• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng 11h, Hạ Đức nhìn thoáng qua điện thoại, lỗ tai dựng lên nghe ngóng đằng sau nhưng ngoài cửa không một chút tiếng vang nào.

Liễu Tú Quyên vui vẻ thoải mái mà vặn ra kem dưỡng mắt, bôi kem lên mắt

1 phút qua đi, 2 phút qua đi, 3 phút qua đi..

Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh.

Hạ Đức không nhịn được lại gãi tóc.

11h5' vẫn an tĩnh như lúc đầu.



Liễu Tú Quyên cũng có chút bất an, Hạ Thuần chưa bao giờ về nhà muộn như vậy

Hạ Đức không nhịn được đứng dậy ra ngoài lấy nước, đi qua phòng khách hắn cầm lòng không được liếc qua cửa lớn, lại không có người mở cửa.

Trở về phòng, Hạ Đức ủ rũ cụp đuôi ngồi trên giường, cầm trong tay li nước, đặt lên tủ đầu giường.

Liễu Tú Quyên ôm cánh tay, nhíu mày nói: "Nó lớn như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nó lại không phải là đứa trẻ 3 tuổi, có khả năng là nó ở lại trường làm nốt bài tập thôi"

Hạ Đức không nói chuyện.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang, là âm thanh mở cửa.

Liễu Tú Quyên cười lạnh nói: "Xem đi, tôi vừa nói xong là nó liền về tới"

Hạ Đức lê dép đứng dậy, bên ngoài hóa ra là Hạ Nguyệt.

Hạ Nguyệt đứng ở cửa phòng ngủ chính, nhấp khóe miệng hỏi Hạ Đức: "Ba, Hạ Thuần còn chưa về sao?"

Sau lưng Hạ Đức chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn trấn an Hạ Nguyệt nói: "Nguyệt Nguyệt ngoan, con vào ngủ đi, chị con chắc ở lại làm bài tập trễ thôi, để ba đi đón nó".

Liễu Tú Quyên nghe được động tĩnh liền đi ra xụ mặt nói: "Nguyệt Nguyệt, mau đi ngủ đi".

Hạ Nguyệt gật đầu liền vào phòng.

Hạ Đức đi vào phòng ngủ chính, không kịp sửa soạn quần áo, tùy tiện khoác tạm chiếc áo khoác, vội vội vàng vàng lấy chìa khóa, hận không thể liền lập tức lao đi.

Liễu Tú Quyên mặc quần áo đi theo, mạnh miệng nói: "Tôi còn không hiểu Thuần Thuần sao, nó vốn dĩ không có lá gan làm xằng bậy, khẳng định là học về trễ nói không chừng nó đang ở dưới lầu cũng nên".

Hạ Đức ngăn chặn không được giận dữ quát: "Cô câm miệng! Đều tại cô quá khắc nghiệt! Nếu như cô đối xử với con bé tốt một chút thì nó sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay!"

Liễu Tú Quyên trợn tròn đôi mắt, ủy khuất mà khóc.

Kết hôn nhiều năm như vậy, Hạ Đức chưa bao giờ đối với bà ta tức giận như vậy.

Hôm nay cư nhiên vì một đứa cháu mà quát bà ta!

Hạ Đức không đành lòng nhìn Liễu Tú Quyên khóc như vậy nhưng chuyện quá gấp cũng không rảnh lo an ủi bà ta, khuôn mặt trầm xuống nói: "Trước tìm được con bé rồi lại nói, nó không thể xảy ra chuyện gì được".

Liễu Tú Quyên nhìn màn hình di động sáng lên, 11h15', bình thường lúc này Hạ Thuần đang ngủ.

Bà ta cũng bắt đầu sợ, cầm nén nước mắt, mặc quần áo cùng Hạ Đức ra ngoài tìm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK