Lý Thái phó và Văn Diệu tiên sinh vừa mới thành thân, Hoàng thượng bèn cho phép hai người bọn họ nghỉ ngơi một tháng, dành thời gian bên nhau, cho nên thời gian sắp tới ta sẽ là người đứng lớp ở Nội Học Đường.
Trước khi thành thân Lý Thái phó đã chuẩn bị tất cả những nội dung cần giảng dạy cho ta, nên khoảng thời gian này đối với ta cũng không vất vả cho lắm.
Ta chăm chú cầm bút chấm bài thi của các công chúa. Nghi Hoa và Nghi Ninh ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn ta, cười cười lấy lòng.
“Đừng cười nữa, miệng sắp rộng đến mang tai rồi kìa.”
Nghi Hoa bĩu môi than thở: “Chút chuyện nhỏ này mà tỷ cũng không giúp ta à?”
“Không giúp.”
Nghi Ninh nghe vậy thì chớp mắt nhìn ta: “Hay là thế này đi. Tỷ giúp bọn ta lần này, sau đó ta sẽ tặng cây trâm bạch ngọc mà ta mới được ban cho tỷ, cây trâm đó đẹp lắm đấy nhé.”
“Không cần.”
“Thôi mà, tỷ giúp bọn ta đi. Nếu như lần này bọn ta lại xếp cuối thì chắc chắn sẽ bị mắng thảm lắm.”
Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, khoảng thời gian này mọi người thường rất thích những nơi náo nhiệt. Vậy nên kinh thành năm nào cũng tổ chức rất nhiều cuộc thi như thi thơ phú, thi cưỡi ngựa, thi đá bóng. Trước đây khi còn nhỏ, tính tình ta hiếu thắng nên năm nào cũng phải thắng được vài trận mới thôi. Sau đó, lại dần dần không còn hứng thú nữa.
Nghi Ninh, Nghi Hoa vốn thích những nơi náo nhiệt nên chẳng bỏ sót một cuộc thi nào. Những trò khác thì còn tạm ổn, riêng thi thơ phú thì năm nào cũng xếp chót. Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, chỉ là mẫu phi của Nghi Hoa với Nghi Ninh đều nghĩ rằng con gái mình không chuyên tâm học hành, nên lần nào cũng giáo huấn một trận nghiêm khắc. Lần này, có lẽ Nghi Hoa và Nghi Ninh muốn tìm người giúp đỡ đây mà.
Thực ra bọn họ vốn dĩ có thể đi tìm Nghi Thanh, nhưng Nghi Hoa với Nghi Ninh trước giờ không vừa mắt biểu muội của Nghi Thanh là Trần Nhược Lan. Mà cô nương Trần Nhược Lan này lại suốt ngày ở cạnh Nghi Thanh. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc thiệt hơn, hai người bọn họ quyết định chuyển mục tiêu sang ta.
Ta đặt bút xuống, bất lực đáp: “Ta cũng không rảnh. Phải ôn bài cho các muội này, phải kiểm tra bài tập thường xuyên, lại còn phải báo cáo thành tích của mỗi người với phụ hoàng và mẫu phi của các muội. Còn lại chút thời gian ta chỉ muốn nằm ườn nghỉ ngơi thôi.”
“Thôi mà”, Nghi Hoa và Nghi Ninh kéo tay ta: “Tỷ phải đi với bọn ta. Huống hồ vì mấy cuộc thi nên gần đây Nội Học Đường đều nghỉ suốt, mấy việc này tỷ cứ để sau hẵng làm cũng được mà.”
Xem ra nếu như ta không đồng ý, bọn họ chắc chắn sẽ còn bám theo ta dài dài.
“Được rồi được rồi, ta đi, được chưa?”
Buổi sáng hôm tổ chức hội thi thơ phú, ta với tổ phụ cùng ra vườn trồng một ít rau cỏ. Đợi đến khi xong xuôi, chuẩn bị đến nơi tổ chức thì cũng đúng vào lúc cuộc thi đang ở phần náo nhiệt nhất. Chơi đàn, vẽ tranh, đối thơ, chơi cờ, không gì là không có. Lúc đến nơi ta còn nhìn thấy mấy người Trường Cẩn và Ân tiểu công gia đang không ngừng chúc rượu Ninh vương.
Nghi Hoa kéo ta ngồi xuống: “Sao bây giờ tỷ mới đến? Còn tưởng tỷ nuốt lời rồi cơ.”
Nghi Ninh nhìn thấy ta thì lấy ra từ trong áo một chiếc trâm cài lên đầu ta: “Chiếc trâm này tặng cho tỷ, đợi lát nữa tỷ phải giúp bọn ta đại khai sát giới đấy.”
“Xí!” – Trần Nhược Lan ở bên cạnh nghe vậy thì cất giọng châm biếm:
“Đại khai sát giới? Ở đây chắc chỉ mỗi mình cô ta có tài.”
Nghi Ninh nở nụ cười giả tạo: “Có tài hơn cô là được.”
Trần Nhược Lan cũng chẳng chịu thua, cười nhạt: “Phải rồi, trong số những người ở đây có ai mà sánh được với Cố Nghi An. Là trợ giảng ở Nội Học Đường, lại còn bắt được hổ trắng, được phong quận chúa, người trong thiên hạ ai cũng nói cô ta là Bạch hổ tinh quân. Đúng là không ai bì kịp.”
Nghi Hoa trợn mắt lườm nàng ta: “Cô có ghen tị cũng vô ích.”
“Hứ, ta có gì mà phải ghen tị. Chỉ mong một số người nào đó đừng vì một thoáng vinh quang mà quên đi những việc mình từng làm.”
Nghi Hoa nghe vậy liền quăng cho nàng ta một cái nhìn sắc lẹm: “Trần Nhược Lan, cô có ý gì!”
“Ta có ý gì Cố Nghi An cô ta là người hiểu rõ nhất. Chân của Phùng ca ca là vì cô ta mà bị gãy. Nghi Thanh tỷ cũng là vì cô ta mà bị người trong thiên hạ chỉ trỏ. Chuyện tốt mà cô ta gây ra, liên lụy không ít người đâu.”
Ta vội vàng kéo lấy Nghi Hoa đang muốn xông lên đánh nhau, sau đó quay sang cười tạ lỗi với mọi người xung quanh: “Quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi, thật xin lỗi!”
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng không tiếp tục đứng xem náo nhiệt nữa, ai nấy lại quay về với cuộc vui còn đang dang dở. Trần Nhược Lan thấy thế cũng phất tay áo bỏ đi.
Nghi Hoa tức giận trách ta: “Sao tỷ không nói gì?”
Ta nhướng mày: “Ta nói gì được? Cô ta có nói câu nào sai đâu?”
Chuyện của Nghi Thanh thì không nói, nhưng chuyện cái chân của Phùng Hựu…quả thật là do ta gây nên.
Hai năm trước, cũng là khi ta tròn mười bốn tuổi. Lúc đó ta rất thích cưỡi ngựa, tính tình lại hiếu thắng nên mỗi lần tham gia thi đấu đều phải thắng mới thôi. Phùng công tử Phùng Hựu dẫn đầu một đám người, nói rằng muốn đấu với ta một trận. Trận đấu đó diễn ra rất đặc sắc, người ngồi xem không ai không vỗ tay khen ngợi. Thế nhưng khi trận đấu đến hồi gay cấn nhất thì con ngựa của ta lại mất khống chế. Con ngựa đó mới được thuần hóa không lâu, ta lại bất chấp lời khuyên của mọi người mà cưỡi nó, kết quả gây ra chuyện ngoài ý muốn.
Con ngựa đó điên cuồng chạy trên sân, đâm trúng Phùng công tử còn đang đứng trên sân chưa kịp phản ứng. Đến giờ ta vẫn còn nhớ như in âm thanh vó ngựa đạp gãy xương khiến người khác rùng mình hôm đó. May mà lúc đó Ninh vương kịp thời bay đến trên lưng con ngựa, nắm dây cương khống chế nó nên Phùng công tử mới không bị con ngựa đó đạp chết.
Sau khi chuyện xảy ra, người của Phùng gia khoan dung độ lượng, không hề trách móc ta.
Nghi Ninh lẩm bẩm: “Đã là chuyện bao nhiêu năm rồi, Phùng gia cũng đâu có nói gì. Trần Nhược Lan đó mến mộ Phùng công tử nên mới cố tình gây phiền phức cho tỷ. Hơn nữa, chân của Phùng công tử cũng được chữa khỏi rồi mà.”
Sau khi ta gây ra họa, phụ thân lo cho vết thương của Phùng công tử nên đã đích thân đến mời Đại Dược Cốc cốc chủ, một người bạn lâu năm của mình đến để giúp đỡ. Tổ tiên của cốc chủ bá bá mấy đời làm thái y, y thuật tinh thông hơn người, cuối cùng cũng chữa khỏi được cho Phùng công tử, còn bảo đảm sẽ không để lại di chứng gì.
Thế nhưng, chuyện đâu thể cho qua dễ dàng vậy được.
Giống như việc Phùng công tử vốn dĩ có thể tiếp bước Phùng tướng quân kiến công lập nghiệp, đạt được nhiều chiến tích hiển hách, nhưng cuối cùng lại vì ta mà khiến chân bị thương, dù ít dù nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chuyện mà bản thân gây ra, sao có thể đùn đẩy trách nhiệm được.
Hội thi thơ phú năm nay do n gia tổ chức, cho nên quy mô vô cùng lớn. Thậm chí buổi tối còn có cả một màn bắn pháo hoa. Những người không vội về nhà đều có thể vui chơi đến tận buổi tối. Nghi Hoa và Nghi Ninh muốn ta ở lại để cùng đến bên hồ xem pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ, muôn hình vạn trạng, tựa như những đóa hoa nở rộ giữa trời đêm.
Sau khi xem được một lúc, thấy trời cũng không còn sớm, người trong cung bèn hối thúc các công chúa trở về. Tạm biệt bọn họ xong, ta nghĩ xe ngựa của Khương cô cô có lẽ cũng sắp đến rồi nên chuẩn bị quay về.
Đi qua một đoạn hành lang, ta nhìn thấy Ninh vương đang ngồi đó hóng gió.
Hắn nhàn nhã tựa người vào chiếc cột phía sau, tuy rằng đang say nhưng từng động tác của hắn vẫn toát lên sự nho nhã đã ngấm vào trong cốt tủy. Ninh vương nhìn thấy ta, giơ tay vẫy vẫy ta lại gần: “Qua đây.”
Ta cứ tưởng hắn say rượu thấy khó chịu trong người nên cũng nghe lời bước đến: “Ninh vương có phải bị đau đầu không? Hay là ta đem cho ngài một bát canh giải rượu nhé?”
Ninh vương lắc đầu, đôi mắt mờ mịt như phủ một tầng hơi nước nhìn ta chăm chú, nghiêm túc nói: “Trần Nhược Lan đáng ghét!”
“?!”
Thì ra Ninh vương lúc uống say còn có cả bộ dạng trẻ con này nữa.
Ta nén cười giải thích: “Ta cũng có lỗi, là ta khiến cho người trong lòng cô ấy bị thương.”
“Ta biết.” Hơi rượu nhàn nhạt phảng phất trong gió, ánh mắt hắn hơi lay động, giọng nói thêm phần cố chấp: “Nhưng ta đau lòng.”
Nhìn gương mặt nghiêm túc trước mặt, ta không kìm được mà nuốt nước bọt một cái, cố gắng đánh trống lảng: “Ngài ở đây đợi ta một lát, ta đi tìm một chiếc xe ngựa đưa ngài về phủ.”
Nhưng ta vừa mới quay người bước đi đã bị Ninh vương vươn tay kéo mạnh vào lòng. Hơi rượu nhàn nhạt trên người hắn khiến ta bỗng chốc thất thần,
Ninh vương hơi cúi đầu, ghé vào bên tai ta nói nhỏ: “Ta nói…ta đau lòng cho nàng.”
Ta giật mình vội vàng đẩy hắn ra. Nhưng động tác của hắn lại nhanh hơn ta nhiều, trước khi ta kịp trốn thoát đã bị hắn lần nữa kéo lại vào lòng. Sức lực của hắn rất lớn khiến ta không cách nào thoát ra được, nên chỉ đành bất lực mà đứng im.
Ta vươn tay vỗ vỗ lưng hắn, giọng nói dỗ dành: “Được rồi, cảm ơn Ninh…”
Ta còn chưa kịp nói xong hắn đã vươn tay giữ lấy gương mặt ta, hai mắt nhìn thẳng: “Bổn vương nghe nói, cách đây không lâu Nghi Thanh từng cho nàng đọc một câu thơ?”
“...”
“Bổn vương cũng muốn đọc cho nàng nghe một câu thơ.”
Ta hơi bối rối quay mặt đi: “Không cần vội, đợi đến khi Ninh vương tỉnh rượu rồi đọc cũng không sao.”
“Nguyên thủy có bạch chỉ, Lễ thủy có mộc lan. Lòng này thương nhớ biết tỏ cùng ai.”
Ta ngẩn người nhìn hắn, trong lòng như có ngàn vạn con sóng dậy lên.
Ninh vương…
Thấy ta ngây ngốc đứng đó không phản ứng lại, Ninh vương hơi bất mãn cau mày. Hắn dùng sức nắm lấy bả vai ta, ép ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn. Ta định thần lại, đang muốn lên tiếng thì nụ hôn của hắn đã rơi xuống, đem theo hơi rượu nồng nàn…
!!!
Trong lúc hoảng loạn, ta dứt khoát một chưởng đánh ngất hắn ngay tại chỗ, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Đến khi gặp xe ngựa của Khương cô cô, ta dừng lại, vuốt ngực thở hổn hển.
Khương cô cô khó hiểu nhìn ta: “Tiểu thư sao thế? Sao mặt lại đỏ thế này?”
“Khương cô cô, ta…thôi vậy. Chúng ta quay về thôi.”
“Từ từ…đợi một lát!” Ta chợt dừng bước: “Khương…Khương cô cô, mau đi tìm người của Ân phủ, nói ở hành lang bên bờ hồ có một vị công tử đang nằm ngủ, bảo bọn họ đến xem thế nào, đêm đến trời lạnh, cẩn thận…cẩn thận bị cảm.”
Khương cô cô không biết chuyện gì nhưng vẫn cười khen ngợi ta: “Tiểu thư lúc nào cũng tốt bụng hết.”
Ta: “...”
…
Ngày hôm sau, ở Thiên Thượng Cư.
Ninh vương trong bộ y phục màu tím sẫm ngồi trên ghế uống trà, chẳng thèm vòng vo:
“A Tín nói tối qua ta có làm chuyện mạo phạm đến ngươi.”
Ta vừa uống một ngụm trà, chưa kịp nuốt xuống đã phun lên đầy mặt hắn.
Ninh vương chẳng hề tức giận, chậm rãi lấy ra một chiếc khăn lau sạch nước trên mặt, vừa nghiêm túc nói với ta: “Ngươi thấy thế nào?”
?! Ta còn có thể thấy thế nào?
“Chuyện này quan trọng không?”
“Tất nhiên. Ngươi có thể xem như ta say rượu làm loạn, hoặc là…” Ninh vương nhìn ta, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: “Cầm lòng chẳng đặng…”
So với dáng vẻ hốt hoảng của tối qua, bây giờ ta đã bình tĩnh hơn nhiều.
Ta thở dài, vươn tay dùng ngón cái lau đi giọt nước bên khóe mắt vẫn còn chưa lau hết của hắn: “Vậy thì…ngài cứ xem như chúng ta hòa nhau đi.”
Không biết có phải do tác dụng của thuốc mà nhị tỷ điều chế hay không, gần đây ta bắt đầu nhớ lại nhiều chuyện giữa ta và Ninh vương.
Thực ra, ta sớm đã đem lòng mến mộ Ninh vương từ lâu. Nói thẳng ra là, ta đã từng vô cùng thích hắn.
Chuyện ta thích hắn không nhiều người biết, Hoàng tổ mẫu là một trong số đó. Lúc đó, tính tình ta vô cùng kiêu ngạo, ta nghĩ, nếu như hắn đã không thích ta thì sao ta có thể để hắn biết rằng ta thích hắn được, như vậy khác gì kẻ thua cuộc.
Trường Cẩn thường rủ mọi người cùng nhau chơi đùa. Lúc đó Ninh vương vẫn chỉ là một thiếu niên trầm tính, trên người vẫn chưa có khí chất vừa ôn hòa lại vừa cương nghị như bây giờ. Tình cảm của ta dành cho hắn có lẽ cũng giống như tất cả những nữ nhân ở kinh thành lúc đó: yêu vì nhan sắc.
Ta từng gặp rất nhiều người như vậy, ví dụ như Hoàng thượng, phụ thân, còn cả cốc chủ bá bá, ai cũng đều tướng mạo hơn người. Nhưng vẻ đẹp của Ninh vương thì lại rất khác, khiến ta chẳng thể rời mắt. Sau đó, càng ngày ta lại càng bị hấp dẫn bởi tính cách quân tử trên người hắn. Đợi đến khi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra bản thân đã chìm sâu trong thứ tình cảm này từ lúc nào.
Thế nhưng tình cảm của một thiếu nữ đôi mươi, cho dù có giấu kỹ đến đâu thì vẫn không qua được mắt người ngoài. Một người từng trải như Hoàng tổ mẫu vừa nhìn đã tỏ tường tâm tư của ta. Hoàng tổ mẫu xoa đầu ta, cười hiền hậu: “Tuế Tuế, thích một người chẳng có gì phải xấu hổ cả, đừng vì kiêu ngạo mà bỏ lỡ đấy nhé.”
Ta cứ nghĩ bản thân sẽ chôn giấu tình cảm này đến suốt đời. Cho đến một ngày, Liễu phu nhân dẫn theo Liễu Thời Nghiên đến nhà ta làm khách. Lúc đó không hiểu đầu óc ta nghĩ gì liền bỏ chạy, khi định thần lại đã thấy mình đang đứng giữa sân Ninh vương phủ.
Lúc đó, Ninh vương đang ngồi giữa sân đọc sách binh thư. Đột nhiên có một người trèo tường xông thẳng vào phủ ít nhiều gì cũng khiến hắn giật mình. Thấy người đến là ta, hắn lại càng khó hiểu hơn.
Nhưng phẩm chất quân tử đã ngấm vào tận cốt tủy khiến hắn không tức giận ngay, chỉ im lặng nhìn ta.
Ta phủi phủi bụi bặm trên người, gãi đầu nói: “Liễu Thời Nghiên vừa đến nhà ta.”
“Ừ.”
“Ta không thích hắn.”
“Ừ.”
“Huynh có biết tại sao không?”
“Tại sao?”
Thấy phản ứng ngờ nghệch của hắn, ta thật cạn lời. Cuối cùng, ta lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh hắn, hai tay đặt lên vai hắn, kiễng chân, hôn chụt một cái vào má hắn.
Ninh vương: “...”
Xong xuôi, ta dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu chạy về phía bức tường rồi leo lên. Ta đứng trên bờ tường, cười nói với hắn: “Nghe nói huynh sắp phải đi tòng quân rồi, ta sẽ ở đây sớm chiều mong ngóng.”
Mà cả một màn này đã bị Khương cô cô trốn trong góc nhìn thấy hết.
Đợi đến khi ta ung dung về đến nhà thì người của Liễu gia đã rời khỏi. Mẫu thân cho người bảo ta đến quỳ ở phòng tiếp khách.
Mẫu thân bưng chén trà trên tay, thờ ơ lên tiếng:
“Nghe nói con nửa đêm trốn đi hái hoa?”
Mọi người: …
Mẫu thân đặt chén trà xuống bàn, giọng nói ra vẻ tự hào:
“Ừm, không hổ là con gái ta, rất có mắt nhìn.”
Phụ thân: …
“Có điều—”, mẫu thân tay chống cằm nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới: “Trước đây ta nghe cốc chủ bá bá của con nói, anh em họ chưa quá ba đời như mấy đứa mà ở bên nhau hình như không được tốt cho lắm.”
Đại tỷ đứng bên cạnh liếc mắt: “Mẫu thân, người có bản lĩnh thì thử nói trước mặt Hoàng thượng và Trần Quý phi thử xem…”
Tổ phụ không kiên nhẫn được nữa, xua xua tay: “Ôi dào, Vinh Thuần, con nghĩ xa quá rồi. Hơn nữa đó cũng chỉ là suy đoán của tiểu cốc chủ. Tuế Tuế, mau đứng dậy nào.”
“Quỳ xuống!”
Nghe tiếng quát của mẫu thân, ta lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Biết sai ở đâu chưa?”
"Con không nên…hái hoa?”
Mọi người: …
“Ta đang nói đến chuyện đó à? Biết nhà có khách đến mà không thèm chào chào hỏi một tiếng đã chạy đi đâu mất, lễ nghi đi đâu hết rồi?”
Ta bĩu môi: “Hôn ước đó con không nhận.”
“Ta bắt con nhận lúc nào hả? Ta và Liễu phu phân chỉ nói đùa như vậy, thành thì thành mà không thì thôi. Con thích ai thì nói một tiếng với ta là được, chạy cái gì? Chẳng có chút quy tắc nào.”
Ta cúi đầu: “Nữ nhi biết sai rồi.”
Mẫu thân lại hắng giọng lên tiếng:
“Về chuyện của con với Ninh vương, ta sợ là không thành. Ninh vương là người được triều đình kỳ vọng, người như vậy không thể tự quyết định hôn nhân theo ý mình. Nếu như Ninh vương cũng thích con, ta còn có thể giúp con một tay. Nhưng mà ta không quá tán thành việc các con ở bên nhau. Sau này đứng trước quyền lực và lợi ích, mọi chuyện sẽ không dễ dàng đâu…”
Phụ thân im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng ngắt lời: “Được rồi A Vinh, con bé vẫn còn nhỏ, đừng dọa nó.”
Phụ thân bước đến đỡ ta đứng dậy, xoa xoa đầu ta: “Con đừng nghe mẹ con nói, chuyện mà mẹ con lo lắng sẽ không xảy ra. Con phải tin tưởng Hoàng thượng, cũng phải tin tưởng Thái tử Trường Cẩn. Còn về lời của cốc chủ bá bá, con không cần lo lắng. Thân thế của Ninh vương ta đã từng nói với con rồi. Con muốn thích ai thì cứ thích, không phải sợ gì cả.”
Mẫu thân thở dài: “Cũng phải, thích ai thì cứ thích đi. Có lẽ là ta nghĩ nhiều quá, không cần coi những gì ta vừa nói là thật. Tuy rằng giữa minh quân với trung thần luôn tồn tại nhiều điều phức tạp, nhưng chỉ cần tin tưởng lẫn nhau thì không có chuyện gì là không giải quyết được cả.”
Thực ra những lời mà lúc đó cha mẹ nói với ta, ta nghe không hiểu cho lắm. Sau đó ta cũng buông bỏ tình cảm dành cho Ninh vương, dù sao tình cảm đơn phương chỉ cần nghĩ thông suốt là có thể buông xuống được.
Mấy tháng trước ta lại bị ngã ngựa mà mất đi một phần ký ức, một số chuyện trở nên mơ mơ hồ hồ, cho nên cũng quên đi chuyện trước đây mình từng thích hắn.
…
Ninh vương thấy ta trả lời như vậy thì không thất vọng, cũng chẳng tức giận. Hắn cầm lấy một miếng bánh tinh xảo trên bàn đút vào miệng ta: “Được, ta biết rồi. Mấy hôm nữa cùng ta đi giải quyết chút chuyện.
Ta vừa nhai bánh vừa đáp: “Được.”
(Còn tiếp)