• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chạy chạy chạy, con chạy cái gì?" Ngón tay Lý Song Lan chọc vào trán của Tô Hoài, "Chú thím cho con ăn cho con mặc, rốt cuộc có lỗi với con chỗ nào mà con lại học người ta chạy trốn, sao nào, chú thím bạo hành con hay sao hả?"

"Chỉ là đính hôn thôi, có thể làm gì con chứ?" Tô Vận Khải kéo cà vạt, tức giận trừng mắt nhìn cô, "Con biết con chạy rồi để lại hậu quả rối rắm lớn thế nào cho chú xử lý không?"

"Con không muốn kết hôn." Tô Hoài thấp giọng nói.

"Ai bảo con bây giờ phải kết hôn đâu, chẳng qua là đính hôn thôi mà." Lý Song Lan thở dài, "Kiếp này phụ nữ mong muốn gì chứ, không phải chỉ là muốn gả cho một người đàn ông tốt thôi sao, điều kiện của Hoắc Phong Huy tốt biết bao, mặc dù lớn tuổi chút, nhưng hiện tại bỏ lỡ, sau này cũng không tìm được người có điều kiện tốt như vậy đâu."

"Cũng không phải bảo con hiện tại gả cho ông ta, đính hôn trước, chờ con đến tuổi kết hôn rồi mới kết hôn, khi đó nếu con không bằng lòng, cũng có thể không lấy chồng mà."

"Vậy vì sao không đợi đến lúc đó rồi nói?" Tô Hoài phản bác.

"Đến lúc đó? Đến lúc đó thì đâu còn chuyện của con nữa, không biết chừng người ta cũng đã sinh mấy đứa con rồi đấy." Lý Song Lan chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép, "Con còn nhỏ tuổi, không hiểu những chuyện này, chờ con lớn hơn, con sẽ biết thím và chú con đã suy nghĩ cho con nhiều thế nào, lúc đấy con phải khóc cảm ơn chú thím đấy."

Thấy Tô Hoài không nói chuyện, Lý Song Lan thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Người ta đúng là nhìn thấy con xinh xắn, nên muốn đính hôn với con, nếu con không muốn thì thôi, chú thím còn có thể ép buộc con sao?"

"Lần này là bọn thím không giải thích rõ ràng với con trước, coi như là lỗi của chú thím, mặc dù Hoắc Phong Huy rất tức giận, nhưng chú con đã giúp con giải quyết ổn thoả rồi. Chuyện này đến đây chấm dứt, sau này không được phép tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, còn lăn từ trên núi xuống, con xem thử con bị ngã rồi bị thương thành thế này, ai không biết còn cho rằng thím và chú con không tốt với con đấy."

Nói chuyện rất lâu, nhìn thấy Tô Hoài không có một chút phản ứng nào, Lý Song Lan điều chỉnh chân giúp cô, ôn hòa nói: "Được rồi, con nằm viện cho tốt, muốn ăn cái gì thì nói với thím, thím làm cho con."

Giọng điệu dịu dàng, lời nói chân thành, trong thoáng chốc còn cho rằng là ba mẹ nhà nào lải nhải không dứt khi đối mặt với đứa con không ra hồn.

Tô Hoài nhắm mắt, xoay người đưa lưng về phía bọn họ.

Y tá đến truyền nước biển, nhìn thấy người trong phòng bệnh, nói: "Một cô gái nhỏ hơn nửa đêm lên núi rất nguy hiểm, hai người làm phụ huynh cũng quá không để ý rồi."

"Phải phải, là lỗi của chúng tôi." Lý Song Lan tự trách nói, "Trẻ con cáu kỉnh với tôi mà tự chạy ra ngoài."

"Trẻ con tuổi này quả thật tính tình tương đối nóng nảy, hai người làm phụ huynh thì phải giao tiếp với đứa bé thật tốt, đừng động một chút là nổi nóng."

Hai người lại trò chuyện vài câu về vấn đề trẻ con, cho đến khi y tá truyền nước biển rời đi.

Tô Hoài nghĩ, chẳng qua là chuyện gia đình vụn vặt mà thôi, cũng không ai quan tâm cả.

*

Nhà họ Hoắc tổ chức lễ lên lớp cho Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa đi theo sau hai vợ chồng nhà họ Hoắc để kính rượu từng người, sau đó đón nhận những lời tâng bốc cùng tán dương của những người này.

"Đại học này nổi tiếng là khó thi vào, Văn Hứa có thể thi vào bằng thực lực của bản thân, đúng thật là quá giỏi."

Ba Hoắc cười cười: "Chúng tôi thật ra không hi vọng nó ra nước ngoài học cho lắm, nhưng ông cụ hàng năm sống ở nước ngoài, gần đây cơ thể cũng không tốt, nó qua đó học mấy năm còn có thể ở bên cạnh ông cụ."

"Nhất cử lưỡng tiện(*), Văn Hứa coi như làm tròn đạo hiếu thay anh."

(*) Nhất cử lưỡng tiện: làm một việc nào đó mà ta đạt được cùng lúc hai mục đích. (Theo saigonvina.edu.vn).

Hoắc Văn Hứa đi theo ở một bên, mặt mũi bất động, nhưng nhìn kỹ thì bàn tay cầm ly của anh có chút không yên.

Cô nhỏ vỗ vỗ vai anh, thấp giọng nói: "Đi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi."

Hoắc Văn Hứa lập tức xoay người rời đi, ba Hoắc nhìn anh, rốt cuộc là đau lòng con trai mới ra viện, không gọi anh quay lại.

Hoắc Văn Hứa đi tới trong góc, tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, buông lỏng cổ áo một chút, vết thương sau lưng đau nhói.

Thư ký của ba Hoắc đi qua hỏi: "Sao rồi? Bác sĩ đang trong phòng nghỉ, nếu không thì qua đó để ông ấy xem xem?"

Hoắc Văn Hứa liếc nhìn ông ấy một cái, nhàn nhạt nói: "Con bị cưỡng ép đưa từ trong bệnh viện ra để tham gia lễ lên lớp, lúc này mọi người lại một bộ dáng lo lắng cho con rồi chuẩn bị bác sĩ gì đó, trong lúc nhất thời con cũng không phân biệt rõ rốt cuộc mọi người là đau lòng con hay không đau lòng con."

Thư ký cười: "Đây không phải là đúng dịp sao, ngày tháng tổ chức của lễ lên lớp đã sớm quyết định, thiệp mời cũng gửi đi rồi, không tiện chọn ngày khác, ai bảo con chạy đi tham gia đội cứu hộ gì đó rồi còn mang vết thương trở về chứ."

"Thôi vậy." Hoắc Văn Hứa xua tay, "Chú, con có một chuyện con muốn hỏi chú."

"Con nói đi."

"Chú có biết Hoắc Phong Huy không?"

"Hoắc Phong Huy?" Thư ký kỳ quái hỏi, "Con hỏi ông ta làm gì?"

Hoắc Văn Hứa lơ đãng nói: "Con nghe nói ông ta đính hôn, đối phương còn là một cô gái mười sáu tuổi."

"Đúng vậy, chẳng qua là..." Thư ký đè thấp giọng nói, "Hình như đối tượng đính hôn chạy rồi."

"Chú biết chuyện này?"

Thư ký gật đầu một cái, không có một chút dáng vẻ kinh ngạc nào, ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười giễu cợt, nhưng rất nhanh đè lại, giọng điệu bình tĩnh nói: "Con người ông ta làm việc còn tương đối ổn thỏa, nhưng trái lại đời sống riêng tư luôn rất hỗn loạn, việc thích các cô gái trẻ tuổi, không phải chuyện bí mật gì."

"Không ai quản chuyện ông ta đính hôn với cô gái mười sáu tuổi này ư?" Hoắc Văn Hứa cau mày.

Thư ký nhìn đại thiếu gia nhà mình mới tròn mười tám tuổi, chưa bao giờ làm loạn trong chuyện nam nữ, chỉ biết làm đội cứu hộ gì đó mà lắc đầu: "Chỉ là đính hôn thôi, chẳng qua là kể từ khi vợ ông ta qua đời, ông ta vẫn luôn vui đùa, lần này lại muốn đính hôn với người ta, có lẽ cô gái này rất được ông ta yêu thích."

"Có những người đàn ông, tuổi tác càng lớn thì càng thích những cô gái nhỏ tuổi." Thư ký lại bổ sung một câu, nhưng không nói quá rõ, dù sao thì thiếu gia nhà mình cũng mới mười tám tuổi, nói nhiều thêm ngược lại làm bẩn lỗ tai của anh.

Cô gái nhỏ kia cũng không phải là đồ ngốc, còn biết bỏ chạy.

Hoắc Văn Hứa cảm thấy có chút ghê tởm, nếu chỉ đơn thuần là đính hôn thì còn có khả năng thay đổi được, nhưng hiển nhiên, Hoắc Phong Huy vẫn còn đang có ý nghĩ khác, mười sáu tuổi rồi, không cần chịu trách nhiệm pháp luật.

Hoắc Văn Hứa không nói chuyện khác nữa, thư ký là người có mắt nhìn, Hoắc Văn Hứa hỏi cái gì thì ông ấy trả lời cái đó, không hỏi thì ông ấy cũng không nói nhiều.

Hoắc Văn Hứa miễn cưỡng dựa vào chỗ đó, xoay xoay điện thoại di động ở trong tay.

Suy nghĩ một lát, Hoắc Văn Hứa gọi cho Kiều Văn.

"Anh Kiều, anh giúp tôi tìm hiểu một chút chuyện của Tô Hoài kia đi." Hoắc Văn Hứa không muốn để cho trong nhà biết chuyện này, dù sao thì đó là cũng chuyện riêng của Hoắc Phong Huy, chỉ cần ông ta không quá đáng, không ai có thể can thiệp.

"Tô Hoài? Cô gái kia ư?" Kiều Văn không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, "Được, anh điều tra giúp em, đúng rồi, buổi tối anh bảo người ta đưa cơm cho em ấy, nhìn thấy người nhà em ấy ở bên cạnh em ấy."

"Người nhà?" Hoắc Văn Hứa ngồi thẳng dậy, vết thương trên lưng bị kéo căng, đau đớn đến mức anh rít lên một tiếng.

"Đúng vậy, y tá nói trẻ con mâu thuẫn với người nhà nên bỏ chạy ra ngoài, ba mẹ trông rất hiền hoà, còn hầm cháo gà cho em ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK