• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạo Phong sáng hôm sau chính là chẳng muốn đi tổng kết một chút nào!

Cái thư cmn tình đó sắp làm cậu ngượng đến chết queo luôn rồi!!!

Căn bản Tu Kiệt là một học sinh giỏi chuẩn mực nhưng bây giờ đã bị lây hư rồi! Cậu sợ anh sẽ một phát kéo cậu lại rồi đọc lá thư tình đó lên cho cậu nghe!!!

Mãn Huy nhìn cái người đi qua đi lại này, đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu.

“Này, làm sao vậy?”

Hạo Phong ngẩng đầu thì thấy Mãn Huy. Cậu chàng mặc một bộ áo ngủ màu xám, đầu hơi bừa bộn giống như con gấu coala lười biếng.

Cậu vuốt điện thoại, định đưa lên thì bị ánh mắt buồn ngủ của Mãn Huy nhìn thấy.

Tức thời cậu ta hình như chả buồn ngủ nữa thì phải.

“Hạo Phong!!! Cậu con mẹ nó là cái thằng bán ảnh cho anh ta đúng không!!!”

Hạo Phong giật mình chụp tách một cái. Vì trời còn tối nên chế độ tự động bật đèn trên điện thoại được khởi động.

Đèn flash một phát chiếu thẳng mặt của Mãn Huy.

Mãn Huy âm trầm.

Hạo Phong cười.

“Haha hiểu lầm hiểu lầm cả, ông nghe tui giải thích chút…”

Mãn Huy: “Giải thích? Vô ích!!!”

“Đừng đánh đừng đánh mà!!!”



Thế là cho dù không muốn thì cậu vẫn phải đến buổi tổng kết như dự định. Dù sao thì mình cũng là học sinh giỏi, phải lên nhận chồng tập rồi mới về chớ.

Toà nhà đa năng là nơi sẽ diễn ra lễ tổng kết, sau lễ tổng kết thì cậu triệt để được giải thoát.

Hạo Phong móc điện thoại ra, cuối cùng cậu cũng có thể chân chính chơi điện rồi.

Vì dạo này bán chuyện học hành với lại cần phải chơi đùa với bạn trai nên cậu không xem điện thoại nhiều cho lắm.

Bây giờ mới có cơ hội cầm lấy nó, vui mừng còn không kịp thì thấy trên mạng đã từng lên một tin mà cậu nhìn cũng hơi bị sóc.

Trong đó là tấm ảnh Tu Kiệt đang ngồi trên sân khấu ngày hôm qua, ánh đèn chiếu lên mặt anh, anh đang hướng mắt về cậu.



Nhưng cậu lại bị bôi đen thui…

Thay vào đó thì hình ảnh Thanh Miên đứng dưới sân khấu thì được chỉnh cho trắng tinh, ánh mắt thân tình mà anh dành cho cậu lại bị người ta biến thành dành cho một người khác.

Trái tim cậu tự nhiên nhói lên, cảm giác rất tức giận.

Lại nữa?

Bên dưới phần bình luận toàn là cái gì đó chúc phúc, mừng vui gì đó cậu không coi tới nữa, Hạo Phong khó chịu vô cùng, bàn tay cậu siết chặt điện thoại.

“Chậc…đừng nhìn…”

Điện thoại bị cướp lấy, thay vào đó là cái ôm từ sau lưng của anh. Hai người đan chặt vào nhau, cậu cảm nhận được nhiệt độ của anh, cả người khá hơn đôi chút.

Cậu quay đầu nhìn anh, bĩu môi.

Tu Kiệt nhéo má cậu.

“Anh cho người xử lý rồi, không cần lo nữa, không được buồn”

“Ừ” Cậu hơi cúi đầu ậm ừ đáp lại.

Anh nắm lấy tay cậu. Kéo cậu vào lớp học.

Hai người vừa vào lớp đã nghe thấy một trang khủng bố đến từ các bạn nữ trong lớp.

“Cmn thằng đó lại đăng bài kìa!!!”

“Xàm nách quá đi, rõ ràng anh Kiệt là đang thâm tình nhìn Hạo Phong kia mà!!!”

“Là nhỏ Thanh Miên đấy! Nhìn mặt đẹp mà đạo đức giả cả thôi”

Nguyễn Ngọc hùng hổ nói thì thấy hai người bước vào.

“Chào buổi sáng!” Cô nói.

“Chào” Hạo Phong đáp lại.

Cậu muốn buông tay anh ra nhưng lại bị anh nắm lấy, rất tự nhiên như thể đã nắm hàng ngàn hàng vạn lần rồi.

“Sao không ngồi?” Anh khẽ hỏi cậu.

“Ngồi chứ” Cậu đột nhiên cảm thấy trái tim hơi ấm áp.



Nguyễn Nguyễn nhìn hai người, đôi mắt trầm xuống.

Cô phải đi xử lý con ả kia.

Chưa kịp để cô nghĩ xong cách xử trí thì nghe thấy tiếng loa, âm thanh của thầy Bàng vang vọng khắp trường.

“Mời các em học sinh ra sân chuẩn bị cho lễ tổng kết”



Tu Kiệt rất cao, nhưng anh là lớp trưởng nên phải đứng đầu hàng, anh muốn kéo cậu lên ngồi đầu hàng với mình nhưng cậu biểu thị mình không thể cùng anh đảm đương trọng trách bị thầy cô nhìn được nên bẽn lẽn xuống cuối hàng. Cậu nói rằng mình không sao cả, anh không cần lo lắng.

“Em không sao, nhưng anh giận”

Giận vì để em phải lo nghĩ.

Hạo Phong hơi bất ngờ, nhưng sóng người đã đẩy cậu xuống cuối hàng.

Lúc cậu đứng giữa loạn lạc bầy người thì một người nắm lấy tay áo cậu, kéo cậu ra ngoài. Hạo Phong nhìn một chút mới thấy đó là Thanh Miên.

Cô mặc đồng phục trường, trường Đại Kim đồng phục nữ là váy, cô mặc vào trong đẹp đẽ điệu đà.

Kéo cậu đến một góc khuất không người. Thanh Miên thở hổn hển.

Hạo Phong kiên nhẫn chờ cô mở miệng.

Thanh Miên thấy cậu không phản ứng gì với mình, đột nhiên cảm thấy bực bội.

“Tớ mệt quá, cậu chờ chút nhé”

“Ừ”

Thanh Miên: “…”

Hạo Phong thật sự là người thiếu tinh ý mà.

Thấy hơi thở cô ổn định rồi. Cậu mới hỏi.

“Có chuyện gì sao?” Cậu nhớ hôm nay chú cậu có nói bên Đại Kim cũng tổng kết thù phải.

“Ừm…cậu, chắc, chắc cậu đã đọc tin tức trên diễn đàn trường rồi chứ?” Mặt cô đỏ lên.

Hạo Phong nhíu mày gật đầu.

“Thật, thật ra thì…Tin tức đó không phải do mình tung ra đâu, là có người hại mình…cậu…cậu là bạn tốt của mình và Tu Kiệt mà…cậu mới với cậu ấy là không phải mình làm có được không? Tại mọi người vẫn hay vậy đấy, thay ai hợp thì lại kết đôi thôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK