Kiều Niệm là một người tự nhiên dễ thân, chưa được mấy ngày đã quen thuộc với tất cả bạn học trong lớp, thậm chí còn trở thành lớp phó thể chất, cậu ấy không thích Lương Vân, bèn khắp nơi soi mói cô ta. Trước kia Lương Vân tùy ý vu oan Tô Hoài, bạn học cùng lớp vốn không thích cô ta, cho nên tự nhiên cách xa cô ta.
Lương Vân ở trong lớp không được hoan nghênh, xem như hoàn toàn cảm nhận được cảm giác năm đó Tô Hoài bị bọn họ bắt nạt.
Đối với chuyện này Tô Hoài không chú ý, hiện tại tâm tư của cô chỉ muốn học tập cho giỏi.
Cô nhớ Hoắc Văn Hứa nói sau này cô phải dựa vào chính mình, cũng nhớ Hoắc Văn Hứa nói anh tin tưởng cô có thể làm tốt.
Hoắc Văn Hứa cho cô một cơ hội sống lại, cô nhất định sẽ nắm chắc.
Tô Hoài không nghe thấy chuyện xảy ra bên ngoài cửa sổ, mà Kiều Niệm cũng không công khai làm gì Lương Vân, cho nên Tô Hoài không biết Lương Vân trải qua chuyện gì, cho đến khi Tô Nguyệt chặn Tô Hoài ở trong nhà vệ sinh.
Tô Hoài đã rất lâu không gặp Tô Nguyệt, sau khi nhập học, Tô Nguyệt trái lại có đến phòng học tìm Lương Vân mấy lần, còn muốn gọi Tô Hoài ra ngoài, nhưng đều bị Lương Vân ngăn cản, cô ta sợ bị Kiều Niệm nhìn thấy thì sẽ một lần nữa nhắm vào cô ta, cho nên Tô Nguyệt ở trong nhà vệ sinh nữ chờ Tô Hoài.
"Thấy tôi thì sao phải tránh né?" Tô Nguyệt cản trước người Tô Hoài, vẻ mặt không vui, "Người ta đều nói một thăng gạo là ơn, một đấu gạo là thù (*), đúng là không hề giả, thật sự là nuôi không quen kẻ vong ơn."
(*) Một thăng gạo là ơn, một đấu gạo là thù ý chỉ người ta sẽ cảm kích nếu giúp người ta trong lúc khó khăn. Nhưng nếu giúp đỡ người đó trong thời gian dài, đối phương ngược lại không mang ơn mà ghi hận chỉ trích người giúp không giúp đủ.
Ơn nghĩa? Thù? Kẻ vong ơn?
Tô Hoài không nói một lời, định vòng qua Tô Nguyệt đi ra ngoài, Tô Nguyệt chống tay lên cửa để chặn đường cô.
Tô Hoài nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: "Xin tránh ra, tôi phải quay về lớp học."
"Cô đã làm gì Vân Vân?" Tô Nguyệt kéo tay cô, không để cho cô đi.
"Tôi làm gì?" Tô Hoài hất tay cô ta ra, cau mày nhìn cô ta.
"Cô bảo mọi người trong lớp tẩy chay Vân Vân, Tô Hoài, hiện tại cô đúng là có bản lĩnh rồi, cho rằng có một tên đàn ông già làm núi dựa thì có thể muốn làm gì thì làm ư?"
Tô Nguyệt không đề cập tới còn tốt, nhắc đến chuyện "đàn ông già" này, Tô Hoài bèn nổi giận.
Tô Hoài lạnh lùng nhìn Tô Nguyệt: "Là ai dẫn tôi đi, cô không biết sao?"
Tô Nguyệt không ngờ Tô Hoài sẽ cứng rắn như vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, đây còn là Tô Hoài có thể cúi đầu thì tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu, mặc cho cô ta bắt nạt sao?
Không chờ Tô Nguyệt lên tiếng, Tô Hoài mất kiên nhẫn nói: "Làm phiền tránh ra."
Tô Hoài không muốn cùng Tô Nguyệt dây dưa chuyện lúc trước ở trong trường học, dây dưa rồi cũng không có tác dụng, nhưng Tô Nguyệt không muốn bỏ qua, ngăn không cho Tô Hoài rời đi.
Tô Hoài hết kiên nhẫn, giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo cô ta: "Tô Nguyệt, nếu cô còn như vậy tôi sẽ nói với giáo viên."
"Nói với giáo viên?" Tô Nguyệt như thể nghe thấy lời nói đùa, "Cô là trẻ con mẫu giáo sao, động một chút là nói với giáo viên..."
"Quay về lớp đi." Một bàn tay trắng nõn đưa qua rồi hất văng cánh tay Tô Nguyệt, cô gái lạnh nhạt ngồi cùng bàn luôn không đoái hoài đến Tô Hoài và Kiều Niệm nắm lấy cổ tay của Tô Hoài, "Đi."
Tô Hoài nhìn sang cô ấy.
"Cô là ai?" Tô Nguyệt không vui trừng mắt nhìn cô ấy.
"Tôi là ai có liên quan đến cô sao?" Lý Nhược Ninh liếc nhìn cô ta, sau đó nói với Tô Hoài, "Quen cô ta không?"
Tô Hoài lập tức lắc đầu: "Không quen."
Lý Nhược Ninh dắt Tô Hoài đi ra ngoài, nhưng cảm giác sau lưng chợt lạnh lẽo, một thùng nước xối từ phía sau, Tô Hoài đi phía sau toàn thân bị xối lạnh thấu tim.
Lý Nhược Ninh được Tô Hoài chặn, bị xối ít hơn một chút, nhưng sau lưng đều là thứ dơ bẩn.
Hai người đồng thời xoay người, Tô Nguyệt xách thùng nước dơ trong phòng rửa tay đứng đó, cười nhún vai: "Xin lỗi, trượt tay."
Sắc mặt Lý Nhược Ninh lạnh lùng, tiện tay cầm cây lau nhà bên cạnh, không nói một lời đi về phía Tô Nguyệt.
"Cô muốn làm gì?" Tô Nguyệt lùi một bước, nhướng mày nhìn cô ấy, "Chẳng lẽ cô còn muốn đánh người?"
"Đánh cô thì sao?" Lý Nhược Ninh giơ cây lau nhà trong tay, không ngừng bước chân.
Tô Nguyệt lại lùi một bước, cô ta đi tới một mình, không có người đi cùng, một đánh hai cộng thêm Lý Nhược Ninh rõ ràng nhìn rất tàn nhẫn, Tô Nguyệt khẳng định không phải là đối thủ.
"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ khiến cô ăn không nổi mà gói mang về." Tô Nguyệt chỉ vào Lý Nhược Ninh, "Cô tốt nhất đừng xen vào việc của người khác."
"Tôi xen vào việc của người khác?" Lý Nhược Ninh giũ giũ quần áo ướt nhẹp của mình, sau đó giơ cây lau nhà lên, Tô Nguyệt vô thức tránh ra sau.
Có người nắm lấy cánh tay của Lý Nhược Ninh, ngăn cản động tác của cô ấy.
Lý Nhược Ninh nghiêng đầu nhìn Tô Hoài, mặt không đổi biểu cảm.
"Không nên đánh người, đi thôi." Tô Hoài nắm cánh tay của Lý Nhược Ninh rồi kéo cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lý Nhược Ninh nhìn Tô Hoài như một kẻ ngốc, lạnh nhạt nói: "Cậu là bột mì sao? Mặc cho người ta nhào nặn?"
Không chờ Tô Hoài nói chuyện, Lý Nhược Ninh lại giễu cợt nói: "Cậu sẽ không thật sự cho rằng nói với giáo viên có tác dụng đấy chứ?"
Lý Nhược Ninh cảm thấy mình và Tô Hoài là hai loại người khác nhau, cho nên dứt khoát hất tay cô đi về phía phòng học, cô ấy ghét nhất loại người nhu nhược không có tính cách mặc cho người ta bắt nạt.
Lý Nhược Ninh đi mấy bước thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ bé: "Nói với giáo viên không được sao?"
"Không thử thì sao biết không được?"
Lý Nhược Ninh quay đầu, nhìn thấy cô gái cả người ướt sũng chật vật không chịu nổi, ánh mắt sáng ngời lại bình tĩnh nhìn cô ấy nói: "Lý Nhược Ninh, cậu nguyện ý làm nhân chứng cho tôi chứ?"
Học sinh của hai lớp tăng cường chật vật chạy đến tìm thầy chủ nhiệm, một người trong đó nhu nhược vô tội đáng thương, chưa nói gì mà đã khóc, thầy chủ nhiệm tức giận đập bàn, quá ngông cuồng rồi.
Không chỉ có Lý Nhược Ninh làm nhân chứng tận mắt nhìn thấy, lúc ấy trong nhà vệ sinh còn có mấy cô gái, giáo viên hỏi từng người một, bọn họ cũng không giấu giếm chuyện đã nhìn thấy, Tô Nguyệt vì vậy mà thành một ví dụ điển hình sau khi nhập học.
Từ phòng làm việc ra, Lý Nhược Ninh nhìn Tô Hoài bình tĩnh lau nước mắt, im lặng một lúc, cũng đưa ra kết luận, không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
"Cậu không sợ nói với giáo viên thì cậu ta sẽ tìm cậu làm phiền ư?" Lý Nhược Ninh hỏi.
"Vậy nói một lần nữa là được." Tô Hoài bình tĩnh nói, "Ninh Ninh, chúng ta không thể động thủ trước, động thủ trước sẽ đuối lý, lỡ như ảnh hưởng đến kỳ thi đại học thì sao."
Lý Nhược Ninh im lặng, lại hỏi: "Vừa nãy làm sao mà cậu khóc được thế?" Vừa rồi cô cứ vừa nói chuyện vừa rơi nước mắt, quả thực là làm cô ấy khiếp sợ, sao có người nói rơi nước mắt là có thể rơi ngay như vậy?
"Cứ như vậy mà khóc thôi." Tô Hoài bình tĩnh nói, xoay người nhìn Lý Nhược Ninh, chớp chớp mắt, hai mắt lập tức đỏ lên.
Lý Nhược Ninh trợn mắt há mồm: "..." Thật ghê gớm!
Tô Hoài cúi đầu dụi mắt một cái, sau đó cười một tiếng với Lý Nhược Ninh.
Lý Nhược Ninh: "..." Thật sự là xem thường rồi.
Cuối ngày, giáo viên xem lại camera, còn có bạn học làm chứng, cho nên Tô Nguyệt bị mời phụ huynh, yêu cầu cô ta trực tiếp xin lỗi Tô Hoài và Lý Nhược Ninh.
Tô Hoài bày tỏ không muốn nghe Tô Nguyệt xin lỗi, cho nên chuyện sau này không biết nữa, dù sao thì Tô Nguyệt không tìm cô làm phiền, chỉ thỉnh thoảng gặp trong sân trường sẽ trừng mắt với cô.
Trải qua chuyện này, Lý Nhược Ninh không hề thay đổi thái độ với Tô Hoài, vẫn rất lãnh đạm, nhưng Tô Hoài đơn phương xem cô ấy là bạn, ngày nghỉ bản thân ở nhà làm đồ ăn ngon cũng sẽ mang cho Lý Nhược Ninh một phần.
Mỗi lần Lý Nhược Ninh đều lạnh lùng từ chối, Tô Hoài cũng không giận, quay đầu cho Kiều Niệm, Kiều Niệm cảm động nước mắt lưng tròng: Hu hu hu, chị dâu tôi quá tốt với tôi, mỗi lần làm đồ ăn ngon cũng mang cho tôi một phần, đây là chị dâu tuyệt vời gì đây.
Hoắc Văn Hứa mới ra nước ngoài, bận rộn làm thủ tục nhập học và hòa nhập cuộc sống đại học, sau khi mọi chuyện ổn định, ông nội lại ngã bệnh một trận, cho nên khi anh nhận được WeChat của Kiều Niệm, thậm chí trong nháy mắt ngẩn người, tên nhóc nhà nào đây?
Nhìn mấy chiếc bánh mochi nhân đậu hấp dẫn trên WeChat, Hoắc Văn Hứa mới kịp phản ứng, Kiều Niệm chính là tên nhóc thối năm đó chặn anh ở cổng trường rồi bảo anh làm công ích thì sau này có thể lên thiên đường.
Lúc ấy đối mặt với tên nhóc thối khiêu khích vô lễ lại có thù với người giàu như vậy, Hoắc Văn Hứa đã dạy cậu ấy một bài học đáng nhớ, không ngờ lại bị tên nhóc này dây dưa tới giờ.
Mấy năm qua Kiều Niệm hầu như mỗi ngày đều quấy rầy Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa phiền thì kéo cậu ấy vào danh sách đen. Sau đó qua một thời gian ngắn Kiều Văn sẽ uyển chuyển nhắc nhở anh, bảo anh thả Kiều Niệm, thiếu niên mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì, lại là người hâm mộ cuồng nhiệt não tàn của Hoắc Văn Hứa từ danh sách đen ra.
Kiều Niệm: Đại ca thân yêu, đây là bánh mochi nhân đậu chị dâu làm cho em ăn, rất ngon.
Phía sau còn có một cái sticker thèm ăn.
Lượng tin tức của một tin nhắn WeChat quá lớn, Hoắc Văn Hứa hơi nhíu mày, chị dâu? Bánh mochi nhân đậu?
Anh trai của Kiều Niệm là Kiều Văn, tên đàn ông già Kiều Văn có vợ rồi?
Vợ anh ấy cũng biết làm bánh mochi nhân đậu?
Hoắc Văn Hứa phóng to hình ảnh cẩn thận nhìn nhìn, bánh mochi nhân đậu này và cái lần trước anh ăn trông rất giống nhau, chẳng lẽ bánh mochi nhân đậu của cả thiên hạ đều như vậy?
Hoắc Văn Hứa cảm thấy có chút thèm ăn, gọi điện thoại cho dì ở nhà, bữa tối muốn ăn bánh mochi nhân đậu.
Gọi điện thoại xong, Hoắc Văn Hứa chặn Kiều Niệm, thành phần khoe khoang trong tin nhắn này quá nhiều, anh nhìn không thoải mái!!!
Chặn Kiều Niệm xong, Hoắc Văn Hứa lại gửi tin nhắn cho Kiều Văn: Chúc mừng!
Kiều Văn nhận được tin nhắn thì ngơ ngác, chúc mừng cái gì?
Chẳng lẽ bởi vì đội cứu hộ bọn họ cứu trợ mấy đội viên leo núi gặp nạn lên tin tức sao?
Tin tức của Hoắc Văn Hứa cũng quá nhanh rồi, không hổ là thái tử nhà họ Hoắc, lợi hại.
Kiều Văn nhắn lại cho anh một câu: Cảm ơn, có một nửa công trạng của em.
Hoắc Văn Hứa nhìn thấy câu trả lời này thì im lặng mười mấy giây, cho ra một kết luận, mạch não của anh em nhà họ Kiều đều không mấy bình thường.