Hoắc Văn Hứa chỉ mặc một chiếc quần dài đứng trong phòng bếp làm bữa sáng, trong tủ lạnh của Tô Hoài có hoành thánh đông lạnh, Hoắc Văn Hứa nấu nước sôi lên định nấu chúng.
Lúc chờ nước sôi, điện thoại di động để trên bàn ăn reo vang hai tiếng, Hoắc Văn Hứa đi ra cầm lên xem, là Hoắc Nhiễm gửi đến.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, chân mày Hoắc Văn Hứa cau thật chặt.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Hoắc Văn Hứa ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Tô Hoài đứng ở cửa phòng ngủ.
Tô Hoài nhìn thấy anh, mặt lập tức ửng đỏ, ánh mắt đảo qua, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi mà bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Hoắc Văn Hứa đặt điện thoại di động xuống, đi sau lưng cô, Tô Hoài đang muốn đóng cửa phòng vệ sinh, bị bàn tay Hoắc Văn Hứa ngăn lại.
"Anh làm gì thế? Em muốn rửa mặt."
"Anh trai làm cùng em." Hoắc Văn Hứa cười nói.
Tô Hoài trừng mắt nhìn anh, sao người này lại phiền phức như vậy chứ, tối hôm qua anh còn ép cô kêu mấy tiếng anh trai, bây giờ còn quang minh chính đại trêu chọc cô.
Tô Hoài nhăn mũi, từ chối không thương tiếc: "Không muốn."
Hoắc Văn Hứa cười cười, sau đó vươn tay nhéo mặt của cô, thấp giọng nói: "Còn đau không?"
"..." Tô Hoài hoàn toàn bị anh chọc cho nổi điên, đẩy anh ra, "Không muốn nói chuyện với anh nữa, anh đi ra ngoài đi."
Tô Hoài rửa mặt xong đi ra, Hoắc Văn Hứa đã làm xong hoành thánh, trong bát hoành thánh tròn vo nho nhỏ có rong biển, còn có dầu mè, mùi thơm khiến người ta thèm ăn.
Hôm nay Tô Hoài mặc áo sơ mi vải Chiffon, nút áo cài đến nút cao nhất, nhưng vẫn lộ ra một phần nhỏ cần cổ thon thả, có mấy vết đỏ không che giấu được.
Hoắc Văn Hứa vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Sau này không hôn chỗ lộ liễu như vậy nữa."
Tô Hoài liếc nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay em xõa tóc, có thể che được một chút."
Hoắc Văn Hứa xoay người cô lại, hôn lên môi cô.
Nụ hôn sáng sớm mang theo vị kem đánh răng, dịu dàng lưu luyến.
Tô Hoài nghĩ đến đêm qua Hoắc Văn Hứa cũng dịu dàng, nhưng sau đó có chút mạnh bạo, làm đau cô xong thì không mạnh bạo nữa, mà sau đó lại càng mạnh bạo hơn...
Tô Hoài thích Hoắc Văn Hứa dịu dàng, nhưng cũng thích Hoắc Văn Hứa vì cô mà trở nên rất mạnh bạo.
"Em phải chịu trách nhiệm với anh." Hoắc Văn Hứa nghiêng đầu cắn vành tai của cô, thấp giọng nói.
"..." Tô Hoài ngẩng đầu lên nhìn anh, giữa mi mắt là nụ cười mỉm, "Một đêm bao nhiêu tiền?"
Hoắc Văn Hứa nhướng mày: "... Thôi vậy, miễn phí đi, gọi lúc nào thì đến lúc đấy."
Ăn bữa sáng xong, Hoắc Văn Hứa đưa Tô Hoài đi làm, Hoắc Văn Hứa không lái xe, hai người bắt xe đi.
Lúc ở trên xe, Hoắc Văn Hứa báo cáo với Tô Hoài lịch trình gần đây của mình: "Buổi chiều anh bay đến nơi khác, ít nhất cũng phải nửa tháng, em nhập học cũng không có cách nào đưa em đến trường."
"Em tự đi được, anh cứ bận việc của anh đi." Nhập học thôi mà, cũng không phải chuyện gì lớn.
Hoắc Văn Hứa nắm tay cô để ở trên chân mình chơi: "Có chuyện gì thì tìm Kiều Niệm, không thì tìm Hòa Minh Huy cũng được."
"Biết rồi mà, anh dài dòng quá đi." Tô Hoài không nhịn được cười, "Em cũng không phải là trẻ con, cũng không ai bắt nạt em."
Người bị ghét bỏ dài dòng nhướng mày, sau đó như lơ đãng hỏi: "Gần đây công việc thế nào? Có gì không vui không?"
"Vô cùng tốt." Tô Hoài suy nghĩ một chút, "Hôm qua nhân sự tìm em, hỏi sau khi nhập học có muốn tiếp tục đi làm thêm hay không, em có chút do dự."
Chân mày Hoắc Văn Hứa nhẹ nhàng nhíu lại: "Bởi vì anh à?"
"Phải, cũng không phải." Tô Hoài nhìn anh, "Anh nói xem em nên tiếp tục đi làm ở chỗ đó không?"
Hoắc Văn Hứa suy nghĩ một chút: "Thật ra bây giờ Dương Phàm rất thích hợp với em, hoàn cảnh làm việc không tồi, đãi ngộ cũng rất tốt, nếu em muốn tìm một công việc ổn thì có chút khó khăn, anh cảm thấy có thể tạm làm ở đó trước, tìm được chỗ thích hợp hơn thì bỏ nó."
Tô Hoài bị chọc cười: "Được, nghe anh."
Hoắc Văn Hứa xoa đầu cô: "Không nên vì bất cứ chuyện gì mà dừng bước chân của em, cứ làm chuyện em muốn làm."
Ngón tay Tô Hoài khẽ run, chậm rãi nghiêng đầu, Hoắc Văn Hứa chậc một tiếng, ngón tay thon dài đè lại đuôi mắt của cô: "Không được khóc."
Tô Hoài bĩu môi, sáp đến vùi đầu ở bả vai anh.
Hoắc Văn Hứa hôn lên tóc cô, thì thầm vào tai cô: "Sau này em chỉ được khóc trên giường cho anh xem thôi."
*
Tô Hoài ở cửa công ty nói tạm biệt với Hoắc Văn Hứa, lúc lên lầu chờ thang máy thì gặp phải hai đồng nghiệp quen mặt, hai người chủ động lên tiếng chào hỏi Tô Hoài, Tô Hoài có chút kinh ngạc, nhưng cũng gật đầu với họ.
Chị Triệu đã đến, nhìn thấy Tô Hoài đi vào, lập tức xoay đầu, không để ý tới cô.
Đi đến phòng uống trà pha cà phê, Phạm Tùng đi qua nhỏ giọng nói với cô: "Hiện tại cũng không ai trong nhóm chat dám trò chuyện về em, sao em chụp màn hình được thế? Tôi thấy em không ở trong nhóm chat mà?"
Tô Hoài cười: "Tôi lừa chị ta."
Phạm Tùng sửng sốt một lúc, sau đó cũng cười: "Trông em điềm đạm nho nhã, tôi không ngờ hôm qua em có thể cứng rắn như vậy, bọn họ không trò chuyện ở trong nhóm chat, nhưng vẫn rất hóng hớt chuyện này, tôi thấy hôm nay có lẽ chị Triệu sẽ ngừng lại."
Chuyện ngày hôm qua ầm ĩ, ánh mắt mọi người trong công ty nhìn chị Triệu cũng không giống nhau. Nếu chị Triệu có chứng cứ thật thì tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho Tô Hoài, chỉ cần chị Triệu không nói chuyện thì là đuối lý, tất nhiên tin vịt không đánh mà tự biến mất.
"Tôi còn tưởng em sẽ chịu đựng mãi chứ."
Là Triệu Giai Ngữ đi đến rót nước.
Triệu Giai Ngữ và Phạm Tùng đều là thực tập sinh, lúc mới tới còn nói vài câu với Tô Hoài, sau này cũng không tới tìm Tô Hoài nữa.
Gia cảnh Triệu Giai Ngữ ưu tú, đã gặp quá nhiều phụ nữ như vậy, nhìn Tô Hoài thì cũng biết là không phải như vậy.
Cô ấy ghét con gái hèn nhát không biết phản kháng, cho nên cho dù Tô Hoài không như lời đồn đãi, cô ấy cũng coi thường.
"Không nhẫn nhịn, chỉ là không thèm để ý." Tô Hoài cũng không thèm quan tâm ý nghĩ của người khác, cô chỉ để ý Đậu Dương và Hoắc Nhiễm.
Bởi vì bọn họ là người thân của Hoắc Văn Hứa, chỉ như vậy mà thôi.
Mấy ngày qua sắc mặt của chị Triệu cũng không tốt, vừa rảnh thì cầm điện thoại di động gọi điện, nhưng dường như người bên kia không nghe máy, chị Triệu tức giận nhiều lần đập điện thoại di động.
Ngày đó Tô Hoài nói "Nếu như không lấy chứng cứ ra thì phải xin lỗi" với cô, nhưng lại không hề nhắc lại chuyện này, cô không thích thúc ép người khác.
Đối với cô, chuyện này đã kết thúc.
Nhưng có người trong công ty không hợp chị Triệu, thấy chị Triệu không nói chuyện này bèn biết chị Triệu đuối lý, cho nên cố ý mượn chuyện này để nói.
"Không phải nói không lấy chứng cứ ra được thì sẽ phải xin lỗi tiểu Tô à, ngày mai tiểu Tô người ta nhập học rồi, sao vẫn không có động tĩnh gì thế."
Chị Triệu lạnh mặt không tiếp lời, ném văn kiện lên bàn.
Tô Hoài không nói chuyện, cô chỉ làm việc của mình, không thúc ép cũng không chủ động bỏ qua.
Điều kiện gia đình của chị Triệu không tồi, chồng kiếm được rất nhiều tiền, mặc dù bao nuôi con giáp thứ 13, nhưng trước giờ cũng không bạc đãi chị Triệu, cho nên thường ngày tính tình của cô ta lớn, chưa bao giờ sợ hãi.
Cho dù là hiện tại, cô ta vẫn hống hách: "Liên quan gì đến cô? Rảnh quá nhỉ."
Trái lại những người đó có lòng muốn cho Tô Hoài ép cô ta, nhưng Tô Hoài không mắc bẫy, bọn họ cũng ngại, dù sao trước kia bọn họ cũng rất hăng hái bàn tán về Tô Hoài.
Tô Hoài không để ý tới bọn họ, thu dọn đồ đạc của bản thân, hôm nay là ngày nghỉ hè cuối cùng, ngày mai nhập học rồi.
Chương trình học của năm ba rất nặng, nhưng sắp xếp cũng rất hợp với ý muốn trong lòng Tô Hoài, được trống hai buổi, một là chiều thứ ba, một là sáng thứ năm.
Tô Hoài gọi cho phòng nhân sự bên kia, nhân sự cũng rất vui vẻ, bảo Tô Hoài tiếp tục đến đó đi làm thêm, một tuần hai buổi, thời gian còn lại đem tài liệu về trường học phiên dịch, nhận tiền theo số việc đã làm.
Hạ Trăn Trăn đã nhập học, bài học trường trung học rất nhiều, hai tuần lễ mới có một ngày nghỉ hoàn chỉnh, cho nên Tô Hoài chỉ cần đến đó dạy kèm cho Hạ Trăn Trăn hai tuần một lần là được.
Công ty vốn được nghỉ hai ngày, sắp xếp như vậy khiến cho Tô Hoài có ngày nghỉ thứ bảy hoàn chỉnh.
Tô Hoài không tìm việc làm thêm khác, bây giờ tiền kiếm được khi đi làm đủ để cô tiêu xài, cô muốn học tập thật tốt, muốn thi cấp bậc tiếng Anh chuyên nghiệp, cũng muốn thi nghiên cứu sinh.
Hoắc Văn Hứa đi công tác hơn một tuần, bận đến mức hầu như không có thời gian gọi điện thoại, may mà buổi tối Tô Hoài cũng ngủ muộn, mỗi ngày đều có thể chờ đến khi Hoắc Văn Hứa gọi đến.
Hai người thỉnh thoảng cũng gọi video, trái lại mỗi lần Hoắc Văn Hứa đều muốn gọi video, anh muốn nhìn thấy Tô Hoài, nhưng Tô Hoài vẫn có chút xấu hổ, buổi tối gọi video, cô luôn cảm thấy bản thân chưa chuẩn bị đủ sẽ không đẹp.
Cô nói vậy với Lý Nhược Ninh, bị Lý Nhược Ninh cười nhạo.
Hiện tại Lý Nhược Ninh cũng bận nhiều việc, công ty kia vừa bắt đầu sắp xếp công việc cho cô ấy, cô ấy bắt đầu thường xuyên xin nghỉ, Tô Hoài rất ít khi gặp cô ấy.
Chỉ khổ Kiều Niệm, mỗi ngày than dài thở ngắn: "Nếu cô ấy trở thành minh tinh, vậy chẳng phải tôi sẽ bị bỏ rơi sao."
Tô Hoài không chút thương tiếc đả kích cậu ấy: "Không phải bỏ rơi, hai cậu vốn không ở bên nhau."
Kiều Niệm giả khóc hu hu hu.
Cuộc sống trôi qua bình tĩnh lại ngọt ngào, chỉ có một nhạc đệm duy nhất chính là Cục Cảnh sát bên kia gọi điện thoại bảo Tô Hoài đến đó một chuyến.
Lúc đầu Tô Hoài cho rằng là điện thoại lừa đảo, sau khi xác nhận nhiều lần, quả thật là cục cảnh sát gọi đến, bởi vì Hoắc Phong Huy bị bắt.
Tổ chức mại dâm và quan hệ với vị thành niên, còn có gái mại dâm.
Có những cô gái bị hại trước Tô Hoài, cũng có những cô gái bị hại sau Tô Hoài, thời gian kéo dài trong chín năm, Tô Hoài là người duy nhất rơi vào tay bọn họ sau đó chạy thoát được.
Cô còn nhìn thấy rất nhiều người mẫu tranh tài với Lý Nhược Ninh ở trong Cục Cảnh sát, bao gồm cả Triệu Đình Đình.
Không ai nói rõ tình hình với cô, nhưng cô ngồi ở chỗ đó nghe vài câu cũng hiểu ra.
Thời gian đầu tất cả những người mẫu đó đều được chọn lọc kỹ càng, sẽ có ông chủ lớn đến chọn, bọn họ "tự nguyện" đi theo khách hàng để đổi lấy tài nguyên.
Ghi chép xong đi ra, cả người Tô Hoài đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cảnh sát nói khi cô chạy trốn, thật ra phía sau vẫn có người đuổi theo.
Cảnh sát còn nói nếu như không phải là có người bảo vệ cô, cô nhất định sẽ một lần nữa bị bắt trở về.
Sở dĩ những người này ngang ngược lâu như vậy, cũng bởi vì bọn họ cẩn thận, không trêu chọc những người không nên trêu chọc.
Tô Hoài rất may mắn, trong đêm khuya kia gặp được Hoắc Văn Hứa.
Nhà họ Hoắc là người bọn họ không dám trêu chọc.
Đổi thành người khác, không ai có thể che chở được cô.
Cô ngồi trên bậc thang ngay cửa cục cảnh sát gọi điện thoại cho Hoắc Văn Hứa, điện thoại di động của Hoắc Văn Hứa tắt máy, không nghe máy.
Hoắc Văn Hứa thật sự bận rộn, vốn nói hơn nửa tháng là có thể quay về, hiện tại đã một tháng rồi.
Tô Hoài cũng không cảm thấy hụt hẫng, chỉ ngồi rất lâu ở cửa cục cảnh sát.
Thật ra chuyện năm ấy không để lại cho cô bao nhiêu ám ảnh, cô chạy thoát được, ngay cả tay cô Hoắc Phong Huy cũng không chạm được, mặc dù lăn xuống núi, nhưng cũng chỉ bị thương nhẹ.
Nhiều chuyện lúc ấy không phát hiện ra, rất nhiều năm sau đột nhiên nhớ lại, có chuyện để so sánh, mới nhận ra tình huống lúc đó có bao nhiêu mạo hiểm.
Tô Hoài ngồi ở đó gửi tin nhắn cho Hoắc Văn Hứa.
—— Hoắc Văn Hứa, cảm ơn anh.
—— Hoắc Văn Hứa, em yêu anh.
Đối với Hoắc Văn Hứa, sự biết ơn và tình yêu là điều mà Tô Hoài nói cả đời này cũng không đủ.