Hạ Nguyệt hiển nhiên không dự đoán được Hạ Thuần sẽ trở lại. Cô ta không kiên nhẫn mà ném bút trong tay xuống trừng mắt nhìn Hạ Thuần, liếc mắt một cái, hung tợn nói: "Hạ Thuần, chị lại đến quấy rầy em, chị chính là không muốn cho em thi có đúng không?"
Hạ Thuần ôm chặt búp bê Tây Dương trong lồng ngực cùng quyển sách yên lặng nhìn Hạ Nguyệt
"Nơi này là nhà của chị, thư phòng chị muốn dùng liền dùng"
"Nếu em cảm thấy nhất định phải có một người rời đi mới được, nếu được vậy mời em rời đi"
"Em chỉ là từ lớp 11 lên lớp 12, sang năm mới thi đại học giống như lửa sém lông mày. Tương lai của em là tương lai vậy tương lai của chị không phải là của chị?"
"Phòng chị không có máy sưởi, nếu em cảm thấy hoàn cảnh như vậy cũng có thể học tốt vậy chị nhường phòng đó lại cho em, em hiên tại liền đi ra để chị học bài"
Hạ Nguyệt hoàn toàn ngây người, đây là Hạ Thuần người mà lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ như người ngốc hay sao?
Nghe thấy động tĩnh, Liễu Tú Quyên cùng Hạ đức cũng choáng váng
Hạ Thuần khi nào lại có lá gan nói như vậy?
Hạ Nguyệt giương mắt nhìn ba mẹ, bị Hạ Thuần làm bực bội, trong lòng ủy khuất không muốn làm bài nữa liền nháy mắt bùng nổ.
Cô ta khóc đi đến bên người Liễu Tú Quyên, ôm bà ta khóc kêu: "Mẹ, chị khi dễ con, chị không muốn con thi!"
Liễu Tú Quyên điên lên hướng Hạ Đức gào rống: "Họ Hạ, anh mù à? Anh không thấy cháu anh khi dễ con gái mình như thế nào sao?"
Hạ Đức trách cứ nhìn Hạ Thuần nói: "Thuần Thuần, con xem con nháo thành chuyện gì này! Mau xin lỗi cô và em gái con mau"
Hạ Thuần cả người đứng tại chỗ không động
Phó Văn Thanh nhắc nhở cô: "Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ông ta, đem hết mọi ủy khuất cùng oán hận trong đôi mắt ấy nói ra. Ông ta chắc chắn sẽ thừa nhận. Đây là tên súc sinh đó nợ cô. Cô đừng sợ bọn họ cô còn có tôi"
Người mình sùng bái yêu thích đang cổ vũ cô, không có gì bằng cỗ lực này càng cường đại
Trong lòng Hạ Thuần dâng lên dũng khí thật lớn, cô oán hận mà nhìn Hạ Đức, nói từng câu từng chữ: "Con không sai, con không xin lỗi"
Hạ Đức đột nhiên không biết Hạ Thuần sẽ không nghe lời ông, ông ta không bíết nên làm cái gì bây giờ.
Ông ta cũng không thể đánh nó
Như vậy sẽ để lại thương tích, con bé sẽ đi ra ngoài nói bậy với bạn bè của nó, chủ nhiệm lớp còn có hàng xóm cùng khu quản lý viên, tất cả đều sẽ biết.
Hạ Nguyệt khóc càng lúc càng lớn, Liễu Tú Quyên đau lòng mà ôm cô ta, hung hăng đẩy Hạ Đức một phen, cắn răng nói: "Anh là đồ không có lương tâm! Đêm nay anh tự ngủ một mình! Tôi cùng Nguyệt Nguyệt sẽ cùng nhau ngủ!"
Nói xong, Liễu Tú Quyên ôm lấy Nguyệt Nguyệt trở về phòng ngủ chính
Hạ Đức đứng ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Hạ Thuần, sắc mặt trầm lạnh hỏi: "Thuần Thuần, trong nhà nháo thành như vậy con vừa lòng chưa?"
Hạ Thuần dị thường bình tĩnh nói: "Nháo thành như vậy là các người ích kỉ cùng bất công tạo nên. Nếu các người nhận thức được đây là nhà của tôi, tôi mới là chủ, tôi muốn thế nào liền thế ấy, vậy thì sẽ không phát sinh sự tình ngày hôm nay"
Hạ Đức kinh ngạc nhìn Hạ Thuần chất vấn cô: "Thuần Thuần chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ cái gì cũng phải tính rành mạch sao? Con là chị, con nên suy xét, nhường nhịn Nguyệt Nguyệt một chút chứ"
Hạ Thuần lãnh đạm hỏi: "Vậy các người có suy xét đến tôi sao? Về sau để nó đến ở phòng tôi thử xem?"
Hạ Đức ngậm miệng không nói.
Hạ Thuần lạnh lùng phân phó: "Đi ra ngoài, đem cửa thư phòng của tôi đóng lại"
Hạ Đức theo bản năng ra ngoài khỏi phòng đóng cửa.
Ông ta mờ mịt đi đến phòng ngủ phụ, vừa lo âu lại vừa chột dạ
Sao lại thế này, Hạ Thuần trong nháy mắt lại thay đổi nhanh như vậy?
Thật giống như muốn một chân dẫm chết một nhà ba người bọn họ.