Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ!
Sơ Tiện còn chưa dứt lời, cảm giác bị đè lên đã nhanh chóng ập tới, Phó Chỉ Thực chặn Sơ Tiện ở góc tường, một tay giữ lấy eo cô, tay kia ôm cô vào lòng, không chút do dự hôn xuống.
Cô mở to hai mắt theo bản năng, hàng mi dài cong vút khẽ chớp như cánh bướm đang vỗ nhịp nhàng.
Sơ Tiện cảm giác được sự chèn ép mạnh mẽ, giọng nói của người đàn ông say mê lại khàn khàn, hơi thở nặng nề: "Tiện Tiện..."
Anh gọi tên cô hết lần này tới lần khác, cực kỳ kiên nhẫn, dường như muốn dùng việc này thiêu đốt lý trí của cô.
Trong chuyện thân mật giữa nam nữ này, Phó Chỉ Thực luôn dễ dàng dẫn dắt cô theo ý muốn của anh, bởi vì anh vô cùng quen thuộc thân thể cô, cũng biết rõ điểm yếu của cô, biết cô không nỡ từ chối anh, biết cô mềm lòng, đương nhiên cũng sẽ biết làm như thế nào để khiến cô chìm đắm hoàn toàn.
Suy nghĩ nóng bỏng khi nãy khó khăn lắm cô mới có thể kìm nén được, ngay lập tức bị anh châm ngòi lại cháy bùng lên.
Phó Chỉ Thực không dịu dàng nữa, không kìm chế nữa, thỏa sức cướp đoạt.
Cuối cùng gương mặt anh đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày, đáy mắt Phó Chỉ Thực như nổi lên từng đợt sóng ngầm, cuồn cuộn dâng trào, không ngừng chuyển động.
Cả người Sơ Tiện như bị hút hết sức lực, mềm nhũn cả chân.
Thấy cô sắp tuột xuống, người đàn ông cười thật khẽ, đưa tay kéo cô lên, ôm cô ngồi lên bàn ăn.
Đúng là vô cùng kích thích, cảnh tượng trong phim và thực tế hoàn toàn trùng khớp, cơ thể Sơ Tiện không nhịn được khẽ run.
Ngay lúc này, lý trí của Sơ Tiện dần bị nụ hôn nóng bỏng kia thiêu đốt, đầu óc trống rỗng, giống như con tàu va phải đá ngầm, nước biển tràn vào, càng ngày càng nặng, từ từ chìm xuống.
"Tiện Tiện." Anh tiếp tục thấp giọng gọi tên cô, quyến luyến lại động lòng người.
"Ừm..." Cô cảm thấy bản thân như đang trôi lơ lửng giữa không trung, gần như muốn đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, không có cách nào động đậy.
"Tối nay không về có được không?"
Anh giống như một thợ săn lão luyện nhiều kinh nghiệm, trốn trong bóng tối nằm quan sát con mồi một lúc lâu, đợi cơ hội để hành động. Anh đã sớm nhắm sẵn mục tiêu của mình, đợi thời cơ chín muồi là lập tức hành động tóm gọn con mồi.
Anh làm hao mòn ý chí cô thật lâu, cuối cùng đã lộ ra khẩu súng săn, đồng thời bóp cò về phía cô.
Giữ cô lại, có được cô, đây mới là mục tiêu cuối cùng của anh.
Không thể không bội phục sự kiên nhẫn và tính toán cẩn thận của người đàn ông trưởng thành.
So với anh, cô chỉ là bé cừu con ngây thơ đợi làm thịt, không hề có chút sức phản kháng nào.
Rõ ràng Sơ Tiện biết tất cả, biết mục đích của anh, lại càng hiểu rõ ý đồ của anh. Nhưng giờ phút này suy nghĩ của cô lại không chịu sự khống chế của não bộ, không hề nghĩ ngợi mà đồng ý theo bản năng.
Sơ Tiện tựa như con rối gỗ bị giật dây, sợi dây được Phó Chỉ Thực nắm chặt trong tay, bị anh điều khiển. Anh bảo cô làm gì, cô sẽ ngoan ngoãn làm việc đó.
Tối nay cô không về, ở lại nhà của Phó Chỉ Thực, xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng có thể biết được. Cô không phải một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, sao có thể chỉ đắp chăn tâm sự chứ! Nếu không xảy ra chuyện gì, vậy thì cô cũng nghi ngờ anh có vấn đề.
Cho dù đã biết kết quả, cô vẫn đồng ý theo bản năng. Bởi vì khát vọng của cô với anh cũng không hề kém so với anh.
Phó Chỉ Thực nghĩ rằng sẽ phải chờ Sơ Tiện trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng, không ngờ cô lại không hề do dự mà đồng ý một cách dứt khoát.
Anh lại có phần kinh ngạc.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, anh vui mừng đến mức không thể giấu được sự phấn khích nơi khóe mắt, chân mày. Cái cảm giác ấy còn kích động hơn khi còn bé thi được hạng một trong lớp.
Anh kề lên trán cô, giọng khàn khàn: "Tiện Tiện, anh đã nói rồi, anh là sói đuôi lớn, tối nay em lại ngủ trong ổ sói, đã nghĩ kỹ chưa?"
Sơ Tiện cảm thấy người này thật đáng ghét, người dụ dỗ cô ngủ lại ổ sói là anh, cô đã đồng ý rồi, bây giờ anh lại hỏi ngược cô đã suy nghĩ kỹ hay chưa. Sao anh phiền phức vậy chứ!
Sơ Tiện phồng má, thấp giọng hỏi ngược lại: "Bây giờ em đổi ý, anh có thả em đi không?"
"Không thả." Anh khẽ cười: "Chó sói không nỡ thả bé cừu con đã dâng tới tận miệng đâu."
"Vậy anh còn hỏi em làm gì? Không cần biết em đã nghĩ kỹ hay chưa, không phải kết quả vẫn giống vậy sao?" Cô thật sự không còn gì để nói.
Phó Chỉ Thực: "..."
Người đàn ông không nhịn được cười vui vẻ: "Anh chỉ hỏi linh tinh thôi, em không cần phải để ý đến anh."
Sơ Tiện: "..."
"Đàn anh, anh sẽ không cảm thấy em không dè dặt đó chứ? Hai chúng ta mới yêu chưa được bao lâu, em đã..." Phần còn lại của câu cô không nói thành lời.
Phó Chỉ Thực bế cô đi lên phòng ngủ trên lầu: "Là anh dụ dỗ em, em chỉ là bị cường quyền ép buộc, không thể không vào tròng."
Sơ Tiện: "..."
Vừa đi được hai bước thì chuông cửa đã vang lên.
"Ai đó?" Mặt Sơ Tiện lộ vẻ tò mò.
"Chắc là đồ đến."
Đồ?
Đồ gì?
Sơ Tiện suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra là đồ gì.
Phó Chỉ Thực thả cô xuống, nhanh chóng chạy xuống mở cửa.
"Cám ơn." Anh lấy đồ từ trong tay người giao hàng rồi đóng cửa.
Trong tay anh có một chiếc túi nhỏ, phía trên là logo của hiệu thuốc nào đó.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cuối cùng Sơ Tiện đã nghĩ ra được Phó Chỉ Thực mua cái gì.
Đồ ông chú tâm cơ, rõ ràng đã muốn lừa cô vào ổ sói từ lâu, ngay cả trang bị cũng đã đặt xong xuôi trên mạng rồi. Bẫy này đã đào xong, chỉ chờ cô nhảy vào, ban nãy còn giả vờ đứng đắn hỏi cô đã nghĩ kỹ hay chưa.
Người này phải là chó mới đúng.
Thảo nào người bình thường không uống một giọt rượu đến lúc ăn tối lại mở một chai rượu vang. Uống rượu không thể lái xe, tối nay anh vốn không hề có ý định đưa cô về nhà.
Chỉ trách cô quá trẻ, quá ngây thơ, hiểu lầm với anh quá lớn. Thế mà trước đó cô còn coi anh là chính nhân quân tử.
Không thể không nói, Phó Chỉ Thực hiểu rất rõ con người cô, anh vốn là một con sói đuôi lớn xấu bụng nham hiểm.
"Đàn anh, anh thật xấu xa!" Sơ Tiện hối hận không thôi.
Phó Chỉ Thực đi tới ôm ngang cô lên lần nữa, cười gian xảo: "Bây giờ mới biết anh xấu xa, quá muộn rồi bé ơi!"
"Đàn anh, em muốn tẩy trang trước." Sơ Tiện ôm cổ Phó Chỉ Thực, yếu ớt nũng nịu.
Cô biết tối nay dù thế nào cô cũng không có đường lui nên dứt khoát không vội, cứ từ từ làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của Phó Chỉ Thực, ai kêu anh chó vậy chứ.
"Lát nữa rồi tẩy." Quả nhiên anh nhíu mày, hơi không vừa lòng.
Sơ Tiện cố làm vẻ đáng thương, nói: "Không tẩy trang, em sẽ rất khó chịu, một khi em mà khó chịu thì sẽ không có cách nào phối hợp tốt với anh được."
Phó Chỉ Thực: "..."
"Vậy cho em tự do một lúc trước, lát nữa anh sẽ không dễ nói chuyện vậy đâu." Nghe cô nói vậy, anh đành phải thả cô ra, dù sao cô cũng không thể chạy thoát, đêm vẫn còn dài, chút thời gian này anh có thể đợi được.
Trong nhà Phó Chỉ Thực không có đồ chăm sóc da của phụ nữ. Sơ Tiện trực tiếp đặt mua nước tẩy trang, bông tẩy trang, sữa rửa mặt các thứ, đủ loại mỹ phẩm ở một cửa hàng.
Chốt đơn xong, cô cầm điện thoại lên lén lút chạy ra ban công gọi điện cho mẹ.
Dù sao tối nay không trở về phải có một lời giải thích, đành phải mượn danh nghĩa của bạn thân Thư Ý Hòa.
Trong lòng cô căng thẳng muốn chết, sợ bản thân sẽ bị lộ tẩy. Cô hít sâu một hơi rồi lại từ từ thở ra, sau đó mới gọi vào số của mẹ.
"Tiện Tiện, sao con còn chưa về nhà thế? Giờ đã sắp mười giờ rồi." Đầu dây điện thoại bên kia là giọng nói lo lắng của bà Triệu.
"Mẹ, tối nay con không về ạ, Hòa Nhi thất tình, con phải ở bên cậu ấy, buổi tối ở nhà cậu ấy."
Bà Triệu vội hỏi: "Bố mẹ Thư Ý Hòa đâu?"
"Bố mẹ cậu ấy đi công tác rồi."
"Thế có hai đứa con ở nhà thôi à?"
Sơ Tiện bịa chuyện: "Còn cô giúp việc nữa ạ."
"Vậy hai con chú ý an toàn nhé! Tối ngủ nhớ khóa kỹ cửa sổ."
"Con biết rồi, mẹ."
Thuận lợi giải quyết mẹ xong, Sơ Tiện thở mạnh một hơi.
Nhưng cô không thể nào bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra được, cô vẫn cảm thấy lo lắng đối với những gì sắp diễn ra tiếp theo, vừa căng thẳng lại có chút mong đợi.
Lần đầu bà Lưu đi dạo Đại Quan viên (*), tóm lại tâm trạng vô cùng phức tạp.
(*) Bà Lưu đi dạo Đại Quan viên: Trích từ Hồng Lâu Mộng, ý chỉ người chưa từng trải qua việc đời tới nơi phồn hoa xa lạ.
Hai mươi phút sau, đồ đã đưa tới.
Sơ Tiện lập tức lao vào nhà vệ sinh tẩy trang.
Tẩy trang xong lại chầm chậm tắm.
Phó Chỉ Thực đã chuẩn bị cho cô một chiếc áo phông mới, cô mặc rất rộng, chiều dài đến bắp đùi, có thể coi như váy để mặc.
Tắm xong, cô không vội ra ngoài mà ngồi trên bồn cầu lướt điện thoại. Cô cảm thấy mình cần phải bổ sung kiến thức một chút.
Tìm trên Zhihu "Lần đầu tiên qua đêm với bạn trai cần chú ý điều gì", có một loạt nội dung liên quan hiện ra, cư dân mạng trả lời đủ kiểu.
Cái gì mà mặc đẹp chút, nhớ đầy đủ trang bị, đừng sợ đau gì đó.
Lướt một vòng vẫn không thấy nội dung nào có thể giúp được cô.
Cư dân mạng cuối cùng trả lời: "Đừng sợ, tới liền đi!"
Cô không nhớ được nội dung nào trước đó, chỉ nhớ được cái cuối cùng.
Sơ Tiện chuẩn bị tốt tư tưởng cho mình, trong lòng tự cổ vũ bản thân hết lần này đến lần khác: "Đừng sợ, tới liền đi!"
"Tiện Tiện, xong chưa?" Có lẽ là do cô chậm chạm ở trong nhà vệ sinh lâu quá, Phó Chỉ Thực tới gõ cửa.
Sơ Tiện vội vàng ấn khóa màn hình, cầm điện thoại đứng dậy ra ngoài.
"Anh còn tưởng em ngất rồi, mãi không thấy ra." Phó Chỉ Thực đứng ngoài cửa, dáng vẻ thả lỏng.
Sơ Tiện yếu ớt nói: "Em tắm khá chậm."
Phó Chỉ Thực liếc người cô, chiếc áo phông rộng thùng thình ôm lấy người cô, lộ ra đôi chân vừa nhỏ lại cực kỳ thẳng càng tôn lên nước da trắng trẻo, nhẵn nhụi.
Gò má cô gái bị hơi nóng xông đỏ ửng, giống như quả trứng gà vừa bóc vỏ, trắng nõn và mềm mại.
Đôi mắt anh nhìn cô thật lâu, con ngươi tối dần đi.
Sau khi Sơ Tiện đi ra, Phó Chỉ Thực lập tức vào tắm.
So với Sơ Tiện, tốc độ của anh nhanh gấp đôi, chỉ mấy phút đã xong rồi.
"Đàn anh, bình thường anh tắm nhanh vậy à!" Sơ Tiện nằm lười biếng trên ghế sô pha, trong tay là một chiếc gối ôm, mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
"Em tưởng là sinh con đấy à, không lâu vậy đâu!" Anh cầm chiếc khăn lông khô, từ từ lau.
Tóc anh ngắn, lau vài lần đã khô cả rồi.
Anh quay đầu liếc đồng hồ trên tường, nhẹ nhàng nói: "Mười một rưỡi rồi, đi ngủ thôi."
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã mười một rưỡi rồi.
Sơ Tiện thầm nghĩ cuối cùng cũng đến!
- --
Hai ngày trước Phó Chỉ Thực mới thay ga trải giường, hoa văn caro trắng xanh đơn giản, nằm trên đó giống như đang lạc vào đại dương mênh mông, dường như có làn sóng nhẹ vỗ vào lòng bàn chân.
Chăn rất sạch sẽ, chất liệu mềm mại thoải mái, ngửi thoáng qua còn có hương lavender thoang thoảng, có lẽ là mùi của nước giặt quần áo.
Trước kia Sơ Tiện rất thích mùi này, có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng giờ phút này dù có thế nào cô cũng không yên lòng được.
"Đừng sợ, tới liền đi." Sơ Tiện không ngừng đọc thầm trong lòng.
Bất kỳ ai cũng sẽ có lần đầu tiên, hôm nay không làm, sau này vẫn phải làm. Cứ xem như đây là buổi đầu tiên luyện tập, cô tự an ủi mình như vậy.
Vừa nghĩ thế, cô lại không căng thẳng nữa.
Phó Chỉ Thực sạc pin điện thoại xong, tự nhiên nằm xuống.
"Tiện Tiện, em quen bật đèn ngủ hay tắt đèn ngủ?"
"Tắt đèn."
Phó Chỉ Thực lập tức tắt đèn phòng ngủ.
Xung quanh chìm vào bóng tối, mọi giác quan của Sơ Tiện trong nháy mắt trở nên nhạy bén khác thường. Cô cảm nhận được hơi thở của mình đã trở nên nặng nề hơn vài phần.
Đèn vừa tắt, người đàn ông lập tức vòng tay ôm lấy cô.
"Tiện Tiện."
"Vâng?"
"Anh muốn bắt đầu."
Sơ Tiện: "..."
Sao người này phải thông báo chính thức cho cô vậy chứ?
Đã phóng lao thì phải theo lao, cô căng thẳng quá!
Chuyện xảy ra, trong lòng có ám thị thế nào cũng không có tác dụng.
Phó Chỉ Thực nhận ra cô gái trong lòng anh run lẩy bẩy.
Cô thật sự rất căng thẳng chứ không phải là giả vờ.
"Đừng sợ Tiện Tiện, ai cũng phải trải qua chuyện này, nó không đáng sợ như em tưởng tượng đâu. Em cứ thả lỏng, coi nó như một chuyện bình thường nhất, giống như ăn cơm, đi ngủ vậy, hoàn toàn dựa vào bản năng."
"Đàn anh, em thấy em thật tệ! Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng đến khi mọi chuyện sắp xảy ra em vẫn căng thẳng quá." Sơ Tiện sắp khóc luôn rồi.
"Nếu như căng thẳng thế này, hay chúng ta để sang lần sau đi, anh có thể chờ được."
"Không được, em không chờ được." Cô thấp giọng phản đối: "Tối nay em nhất định phải thành công."
Phó Chỉ Thực: "..."
Quyết tâm lớn vậy à?
Sơ Tiện dứt khoát mặc kệ, không ép mình một lần, cô vĩnh viễn sẽ nhát gan hèn yếu như vậy.
Cô gái này có cảm giác bi tráng giống như xông tới pháp trường, thật sự làm cho Phó Chỉ Thực buồn cười.
Trong lúc hỗn loạn, Sơ Tiện cảm thấy khả năng dẫn dắt tiết tấu của Phó Chỉ Thực trên phương diện này thật sự không ổn, anh giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không chỉ trẻ người non dạ mà còn nóng vội, hoàn toàn không có dáng vẻ bình tĩnh, thong dong trước mọi việc như bình thường.
Nếu như đây là một bài thi thì đáp án mà Phó Chỉ Thực đưa ra thật sự không đạt tiêu chuẩn, căn bản không xứng với tuổi tác của anh. Theo lý, ông chú ba mươi sáu tuổi phải là tay lão luyện rồi, anh phải thành thạo trong chuyện này mới phải.
- --
Đêm dần về khuya, cảnh vật xung quanh yên lặng, ngọn đèn xa xa chợt lóe rồi tắt, ánh sáng hiu hắt lập lòe trong đêm vắng.
Rèm cửa sổ được kéo kín chỉ để lọt ra ngoài chút ánh sáng yếu ớt.
Trong phòng có bật đèn ngủ nhỏ màu quýt, ánh đèn xuyên qua lớp chụp đèn kính mờ lặng lẽ phát ra những tia sáng yếu ớt khiến hoàn cảnh chung quanh càng trở nên yên tĩnh.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Sơ Tiện lười biếng nằm cuộn tròn trong lòng Phó Chỉ Thực, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Tầm mắt vô định, nhìn thẳng lên trần nhà ngẩn người.
Phó Chỉ Thực cũng tỉnh táo.
Hai người yên lặng một lúc.
Sơ Tiện loáng thoáng nghe được tiếng mưa rơi tí tách, gió lạnh lay động cành lá, nước mưa rơi nhẹ xuống đất.
Vào đêm khuya, tiếng mưa rơi ngoài trời dịu dàng như một bản tình ca lúc trầm lúc bổng.
"Đàn anh, hình như trời mưa rồi."
Phó Chỉ Thực: "Ừ, hai hôm nay sắp có không khí lạnh về, thời tiết thay đổi."
Thiết bị sưởi ấm trong phòng đã được bật từ lúc nào, lưng Sơ Tiện lại có một tầng mồ hôi mỏng phủ lên, dính rất khó chịu.
Nhưng cô vẫn chưa muốn dậy tắm rửa, cô lười đến nỗi không muốn động đậy chút nào.
Chưa nói tới việc hưởng thụ, nhưng chuyện này thật sự rất mệt mỏi. Cả người cô đau nhức, tay chân dường như không còn chút sức lực.
"Tiện Tiện, em ổn không?" Dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt tuấn tú của người đàn ông ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
Anh hỏi đi hỏi lại Sơ Tiện có ổn không, dường như anh rất để ý vấn đề này.
"Đã đỡ nhiều rồi." Mặc dù vẫn hơi khó chịu nhưng đã đỡ hơn trước đó nhiều rồi.
"Anh sợ em khó chịu, anh đã cố gắng cẩn thận hết mức nhưng có vẻ vẫn không làm tốt được. Xin lỗi, Tiện Tiện, anh chỉ mới làm chuyện này lần đầu nên khó tránh khỏi chưa có kinh nghiệm, lần sau anh sẽ chú ý."
"Lần đầu?" Sơ Tiện nắm được điểm chính, kinh ngạc thốt lên.
Ông chú ba mươi sáu tuổi lại vẫn là lần đầu?
Trời ơi, cô trúng số độc đắc hả?
"Nhắc đến thật mất mặt, đúng là lính mới lần đầu làm chuyện ấy."
Sơ Tiện: "..."
Thảo nào ban nãy cô cảm giác anh có phần luống cuống chân tay, không hề có kinh nghiệm gì cả. Cô còn tưởng rằng trong chuyện này anh không có thiên phú, không ngờ anh cũng là lần đầu tiên.
Chỉ mới lần đầu mà làm được như vậy đã rất giỏi rồi.
Bảo sao lần trước vui chơi dã ngoại trên bờ đê, các đồng nghiệp trong bệnh viện tụ tập chơi thật hay thách, bị hỏi đến lần đầu tiên, người này tình nguyện lựa chọn uống cạn chai bia, cũng nhất quyết không trả lời.
Ông chú hơn ba mươi tuổi mà còn giữ lần đầu tiên, sao anh có thể không biết xấu hổ mở miệng. Chuyện mất mặt như vậy, là đàn ông hẳn đều khó mở miệng rồi!
Sơ Tiện không nhịn nổi bật cười: "Đàn anh, anh làm em bất ngờ đấy."
Nghe bạn gái cười, bác sĩ Phó nhỏ nghiêm mặt cảnh cáo: "Không được cười nhạo anh."
"Đàn anh, em nhặt được bảo bối thật rồi." Sơ Tiện không biết điểm dừng mà lại cười lớn tiếng hơn.
Phó Chỉ Thực chán nản nói: "Anh đã biết sẽ bị em chê cười mà."
"Được rồi, không trêu anh nữa. Em không cười nhạo anh, chỉ là cảm thấy vô cùng kinh ngạc." Sơ Tiện thu lại vẻ trêu đùa, tỏ vẻ nghiêm trang hỏi: "Cho nên trước kia anh giải quyết như thế nào?"
Tuổi này của anh, dù không có ham muốn mãnh liệt trong chuyện này thì cũng không thể không có nhu cầu nhỉ!
"Anh không nói cho em biết." Người này trùm chăn lên đầu, lập tức giả chết.
Cô nhìn ra được anh vô cùng né tránh đề tài này, không muốn trả lời dù chỉ nửa câu.
Cho dù anh không nói thì Sơ Tiện có thể đoán được vài thứ trong đó.
Có điều cô nghi ngờ là chỉ dựa vào việc đó thì liệu có đủ không?
Chỉ là cô không có can đảm nói thành lời, anh né tránh đề tài này như vậy, hỏi nữa anh xù lông mất!
Hôm nay cô đưa mình vào ổ sói, khá là nguy hiểm. Nếu chọc anh xù lông thì người chịu khổ lại là cô.
Trong phòng càng lúc càng yên tĩnh, ánh sáng chập chờn đung đưa.
Sơ Tiện vẫn chưa muốn ngủ, vô cùng tỉnh táo.
"Đàn anh, chúng ta nói chuyện chút đi."
Anh "ừm" một tiếng, coi như đáp lại.
"Đàn anh, em vẫn luôn tò mò sao anh không yêu đương? Là do mãi không gặp được người mình thích à?"
"Là do mãi không gặp được người phù hợp."
"Thế nào mới là người phù hợp."
"Là em đó."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đàn anh Phó thật là chó. Ha ha ha ha ha.