hợp pháp, chúng ta có thể yêu đương công khai, không cần lén lút nữa."
Sơ Tiện: "..."
Ngày nào cũng nhắc đến chuyện kết hôn, người này thật sự là muốn kết hôn đến mức nào?
Sơ Tiện không khỏi hoài nghi có phải anh muốn kết hôn mới tìm tới cô hay không?
Dường như người đàn ông nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói thẳng vào vấn đề: "Anh biết em đang suy nghĩ gì, đối tượng là em, anh mới muốn kết hôn. Đổi lại là người khác, cho anh một trăm triệu, anh cũng sẽ không kết hôn."
Sơ Tiện: "..."
Anh tiếp tục bổ sung: "Đàn ông ở tuổi anh thường muốn theo đuổi sự ổn định, không thích có quá nhiều thay đổi. Em phải cho phép người đàn ông già có tâm lý lo được lo mất."
Sơ Tiện mở to hai mắt, có chút kinh ngạc: "Anh sợ mất em ư?"
Người tự tin như anh, thế mà cũng lo được lo mất sao?
"Ừ." Anh không do dự, thản nhiên nói với Sơ Tiện suy nghĩ chân thật trong lòng: "Hai chúng ta chênh lệch mười tuổi, sự chênh lệch mười tuổi này khiến anh rất không tự tin. Ở tuổi em khát vọng tình cảm mãnh liệt và kích thích, mà anh đã hơn ba mươi tuổi, thứ anh theo đuổi là sự ổn định. Nếu một ngày nào đó em gặp phải một người con trai trạc tuổi có cùng suy nghĩ và sở thích với em, em sẽ phát hiện người đàn ông lớn tuổi cứng nhắc như anh nhàm chán cỡ nào.”
Chênh lệch tuổi tác chắc chắn sẽ tạo ra sự khác biệt về quan điểm sống và cách sống. Giống như hiện tại Sơ Tiện yêu thích những món ăn cay đến xé lưỡi, đồ ăn vặt không lúc nào rời tay, hôm nay thức đêm cày phim, ngày mai vẫn có thể tràn đầy sức sống như cũ. Mà anh đã bắt đầu tập trung vào việc duy trì sức khỏe, ăn uống thanh đạm, làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật, thường xuyên tập thể dục, không đụng vào tất cả thực phẩm không tốt cho sức khỏe.
"Nếu một ngày nào đó em thật sự thay lòng đổi dạ, một tờ giấy cũng không trói được em nha!"
"Anh biết, cho nên anh sẽ không cho em cơ hội đó." Người đàn ông kiên định nói: "Một khi kết hôn, em sẽ không thể rời bỏ anh, kết hôn sớm một chút, phần thắng của anh sẽ càng lớn."
Sơ Tiện: "..."
"Đàn anh, ngay cả chuyện kết hôn cũng đã tính tới rồi, em cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng một chút." Ngay lúc này, cả người Sơ Tiện trở nên tỉnh táo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Phó Chỉ Thực ngồi xuống mép giường: "Được."
Sơ Tiện suy nghĩ một chút mới mở miệng nói tiếp: "Chúng ta đang ở trong một tình yêu cuồng nhiệt, luôn cảm thấy đối phương là người tuyệt vời nhất, vì vậy có thể dễ dàng chấp nhận những khuyết điểm của nhau và bỏ qua rất nhiều vấn đề. Hôn nhân là điều thiêng liêng, không phải trò đùa trẻ con, em không muốn vội vàng đưa ra một quyết định quan trọng như vậy. Chúng ta chưa trải qua những cuộc cãi vã, chiến tranh lạnh, chia cắt hai nơi và có rất nhiều vấn đề thực tế mà chúng ta chưa từng gặp phải. Có lẽ chờ đến khi những vấn đề này thực sự xảy ra, anh có thể sẽ phát hiện thật ra tình cảm của chúng ta vô cùng yếu ớt, không chịu nổi một chút sóng gió. Nếu như chúng ta có thể vượt qua tất cả điều này mà vẫn muốn ở bên cạnh đối phương, vậy thì kết hôn."
"Anh đâu có ép hôn, sao em lại nghiêm túc như vậy?" Phó Chỉ Thực bật cười: "Em nói đúng, đúng là một đoạn tình cảm cần trải qua một ít thử thách, như vậy mới có thể lâu dài. Chúng ta quả thật cần phải rèn giũa nhiều hơn. Nhưng mà Tiện Tiện, anh chân thành tha thiết muốn cưới em."
Trước khi ở bên Sơ Tiện, Phó Chỉ Thực vẫn cho rằng mình là một người đàn ông sống lý trí, nói cách khác là thực tế. Anh luôn có thể bình tĩnh giải quyết mọi vấn đề, trước khi quyết định theo đuổi Sơ Tiện, anh đã suy nghĩ thật kỹ, thậm chí vượt qua cửa ải của ông cụ từ trước, sau đó mới bắt đầu hành động.
Nhưng sau khi ở bên Sơ Tiện, anh phát hiện ra bản thân ngày càng trở nên dính người. Trước kia anh luôn tự tin, bây giờ có lúc cũng không nhịn được lo được lo mất. Anh cũng bắt đầu chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Nhưng anh không cho rằng đây là chuyện xấu. Ngược lại, điều này có thể chứng minh rằng trong tình yêu anh cũng chỉ là một người bình thường, đang trưởng thành hơn từng ngày trong mối quan hệ của mình.
Đây rõ ràng không phải đề tài nghiêm túc, nhưng bầu không khí lại có chút trầm lắng. Có lẽ những vấn đề liên quan đến tình yêu và hôn nhân đều rất thiêng liêng, vì vậy mà khi nói đến những điều này, mọi người sẽ không thể có bất kỳ thái độ đùa giỡn nào.
Sơ Tiện làm nũng với bạn trai: "Đàn anh, anh mặc quần áo cho em."
Hành động nũng nịu như một đứa trẻ của cô khiến bầu không khí trong phòng trở nên thoải mái dễ chịu hơn trước rất nhiều.
"Được, anh mặc cho em." Bác sĩ Phó nhỏ hầu hạ bạn gái mặc quần áo.
Anh sửa soạn cho cô từ đầu đến chân, ngay cả dây giày cũng là anh buộc.
Cô mơ mơ màng màng ra khỏi phòng rồi lại mơ mơ màng màng ngồi lên xe.
Trời tờ mờ sáng, có thể nghe thấy tiếng gà gáy vang vọng xé tan màn sương sớm. Một số nhà có người dậy sớm đã sáng đèn, những ánh sáng chập chờn trong sương mù ẩm ướt, mông lung mờ ảo.
Phó Chỉ Thực đưa Sơ Tiện đến cầu vòm trước cửa thôn.
Anh tắt máy, quay đầu nói với bạn gái: "Hôm nay là mùng một tết, em ở nhà chơi với người nhà, ngày mốt anh sẽ đến dẫn em đi chơi."
Sơ Tiện suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta đi núi tuyết Ngọc Hư trượt tuyết đi, em thấy trên mạng có rất nhiều người đi.”
Anh cười gật đầu: "Nghe theo em hết."
Trời còn chưa sáng, bà nội cũng chưa dậy.
Sơ Tiện cẩn thận trở về nhà, trốn vào phòng mình.
Ngay khi Sơ Tiện ngã xuống giường, cơn buồn ngủ lại nhanh chóng ập đến, mí mắt hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy cổ có chút ngứa ngáy, một cảm giác mát lạnh chạm nhẹ vào da.
Cô vội vàng ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn mới phát hiện không biết từ lúc nào trên cổ mình đã có thêm một sợi dây chuyền bạch kim.
Dây chuyền này được thiết kế vô cùng tinh xảo, cùng nhãn hiệu với đôi bông tai Thẩm Khinh Noãn tặng cho cô, chắc là của cùng một nhà thiết kế. Mặt dây chuyền là một chữ S đơn giản với những viên kim cương lấp lánh trong suốt.
Kiểu dáng đơn giản, không có bất cứ hoa văn cầu kỳ nào, trong khiêm tốn lại lộ ra sự sang trọng, rất phù hợp với thẩm mỹ của Sơ Tiện.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đây là quà sinh nhật Phó Chỉ Thực tặng cho cô.
Cô lấy điện thoại di động gửi Wechat cho bạn trai.
Sơ Tiện: [Cảm ơn quà sinh nhật của anh.]
Phó Chỉ Thực: [Biết bạn gái không dễ dỗ dành, sao anh dám đi tay không tới đây.]
Sơ Tiện: [...]
Sơ Tiện tiếp tục ngủ bù. Lăn qua lăn lại một đêm, cô mệt mỏi tới mức không muốn tỉnh dậy.
Cô trùm chăn ngủ thiếp đi, không biết rốt cuộc đã ngủ bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
"Tiện Tiện, con dậy chưa?" Là giọng già nua của bà nội.
Sơ Tiện còn chưa tỉnh ngủ, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đang chỉ vào con số mười.
Mười giờ sáng, còn chưa tới giờ ăn trưa, sao bà cụ lại gọi cô rời giường?
Từ lúc cô trở về đến nay, bà nội biết rõ người trẻ tuổi thích ngủ nên bình thường cũng sẽ không đánh thức cô vào sáng sớm, chỉ khi tới giờ cơm mới gọi cô dậy ăn cơm. Hôm nay còn chưa tới giờ cơm đã gõ cửa thật là không bình thường.
Cô giơ cánh tay lên vuốt mái tóc rối bời, xỏ dép đi mở cửa.
Bà cụ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có chút phức tạp, nhẹ giọng nói: "Tiện Tiện, con mau xuống lầu, mẹ con tới rồi."
Sơ Tiện: "..."
——
Sơ Tiện vội chạy xuống lầu, quả nhiên mẹ cô - bà Triệu Lan Anh đang đứng ở phòng khách tầng dưới.
Bà Triệu mặc một bộ đồ da màu đen, xách một cái túi da cá sấu số lượng có hạn của hãng thời trang A, khuôn mặt trang điểm đậm, cách ăn mặc theo tiêu chuẩn của một phu nhân nhà giàu.
Nhưng sắc mặt bà lại rất khó coi, mí mắt nặng nề, đáy mắt xanh sẫm, như là cả đêm không ngủ. Phấn nền dày cộm không thể che giấu vành mắt thâm quầng của bà.
Mẹ luôn chú trọng việc chăm sóc bản thân, trong ấn tượng của Sơ Tiện, bà rất ít trang điểm đậm, cũng rất ít khi có vành mắt thâm quầng.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Bố cô - Sơ Minh cứng ngắc ngồi ở trên xe lăn, cách Triệu Lan Anh vài mét.
Giờ phút này vẻ mặt ông rất phức tạp, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng.
Sơ Tiện nhanh chóng nhận ra bầu không khí trước mắt rất kỳ quái.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, vợ chồng ly hôn hơn mười năm gặp lại, làm sao giữa hai người này có thể có bầu không khí tốt.
Sơ Tiện nhìn lên bàn trà, trên bàn đặt hai chén trà nóng, hơi nóng bốc lên nghi ngút, trong chén đọng lại vài lá trà, nước trà trong veo.
Rất hiển nhiên, trà này chưa từng có ai uống.
Bên cạnh chén trà là một đĩa hoa quả màu đỏ thẫm, bên trong đựng đủ loại hoa quả và đồ ăn vặt.
Sơ Tiện cảm thấy tâm lý của bản thân vô cùng tốt, lúc này rồi mà cô vẫn còn tâm trạng chú ý tới những chi tiết nhỏ này.
"Mẹ?" Sơ Tiện chần chừ gọi một tiếng.
Vừa nghe thấy tiếng của cô, một bóng đen vội vàng nhào tới, kèm theo giọng nói trong trẻo non nớt chứa đựng sự vui mừng: "Chị!"
"A Đàm? Sao em lại tới đây?" Sơ Tiện không thể tưởng tượng nổi.
Lúc nãy Hạ Minh Đàm đứng sau tủ TV, Sơ Tiện lại không chú ý tới đứa bé này.
Hạ Minh Đàm giữ chặt tay cô, trả lời dứt khoát: "Em đưa mẹ tới đón chị về nhà."
Triệu Lan Anh lập tức lên tiếng, giọng điệu như đang giải quyết công việc: "Tiện Tiện, nhanh thu dọn hành lý, một giờ rưỡi chiều chúng ta bay đến Thanh Lăng."
Sơ Tiện: "..."
Đây rõ ràng là thông báo cho cô, mà không phải thương lượng với cô.
"Hôm nay trở về?" Sơ Tiện quả thực khó có thể tin được.
Triệu Lan Anh liếc nhìn cô, giọng trầm xuống: "Chẳng lẽ con còn muốn ở thêm vài ngày?"
Sơ Tiện: "..."
"Mẹ, hôm nay mới mùng một Tết." Cô có chút bất lực, cần phải gấp gáp trở về như vậy sao?
"Mùng một Tết thì làm sao? Mùng một Tết máy bay không bay sao?"
Sơ Tiện: "..."
"Con nói muốn về quê mừng năm mới, mẹ đã cho con trở về, năm mới cũng đã qua, con cũng có thể trở về rồi nhỉ?"
"Nhưng mà... " Nhưng cô còn muốn ở thêm vài ngày nữa! Cô muốn ở bên bà nội và bố nhiều hơn. Huống chi cô còn hẹn với Phó Chỉ Thực ngày mai cùng đi núi tuyết Ngọc Hư trượt tuyết.
Không đợi Sơ Tiện nói ra, bà cụ kịp thời ngăn lại: "Tiện Tiện, con đi Thanh Lăng đi. Mẹ và em trai con từ xa tới đón con cũng không dễ dàng. Chờ có dịp rồi lại trở về, bà và bố con có thể tự chăm sóc tốt bản thân, con không cần lo lắng cho chúng ta."
Nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho con trai.
Trong lòng Sơ Minh rất không vui, nhưng cũng không muốn con gái bị kẹt ở giữa khó xử, chỉ có thể nói theo lời bà cụ: "Tiện Tiện, bà nội con nói không sai, không cần lo lắng cho chúng ta, trong nhà bây giờ tốt hơn trước kia. Bà nội con còn đang tính qua năm mới sẽ mở một tiệm tạp hóa, kiếm chút tiền để chi tiêu trong nhà không phải là chuyện khó."
Đang mừng năm mới, Sơ Tiện không muốn cãi nhau với mẹ. Hàng xóm láng giềng đều đang nhìn họ, nếu thật sự cãi nhau thì ai cũng sẽ mất mặt.
Thật ra cô muốn ở thêm vài ngày là vì muốn ở cùng bố và bà nội nhiều hơn. Đi núi Ngọc Hư trượt tuyết thì sau này cũng có thể đi cùng Phó Chỉ Thực. Cùng lắm thì chờ được nghỉ lại về quê một chuyến.
Lúc này cô mới ngoan ngoãn nghe theo lời bà cụ: "Con đi lên thu dọn đồ đạc."
Sơ Tiện bỏ lại một câu rồi đi thẳng lên lầu hai.
Cô thay quần áo trước, sau đó bỏ mấy món đồ lặt vặt vào vali.
Đôi bông tai Thẩm Khinh Noãn tặng và chiếc ô vịt vàng nhỏ, cô cũng bỏ vào. Vật có giá trị kỷ niệm vẫn nên mang theo bên người thì tốt hơn.
Không lâu sau đó, Sơ Tiện đã mang theo hành lý xuống lầu.
Tài xế taxi ở trong xe thấy thế, vội vàng xuống xe nhận lấy vali trong tay Sơ Tiện, bỏ vào cốp sau.
Bà cụ vội vàng lấy ra một cái túi nilon màu đỏ, bên trong chứa rất nhiều đồ ăn vặt.
Thời gian gấp gáp, bà cụ cũng không kịp chuẩn bị nhiều, chỉ chọn một ít thứ Sơ Tiện thích ăn bỏ vào.
“Tiện Tiện, lạp xưởng và cốm gạo này đều là món con thích ăn, con đem theo nhiều một chút.”
Bà cụ cầm tay Sơ Tiện, lau khóe mắt: "Đừng cãi nhau với mẹ con, bà ấy cũng là vì muốn tốt cho con. Cố gắng làm việc, đừng lo lắng cho chúng ta."
Từ nãy tới giờ cô đang cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, nhưng sau khi nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của bà nội, mọi sự tức giận của cô dường như tan biến ngay lập tức.
"Bà và bố con đều phải chăm sóc tốt cho bản thân, thường xuyên gọi video với con."
Bà cụ gật đầu đồng ý: "Biết rồi."
Trong lúc hai bà cháu nói chuyện, Hạ Minh Đàm nhìn chằm chằm đĩa trái cây trên bàn trà hồi lâu.
Cậu bé tò mò về một loại bánh ngọt mỏng màu trắng đặt trong đĩa, được cắt thành từng miếng nhỏ, ở giữa là một khối màu đen, bên trên rắc một lớp vừng đen. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Cậu nhóc cầm lên và nhìn nó một cách cẩn thận.
"Đó là bánh Vân Phiến." Sơ Minh bên cạnh nhẹ giọng nói với cậu.
Cậu nhóc quay đầu nhìn Sơ Minh, đôi mắt sáng ngời đảo quanh: "Chú ơi, thứ này ăn ngon không?"
Đây là bố của chị, hai bên tóc mai của ông đã bạc màu, khuôn mặt già nua, ngồi trên xe lăn. Nhưng cậu bé nhìn qua cũng không cảm thấy ông đáng sợ chút nào mà ngược lại rất tốt bụng, dễ gần.
Hạ Minh Đàm cũng rất thích ông.
Sơ Minh mỉm cười: "Ngon lắm, con nếm thử xem."
"Vâng!" Hạ Minh Đàm nhếch miệng cười.
Cậu bẻ một miếng đang chuẩn bị ăn, đã thấy ánh mắt sắc bén của Triệu Lan Anh liếc qua: "Đi thôi A Đàm!"
Cậu giật mình một cái, lập tức bỏ lại miếng bánh, chạy ra khỏi phòng khách.
Sơ Tiện thấy thế vội vàng cầm hai hộp bánh Vân Phiến nhét vào cặp sách.
——
Sơ Tiện báo cáo hành trình với Phó Chỉ Thực qua Wechat.
Tuy rằng anh kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn. Anh cũng sẽ sớm trở về Thanh Lăng.
Nói thật, hành động của mẹ hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Sơ Tiện. Trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Than phiền với bạn thân Thư Ý Hòa, cô ấy cũng nói hành động này của bà Triệu là chuyện bé xé ra to.
Thư Ý Hòa: [Ý muốn khống chế cậu của mẹ cậu thật nghiêm trọng.]
Sơ Tiện cũng cảm thấy là như vậy. Rõ ràng là mẹ muốn giam cầm chặt chẽ cô trong tầm mắt bà.
Thư Ý Hòa: [Mẹ cậu như vậy, sau này cậu và đàn anh Phó kết hôn thì làm sao bây giờ?]
Cô cũng đang rầu rĩ. Mẹ vẫn luôn có ấn tượng không tốt với Phó Chỉ Thực. Về sau chỉ sợ sẽ càng khó khăn.
Ba mẹ con rất nhanh đã đến sân bay Vân Mạch.
Làm xong thẻ lên máy bay, gửi hành lý. Hạ Minh Đàm kêu khát.
Triệu Lan Anh đi mua nước cho con trai.
Hạ Minh Đàm: "Mẹ, con muốn uống coca."
Bà Triệu chớp mắt: "Uống coca cái gì, uống nhiều đồ uống có ga sẽ dậy thì sớm."
Hạ Minh Đàm: "..."
Hạ Minh Đàm lẩm bẩm một câu: "Con chỉ nói thế thôi, cũng không trông mong mẹ có thể mua cho con."
"A Đàm, con nói cái gì?"
"Không có gì, mẹ mau đi mua nước cho con."
Bà Triệu vừa đi, Sơ Tiện vội lấy từ trong cặp sách ra một hộp bánh Vân Phiến: "A Đàm, mau nếm thử."
Ánh mắt Hạ Minh Đàm sáng lên, mừng rỡ mà nhận lấy: "Chị, chị mang cho em à?"
Sơ Tiện: "Chị thấy em rất muốn ăn, nên lấy cho em hai hộp."
Hạ Minh Đàm cắn một miếng, nhai hai cái: "Ừ, ăn thật ngon, rất ngọt!"
"Đây là đặc sản của Vân Mạch, Thanh Lăng không có bán."
"Thảo nào em chưa từng ăn qua."
"A Đàm, mấy ngày nay chị không có ở nhà, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không xảy ra chuyện gì. Chỉ là mấy ngày nay tâm trạng mẹ không tốt. Hôm qua giao thừa, bố cũng không có ở nhà, chỉ có em và mẹ, hai người cùng nhau mừng năm mới, chẳng vui vẻ chút nào."
"Chú Hạ đi đâu rồi?"
Hạ Minh Đàm không nhịn được phàn nàn: "Nói là đi bàn chuyện làm ăn. Thật kỳ quái, năm mới còn bàn chuyện làm ăn."
"Ông ấy đi công tác ở đâu?"
"Nhật Bản."
Xa thế sao? Mừng năm mới còn bay sang Nhật Bản, không khỏi quá liều mạng rồi!
Trong lòng Sơ Tiện có chút khó hiểu, nhưng không dám thể hiện ra trước mặt Hạ Minh Đàm.
Cô cười nói: "Chú Hạ làm ăn bận rộn mà!"
"Chị, chị có cảm thấy mẹ chúng ta rất kinh khủng không?" Hạ Minh Đàm nhai bánh Vân Phiến, miệng căng phồng, nói chuyện chữ được chữ mất.