Cữu cữu mà Hoàng thượng vẫn luôn kính trọng, đại anh hùng Trấn Bắc Hầu trong lòng bách tính lại có âm mưu tạo phản, âm thầm chỉ đạo cho cháu ngoại của mình là nhị hoàng tử Nam vương đoạt quyền. Cũng may Hoàng thượng anh minh, sớm đã nhìn thấu, nhân dịp tổ chức hội săn bắt để phá vỡ kế hoạch của bọn họ.
Khắp nơi đồn thổi không ngừng, bách tính ai nấy đều cảm thán, đang yên đang lành lại đi phạm tội tày đình như vậy làm gì?
Đợi đến khi ta tỉnh lại thì đã là ngày thứ bảy sau sự việc binh biến kia.
Trường Lạc phát tín hiệu xong, Phùng Hựu bèn mở cửa thành để binh mã của Cố gia tiến vào. Cấm quân dưới trướng Phùng Vũ phó tướng quân vốn đang nghe theo Trần Nhược Tân lập tức bao vây lấy hắn. Một trận binh biến tưởng chừng sẽ diễn ra đầy oanh liệt cuối cùng lại chỉ là câu chuyện cười bắt rùa trong chum.
Những người tham gia vào âm mưu tạo phản lần này hầu hết đều là những quan viên chịu tổn thất từ sau khi chính sách chấn hưng được ban hành. Hoàng thượng chiểu theo luật lệ, ai nên trảm thì trảm, nên nhốt thì nhốt, nên lưu đày thì lưu đày.
Nhị hoàng tử đến bước đường này vẫn không biết hối cải, bị tước phong hiệu, giam lỏng tại đất phong, vĩnh viễn không được quay về kinh thành.
Phùng tướng quân của Phùng gia tuy rằng là một trong những người chủ mưu, nhưng em trai của ông ta là Phùng Vũ phó tướng quân và con trai Phùng Hựu lại đại nghĩa diệt thân, kịp thời bẩm báo với Hoàng thượng, âm thầm truyền tin. Phùng gia cũng xem như lấy công chuộc tội.
Còn về Trần gia, trong triều vẫn đang tranh luận không ngừng về việc nên xử lý thế nào. Một bên thì cho rằng Trấn Bắc Hầu ôm lòng tạo phản, quyền cao chức trọng lại không biết suy nghĩ cho đại cục, nên chém đầu để làm gương cho người đời sau, Trần gia cũng cần phải diệt cỏ tận gốc. Một bên khác lại cho rằng Trấn Bắc Hầu tuy rằng phạm trọng tội nhưng nửa đời trước đã lập không biết bao nhiêu chiến công lừng lẫy cho Thần quốc, hơn nữa ông ta lại là huynh trưởng của Thái hậu, là cữu cữu của Hoàng thượng, nên niệm tình mà tha cho ông ta một mạng.
Cuộc tranh luận còn chưa có hồi kết thì Trấn Bắc Hầu đã thắt cổ tự vẫn trong ngục, chỉ để lại một bức huyết thư viết: Không hối hận.
Một thời gian sau đó, Hoàng thượng hạ chỉ: Trần quý phi dạy con không nghiêm, giáng xuống làm tần, chuyển đến biệt viện phía tây kinh thành phụng dưỡng Thái hậu. Ngoài ra, tước bỏ mọi danh hiệu của Trần gia, những người có tham gia thì chiểu theo luật xử phạt, những người không liên quan giáng làm thứ dân.
Cốc chủ bá bá nói xong những chuyện này thì trừng mắt nhìn ta: “Những chuyện triều đình này ta quản không nổi! Chỉ là nhờ phúc ai đó mà ta tốn cả đống đan dược, còn mất ngủ suốt cả mấy ngày nay.”
Ta cười ngượng ngùng.
Lúc đó ta sợ rằng Trần Nhược Tân sẽ bắt giữ ta nhằm làm nhụt nhuệ khí của quân đội Cố gia, lại thêm việc muốn dọa cho hắn một trận nên mới bày ra vở kịch giả chết này.
Cốc chủ bá bá nói: Loại thuốc giả chết này chỉ cần uống một viên là được. Lúc đó ta kích động quá uống hết cả bình, đứng trước mặt nhiều người như vậy mà nhổ ra thì mất mặt chết. Thế là màn kịch giả chết suýt chút nữa thì thành thật.
Cũng may trong cung có người của đại dược cốc giúp ta rửa ruột, lại dùng cả nhân sâm nghin năm trong quốc khố mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này. Cốc chủ bá bá không quản ngày đêm băng rừng vượt suối đến kinh thành cứu chữa cho ta, mất mấy ngày mấy đêm cuối cùng cũng hồi phục.
Lúc cốc chủ bá bá ra ngoài sắc thuốc, mẫu thân ta đúng lúc quay về. Sắc mặt bà ấy có vẻ buồn bã, cho người vào trong tắm rửa thay đồ cho ta: “Cốc chủ bá bá nói sức khỏe của con giờ đã không có gì đáng ngại. Con đến thăm Hoàng thượng đi, Hoàng thượng thương con nhất, con đến đó nói chuyện với người một lát. Hoàng tổ mẫu cũng đang ở trong cung đấy.”
Tiểu Cầm giúp ta chải đầu, ta hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Mẫu thân, con muốn hỏi người một chuyện.”
Mẫu thân xua tay ngồi xuống: “Ninh vương hiện giờ không ở kinh thành. Tân đế Bắc Ly muốn thị uy, học theo ông già kia kiếm chuyện sinh sự ở vùng biên cương. Bây giờ triều đình Bắc Ly đang hỗn loạn, không có gì phải sợ cả. Ninh vương sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ quay về thôi.”
Bị mẫu thân đoán trúng tim đen, ta ngại ngùng cúi đầu không nói gì.
Mẫu thân lại nói tiếp: “Đêm đầu tiên con hôn mê, tiểu tử Trường Du đó ngồi trông coi con suốt cả đêm. Thuốc này vốn đã có ba phần độc, huống hồ gì con còn uống hết cả một lọ. Trong lúc thái y chữa trị, con có tỉnh lại một lần, nhưng hơi thở yếu ớt, đồng tử vô hồn. Ta chưa từng thấy tiểu tử đó suy sụp như thế bao giờ, nó cầm tay con, cứ gọi tên con mãi. Ngày hôm sau thì nó phải khởi hành đến Bắc Ly, để nó yên tâm lên đường ta đã hứa ngày nào cũng sẽ viết thư thông báo tình hình.”
Mẫu thân chỉ vào chiếc hộp gỗ đặt trên bàn: “Đây là thư nó viết cho con, chắc cũng phải sáu bảy bức rồi. Hai đứa mà không thành thân thì đúng thật là…”
Lúc ngồi trên xe ngựa vào hoàng cung, ta mở thư ra đọc.
Sáu bức thư đó đều chỉ viết một câu duy nhất: Tuế Tuế đã tỉnh lại chưa.
Không rõ là tư vị gì, trong lòng ta chỉ có một cảm giác…rất muốn gặp hắn.
…
Lúc Vương công công đưa ta đến gặp Hoàng thượng, người đang ngồi ngây ngẩn trên bậc thềm nhìn cây hồng sai trĩu quả phía xa. Một người mới ngoài ba mươi nhưng hai bên tóc mai đã bắt đầu điểm bạc.
Ta cũng im lặng ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng một lúc lâu, thấy người thở dài: “Trẫm từ nhỏ đã mất phụ thân, lúc ngồi lên ngôi vị này, thực ra trong lòng trẫm rất sợ. Nhưng ông ấy đã nói, trẫm là bầu trời của Thần Quốc, trẫm không được phép yếu đuối. Ông ấy nói sẽ bảo vệ trẫm, không có gì phải sợ cả. Từ nhỏ trẫm đã dựa dẫm vào ông ấy, ông ấy dạy cho trẫm cưỡi ngựa, bắn tên, điều binh khiển tướng. Ông ấy còn công kênh trẫm trên vai để trẫm hái được quả hồng trên cao, đưa trẫm đi thả diều, rồi ôm trẫm trong lòng kể những câu chuyện oai hùng. Ông ấy nói trẫm là một Thái tử tốt, sau này cũng sẽ là một hoàng đế tốt. Thế nhưng có lẽ đến cuối cùng, ông ấy vẫn thất vọng về trẫm. Sau này trẫm không còn cữu cữu nữa. Người đàn ông một đời oai hùng ấy sau này chỉ còn là tên loạn tặc trong miệng người đời…”
Hoàng thượng từ nhỏ đã mất phụ thân, sau đó lại mất đi hai người bằng hữu thân thiết nhất, giờ đây đến cả người cậu mà Hoàng thượng vô cùng kính trọng cũng đi rồi. Những người mà Hoàng thượng trân trọng đều không giữ được, trong lòng khó tránh cảm thấy đau buồn.
Ta kéo cánh tay người, nhẹ giọng an ủi: “Người còn có Hoàng tổ mẫu, còn có mẫu thân con, còn cả các công chúa hoàng tử của người, còn Ninh vương, còn cả Cố gia nữa. Tất cả mọi người đều sẽ ở bên cạnh người mà.”
Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Trấn Bắc Hầu đã chọn con đường đó, Hoàng thượng cũng đã đưa ra lựa chọn của mình. Nếu đã lựa chọn thì sẽ không còn đường lui.
Hoàng thượng vỗ vỗ lên tay ta: “Vừa mới khỏi bệnh đã đến thăm trẫm, yên tâm, trẫm không sao. Đến thăm Hoàng tổ mẫu của con đi. Bà ấy sợ trẫm đau buồn nên vào cung ở ít bữa. Lần này Tuế Tuế lập được đại công, đợi cữu cữu lo liệu xong xuôi mọi chuyện sẽ ban thưởng cho con…”
Hoàng tổ mẫu đoán được ta sẽ đến nên đã đứng sẵn ở cửa chờ ta. Ta vội vàng chạy đến đỡ người: “Hoàng tổ mẫu muốn con tổn thọ đấy à, mau vào trong thôi, bên ngoài gió lạnh lắm.”
Hoàng tổ mẫu kéo ta ngồi xuống ghế, nắm chặt tay ta ngắm nghía ta từ trên xuống dưới một lượt: “Xem con gầy đi nhiều quá, là ai gia làm liên lụy đến các con rồi.”
“Hoàng tổ mẫu không được nói lung tung! Chuyện này thì liên quan gì đến người đâu.”
Hoàng tổ mẫu lắc đầu vỗ lên tay ta: “Nói thế nào thì ta cũng là con cháu họ Trần. Huynh trưởng là đang trách ta, cũng là trách Tiên hoàng. Nhưng huynh ấy không hiểu, Tiên hoàng làm vậy là để Trần gia không đi lại vào vết xe đổ của Sở gia.”
Hoặc là không phải không hiểu, mà là không cam tâm. Từ xưa đến nay, có mấy người có thể buông bỏ khi đứng trước cám dỗ quyền lực đâu?
Thái hậu là con cháu Trần gia, vốn dĩ là một chuyện khiến gia tộc nở mày nở mặt, địa vị của Trần gia trong triều cũng ngày càng cao hơn. Thế nhưng Tiên hoàng lúc lâm chung lại đưa Hoàng tổ mẫu đến biệt viện Hoàng gia phía tây kinh thành, hai người họ đều hiểu, nhưng Trấn Bắc Hầu lại nghĩ không thông. Đường đường là Thái hậu một nước mà lại không được sống ở Từ Ninh cung, sau này sao có thể mưu toan mọi chuyện cho Trần gia được? Đây không phải là đang tát vào mặt Trần gia hay sao?
Trấn Bắc Hầu không cam tâm, nên đã đem mọi hy vọng phó thác lên người Hoàng thượng. Nhưng cuối cùng Hoàng thượng lại lập đích nữ của Chu gia làm hoàng hậu. Còn con gái của Trấn Bắc Hầu lại chỉ được phong quý phi. Trấn Bắc Hầu cảm thấy Trần gia trong tay mình ngày càng không còn uy thế như trước kia. Mà đúng lúc này Hoàng thượng lại muốn ban hành chính sách chấn hưng. Trấn Bắc Hầu cũng rất ủng hộ Hoàng thượng, chỉ có điều Hoàng thượng lại muốn thu hồi một phần binh quyền. Đối với võ tướng mà nói, không có binh quyền thì chẳng khác gì hữu danh vô thực, nên Trấn Bắc Hầu tất nhiên không muốn giao ra binh quyền trong tay. Hoàng thượng cũng hiểu ý, chỉ thu hồi của ông ấy một phần nhỏ. Giọt nước tràn ly, quân thần ngày càng xa cách, Trấn Bắc Hầu một lòng nghĩ cho quyền lực và địa vị của Trần gia cũng bắt đầu âm thầm ủng hộ cho nhị hoàng tử tranh quyền đoạt vị. Thắng làm vua, thua làm giặc, kết cục cuối cùng cũng chỉ là một trong hai.
Hoàng tổ mẫu tuy rằng đau buồn, nhưng người không hối hận: “Đó là lựa chọn của huynh trưởng. Cữu cữu của con ngồi trên vị trí đó, đã rất nhiều lần tận tình tận nghĩa rồi. Chỉ khổ cho đám trẻ Trần gia. Nhưng vậy cũng tốt, coi như dạy cho bọn chúng một bài học. Con người đến thế gian này, nên biết rằng mình nên làm gì, không nên làm gì.”
Hoàng tổ mẫu mấy ngày nay suy nghĩ nhiều nên thần sắc suy sụp thấy rõ. Ta bón cho người một bát thuốc rồi đưa người về nghỉ ngơi. Sau khi Hoàng tổ mẫu ngủ say ta mới rời khỏi.
Vừa bước ra khỏi cửa thì đã bị Nghi Hoa và Nghi Ninh chặn lại.
“Nghi An tỷ, bọn ta nhớ tỷ chết đi mất, ngày nào bọn ta cũng đến Cố phủ mà tỷ toàn ngủ thôi!”
“Phải đấy, sớm biết vậy thì bọn ta đã ngăn không cho tỷ uống thứ thuốc đó rồi!”
Ta dãy dụa một lúc mà bọn họ không buông: “Bỏ ra nào, hôm khác gặp nhé. Ta còn có việc.”
Nghi Hoa ôm lấy eo ta kêu gào: “Không buông, không buông. Tỷ thì có chuyện gì được chứ!”
Ta hơi khựng lại: “Ta…ta muốn gặp Nghi Thanh.”
Hai người bọn họ cuối cùng cũng im lặng.
Nghi Hoa buông ta ra, khó xử đáp: “Mấy ngày nay Nghi Thanh tỷ cứ ở lì trong Lam Thanh điện không chịu ra ngoài, cũng không biết là ở trong đó làm gì.”
Nghi Ninh chỉnh lại y phục: “Nghe nói Nghi Thanh tỷ muốn đi du ngoạn khắp nơi, muội nói xem, có phải tỷ ấy muốn rời khỏi cái nơi đau thương này không.”
Nghi Hoa cốc đầu Nghi Ninh: “Đừng có nói bậy bạ.”
Nhà ngoại xảy ra chuyện, Nghi Thanh tất nhiên không cảm thấy vui vẻ gì. Nhưng Nghi Thanh công chúa mà ta biết không phải kiểu người yếu đuối như vậy.
Ta quay người đi đến Lam Thanh điện, vẫy tay với hai người phía sau: “Tạm biệt nhé, hôm khác ta lại đến.”
Lúc ta bước vào Lam Thanh điện, Nghi Thanh đang ngồi trên xích đu đọc sách.
Ta ra hiệu cho đám nha đầu gần đó không cần hành lễ, đang chuẩn bị bước đến thì Nghi Thanh đã lên tiếng.
“Đúng là hiếm thấy”, Nghi Thanh vẫn cúi đầu xem sách: “Trước đây mỗi lần ta mời tỷ, tỷ đều tìm hết lý do này đến lý do khác để từ chối, chưa từng đặt chân đến Lam Thanh điện này của ta. Liệu có phải là—” Nghi Thanh ngẩng đầu nhìn ta: “Hoạn nạn mới biết chân tình?”
Ta nhìn đôi mắt long lanh xinh đẹp của Nghi Thanh, cười nhẹ: “Hôm nay ta đến là muốn cảm ơn ân cứu mạng của Nghi Thanh công chúa.”
“Nhớ lại rồi à?”
“Mơ hồ thôi.”
Nghi Thanh gấp sách lại, đung đưa xích đu: “Lúc đó ta cảm thấy Trần Nhược Tân không bình thường nên đã cho người đi điều tra hắn. Mật thám báo với ta, hắn âm thầm phái người đi thu mua binh khí, còn về việc hắn muốn làm gì không cần nói cũng biết. Tỷ đúng là rất thông minh, Vũ Y Vệ mấy lần bị mất dấu bọn chúng, còn tỷ thì chỉ mất vài ngày đã điều tra được. Ta không muốn dính líu gì đến chuyện này nên ban đầu cũng không định nhúng tay vào. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, tỷ làm lộ hành tung, bọn chúng muốn giết người diệt khẩu. Ta đã giao dịch với Trần Nhược Tân để có thể đưa tỷ rời khỏi đó. Ta để cho Nhiếp Hồn Sư xóa đi ký ức của tỷ và hứa rằng, dù thế nào cũng sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Trần Nhược Tân tốt xấu gì cũng là biểu ca của ta, cho nên hắn đã đồng ý.”
Ta bước đến bàn đá gần đó, ngồi xuống nhấp một ngụm trà: “Sao hắn lại giết Liễu Thời Nghiên?”
“Liễu Thời Nghiên tự tìm cái chết. Hắn ở sau lưng cha mình bắt tay với Trần Nhược Tân mưu đồ tạo phản, nhưng sau đó lại sợ hãi mà bỏ cuộc giữa chừng. Trần Nhược Tân sợ hắn tiết lộ bí mật ra ngoài nên đã sai người đến diệt khẩu, cũng nhân cơ hội đó vu oan giá họa cho tỷ. Chỉ tiếc là chiêu này lộ liễu quá. Sau đó, ta đã uy hiếp hắn nếu như còn dám gây phiền phức cho tỷ thì sẽ đem hết mọi chuyện nói cho phụ hoàng biết. Nếu không trong hội săn bắt mùa xuân lần đó, hắn đã định sẽ ra tay với tỷ rồi.”
Ta chống cằm cảm khái: “Xem ra công chúa không chỉ cứu ta một lần nhỉ?”
“Đúng vậy.” Nghi Thanh cười nhìn ta: “Nếu muốn đền ơn thì lấy thân báo đáp là được.”
Ta nhìn đám cung nữ đang tất bật thu dọn đồ đạc: “Công chúa muốn đi đâu?”
“Như tỷ từng nói thôi, cuộc sống trong cung này đúng là nhàm chán. Ta muốn đi ngắm nhìn giang sơn gấm vóc. Thế nào? Cố khanh có muốn cùng bổn công chúa phiêu bạt giang hồ không?”
Hôm nay Nghi Thanh nói nhiều hơn thường ngày. Phải chăng là đang cố che giấu nỗi buồn trong lòng?
“Nghi Thanh công chúa định khi nào sẽ quay về?”
Nghi Thanh vẫn nở nụ cười xán lạn: “Khi nào muốn về thì về. Tất nhiên, nếu như tỷ và Ninh vương thật sự thành thân, ta nhất định sẽ quay về sớm. Bổn công chúa đây cũng muốn được một lần trải nghiệm cướp người giữa đường…”
Ta cười đặt ly trà trong tay xuống, đứng dậy hành lễ: “Công chúa điện hạ, bảo trọng.”
“Chỉ một câu bảo trọng thôi à? Không tặng ta thứ gì sao?”
“Vậy thì…” Ta lấy ra từ trong ngực áo một chiếc trâm ngọc, bên trên có khắc một bông hoa mẫu đơn sống động như thật. Ta đưa chiếc trâm cho Nghi Thanh: “Trước đây vô tình nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với công chúa nên đã mua nó. Mong Nghi Thanh công chúa đừng chê cười.”
Nghi Thanh đón lấy cây trâm, cười xấu xa: “Tỷ thấy ta đẹp hay hoa mẫu đơn đẹp?”
Ta bất lực: “Nghi Thanh công chúa quốc sắc thiên hương, đẹp như tranh vẽ.”
Nghi Thanh cài cây trâm lên tóc: “Cảm ơn nhé. Ta cũng có quà tặng cho tỷ đây.”
Nha hoàn bên cạnh đem đến một cái tráp, Nghi Thanh mở nắp lên, lấy ra một bức họa: “Tỷ nói không sai, ta đã nhìn thấy tranh chân dung của tỷ từ trước đó, cho nên lúc gặp tỷ bên bờ hồ ta đã biết tỷ là ai. Lúc đó ta chỉ muốn trêu chọc tỷ một chút.” Nghi Thanh đem bức họa nhét vào trong tay ta: “Cố khanh quả thật là khiến người khác vừa gặp đã nhớ nhung. Mấy người bán tranh chân dung của tỷ tay nghề chẳng ra sao cả. Ta vẽ bức tranh này tặng cho tỷ đó.”
“Đa tạ. Núi cao sông dài, mong công chúa bảo trọng.”
Nghi Thanh xua xua tay, quay người bước vào trong điện: “Núi cao sông dài, sẽ còn gặp lại.”
Đúng vậy. Bảo trọng.
(Còn tiếp)