Phó Văn Thanh nhìn ra được Hạ Thuần nhát gan mà cô vẫn là học sinh cấp 3 sợ chậm trễ việc học của cô, anh cũng không cùng cô nói chuyện nữa, chỉ nói: "Cô nên học đi thôi"
Hạ Thuần chờ mong hỏi: "Cái kia, vậy còn anh? Phải rời khỏi đây sao?"
Phó Văn Thanh nói: "Tôi vẫn luôn cùng cô nói chuyện, cô không sợ người nhà cô bên ngoài nghe được sao?"
"Không sao cả, dù sao giọng anh luôn ở trong đầu tôi. Nếu bị họ nghe được cùng lắm cũng chỉ cho rằng tôi lầm bầm lầu bầu"
Hạ Thuần ngữ khí có điểm vui sướng, đây là bí mật nhỏ của cô và Phó Văn Thanh, bí mật chỉ thuộc về bọn họ.
"Nga, ra là vậy"
"Đúng". ngôn tình hay
Phó Văn Thanh vẫn nói: "Mau đi học bài"
Đọc sách là con đường học tập của rất nhiều người, hẳn cũng là con đường học tập duy nhất của Hạ Thuần.
Hạ Thuần còn chưa có nói đủ với Phó Văn Thanh, cô theo bản năng bắt lấy tay búp bê, hoảng loạn hỏi: "Anh lần sau có còn đến đây không? Khi nào tới?"
Kỳ thật Phó văn Thanh không nắm quyền chủ động đi vào thân thể búp bê. Bị Hạ Thuần nắm giữ trong tay nhưng anh không tính toán sẽ nói cho cô bí mật này.
Phó Văn Thanh lên tiếng nhợt nhạt nói: "Ngẫu nhiên tôi sẽ tới, thời điểm thích hợp tôi sẽ nói cô nghe"
Cách búp bê Tây Dương, Hạ Thuần tựa hồ có thể tưởng tượng ra anh mặt mày đạm bạc nhưng ngữ khí không lạnh băng giống trong tivi. Ở căn phòng nhỏ hẹp, tựa hồ có mấy phần đặc thù ấm áp.
Có lẽ, bởi vì anh là người duy nhất có thể nghe cô kể chuyện, khoảng cách một khi kéo gần, chính mình đều cảm thấy đối phương trên người thực ấm.
Hạ Thuần mỉm cười nói: "Tôi đi học đây"
Nghe thanh âm, bước chân đều là nhảy nhót.
Phó Văn Thanh không đáp lại l;ời
Hạ Thuần cho rằng Phó Văn Thanh đi rồi.
Cô dọn dẹp sách vở trên mặt bàn chuẩn bị làm một bộ đề thi toán học.
Hạ Thuần trong căn phòng nhỏ không có điều hòa mà mùa đông qua lạnh, mới cầm bút vài phút liền lạnh đến hàm răng run lên.
Cô muốn đi thư phòng ngồi điều hòa, nghĩ đến cảnh tượng ấm áp ôn thi, tranh thủ cuối kỳ có kỳ thi liền có thể qua khóa chính quy luôn.