• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng rên khe khẽ bên ngoài, giống như hai người kia thật sự đang hưởng thụ.

Đối nghịch, bên trong tủ đa năng lại là một chiến trường nhẫn nhịn.

Tu Kiệt không thể giữ mình đứng thẳng được nữa, anh cúi đầu, cong chân. Vồ lấy cậu, chôn mặt vào vai người nọ, khẽ khàng ngửi lấy mùi hương mà anh thầm mong muốn.

Hạo Phong bất ngờ bị ôm lấy, rất thoải mái mà điều chỉnh tư thế.

Tu Kiệt chỉ là chưa bao giờ thấy mấy chuyện này nên mới mất bình tĩnh thôi. Không ngờ được nam nhi tuổi này lại chưa từng xem loại chuyện giống thế này.

Có phải là quá cổ hủ không chứ?

Thương xót cho lớp trưởng quá!

dằn vặt nhau tới tận 3 giờ mới kết thúc. Hạo Phong không dám ở lại, cha y bắt đầu thúc giục y trở về nhà rồi.

Tu Kiệt đồng cảnh ngộ, anh chỉ muốn được trở về nhà, ở gần cậu dằn vặt thân, tâm quá.

“Tạm biệt, mai gặp” Cậu nói.

“Ừ, mai gặp” Anh đáp lại.

Nhà cả hai nghịch hướng nhau, đến khi Hạo Phong đi đến ngã rẽ, không thể thấy được bóng hình nữa thì Tu Kiệt mới thu lại ánh mắt, bước chân trở về nhà.

......

Hạo Phong về đến nhà, bước chân lên lầu không hiểu sao có chút loạn.

Chắc là bị mùi trên người lớp trưởng hun cho đầu óc lâng lâng choáng váng rồi.

Thay xong đồ, cậu cẩn thận vuốt vuốt đôi tai nhỏ của mình, không thể không nói, nó thật sự mềm, cậu sờ mãi còn mê.

Không biết lớp trưởng về nhà chưa nhỉ?

Hành động và suy nghĩ của cậu đối lập nhau thấy rõ. Đây là lần thứ 5 trên đường về nhà mà cậu nghĩ đến cái dáng vẻ bất lực dựa vào người cậu khi ở trong tủ đa năng.

Lớp trưởng này....



Cũng quá trong trắng rồi đi.

Theo như cậu nghĩ. Lớp trưởng họ Lăng này phải là một lớp trưởng nghiêm túc, cái gì cũng biết, cái gì cũng thành thạo, luôn đối diện với vấn đề một cách lạnh nhạt, không mất tự nhiên bao giờ.

Mà hành động của anh lại khiến suy nghĩ cậu khác đi.

Anh cũng biết ngại, cũng biết giận, cũng sẽ bực bội khi có người liên tục chọc ngoáy mình. Đôi khi cũng sẽ mất thăng bằng mà không thể giữ nổi hình tượng vốn có.

Như vậy....

Như vậy....

Có phải hơi hơi hơi hơi đáng yêu không?

“Assss!!!”

Vuốt được một nhúm lông trên tai xuống, đau đến thái cả trời xanh. Hạo Phong hét lên một tiếng, vội vàng nắm chặt tai lại, mong cơn đau qua nhanh chóng

Suy nghĩ miên man khi đang chải lông thật là hại mà!!!

Tiếc nuối bỏ lông vào thùng rác. Hạo Phong nhấc điện thoại. Không hiểu kiểu gì mà nhấn vào khung chat chỉ có mấy chữ của cậu là lớp trưởng.

Rồi lại không hiểu kiểu gì mà bắt đầu soạn tin.

Sao đó lại chẳng hiểu kiểu gì mà nhấn gửi.

Đến khi hoàn hồn lại thì thây mình đã nhắn cho người ta. Và người ta đã xem luôn rồi

.......

Trong nhà anh chẳng có ai cả, Lăng Minh luôn như vậy, rất ít khi ở nhà vào giờ này. Muốn gặp anh ấy thì phải thức tận 12 giờ thì còn may ra.

Bước chân thiếu niên dứt khoác đi lên lầu.

Phòng ngủ của anh khá lớn, bao gồm một ghế sô pha dài màu xám nhạt, phong cách tối giản. Trước đó là một cái bàn thủy tinh trong suốt. Bên góc phải là bàn học và một nhà vệ sinh, bên góc trái là giường ngủ. Đồng bộ, cả phòng đều mang theo hai màu, một là xám, hai là xanh đen.



Mệt mỏi nằm ườn lên sô pha. Tu Kiệt không muốn động đậy.

Anh nằm không mục đích cho đến khi điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn quen thuộc.

Tu Kiệt bật đầu dậy giống như một con chó lớn ngửi thấy mùi xương.

Điện thoại đặt trên bàn, vươn tay ra là lấy được.

Bên ngoài màn hình là thông báo xem trước. Tin nhắn không dài, nhưng mà đủ để tâm tình anh phấn chấn.

Phong Hạo Hạo: //Cậu về nhà chưa?.Thỏ con đầu đầy dấu chấm hỏi.jpg//

Lăng Tu Kiệt: //Đã về, còn cậu?//

Phong Hạo Hạo: //Cũng đã về, chết tiệt thật! Nếu như tôi biết lớp mình cò cặp đôi yêu nhau cường liệt như vậy, chắc chắn sẽ tìm một chỗ khác học tập, hại cả chân tôi cà vào tủ bị xước một đoạn. Thỏ con uỷ khuất.jpg//

Nhãn dán thỏ con màu trắng mắt đỏ đáng yêu hướng về phía anh mà ủy khuất. Không hiểu sao Tu Kiệt thấy cậu thật giống con thỏ này, trắng trắng mềm mềm.

Lăng Tu Kiệt: //Bị rất dài?//

Thật sự lúc đó là anh không đúng. Ôm cậu như vậy, cũng đồng nghĩa với việc dồn hết sức nặng lên người cậu. Hạo Phong trắng trắng, mềm mềm như vậy sao có thể đỡ nổi một thanh niên như anh chứ? Khẳng định rất khó chịu.

Tiếng tin nhắn đặc biệt mà anh cài cho cậu lại vang lên. Đúng lúc anh tưởng cậu chỉ là nhắn lại một tin nhắn đơn thuần thì đập vào mắt lại là một cái mắt cá chân trắng nõn và bắp chân thon gọn trắng trẻo.

Trên chiếc chân ấy điểm xuyến một vết xước đỏ rực trông rất nổi bật.

Tu Kiệt cảm thấy cổ họng mình hơi khô.

Lăng Tu Kiệt: //Đau lắm?//

Phong Hạo Hạo: //Tất nhiên đau rồi!//

Phong Hạo Hạo: //Đều tại cậu hết! Đồ trai tân! Dựa vào ác như vậy//

Tu Kiệt chủ xem tin nhắn đầu tiên, căn bản không xem tin nhắn cuối cùng của cậu. Anh ngồi dậy, khoác áo khoác lên vai.

Cầm lấy chìa khoá xe lao ra khỏi nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK