Hoa Yến ngạc nhiên không thôi.
“Thằng bé Tu Kiệt ấy à?”
Trang Duyên gật đầu. Cô chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ.
Đó là khoảng 1 năm rưỡi gần 2 năm trước.
Lúc đó Tu Kiệt thì vào trường Đại Hoa với số điểm khó mà tưởng tượng được. Phải nói là tối đa.
Vốn dĩ anh sẽ được phân vào lớp mũi nhọn a1. Nhưng trước lúc đó, Tu Kiệt đã đến thăm hiệu trưởng một lần.
Cô đúng lúc cũng ở đó đau đầu với hiệu trưởng vì nhận được lớp yếu nhất của khối.
Tu Kiệt đến, chậm rãi đưa ra lời đề nghị muốn được chuyển xuống lớp a5 để học.
Hiệu trưởng rõ ràng do dự lại vừa quý trọng anh.
Trang Duyên lúc đó tâm trạng không tốt. Cô lỡ thốt lên.
“Lớp a5 thì có gì hay mà vào?”
Tu Kiệt liền nhìn cô. Nhìn đến độ khiến cô Hoài nghĩ rằng mình có thật sự là một giáo viên chuẩn mực hay chưa.
Hiệu trưởng khuyên đến rát cả họng anh vẫn không một chút lung lay nào. Thế là thuận lợi vào được lớp a5.
Cô tương đối để ý đến bạn học này. Tuần đầu anh vẫn rất bình thường, giao lưu với các bạn cũng có chuẩn mực. Rất được lòng các giáo viên.
Trang Duyên cực kỳ hài lòng khi nắm trong tay Tu Kiệt, khiến ai cũng ghen tị. Nhất là chủ nhiệm lớp a1, luôn có thành kiến với cô.
Đến một ngày, chính là giữa học kì 2 năm lớp 10. Cô bàng hoàng khi thấy điểm kiểm tra tiếng anh của Tu Kiệt là 9,8 điểm.
Số điểm này cô biết là rất cao. Nhưng thứ khiến cô để tâm chính là câu hỏi ngữ pháp chống liệt mà anh làm sai.
Đã nói là chống liệt thì tất nhiên tất cả các bạn học lớp a5 dù có ngốc đến mấy cũng có thể làm được. Ngoại trừ hai người. Chính là Tu Kiệt và Hạo Phong.
Cô chắc chắn sự việc này không thể nào là trùng hợp được. Tu Kiệt-một học sinh giỏi như vậy sao có thể sai một câu chống liệt như thế?
Thế là cô bắt đầu quan tâm đến anh một cách thái quá. Từ đó cảm thấy ánh mắt, cử chỉ, hành vi mà anh dành cho Hạo Phong rất kỳ lạ. Giống như chồng của cô lúc yêu thầm cô vậy.
Trang Duyên tự cho là mình hoa mắt thôi. Tuy nhiên cô không thể làm như mình bị mù trước sự thật bày ra như vậy.
Tu Kiệt sau đó được gọi lên văn phòng của cô.
Điều làm cô bất ngờ chính là anh thẳng thắn nhận lời.
“Đúng, em thích cậu ấy”
Cô vẫn nhớ mãi. Lúc đó hàng vạn suy nghĩ nảy ra trong đầu cô.
Con trai với con trai thì làm sao có thể?
Không thể. Cô bắt buộc phải ngăn chặn sự việc lệch lạc nay trước khi nó quá trễ.
Cô cố tách anh và cậu ra xa nhất có thể. Nhiều lần khiếu nại với ban giám hiệu việc muốn đổi lớp cho Tu Kiệt hoặc Hạo Phong
Nhưng lại hoàn toàn vô ích. Lăng Minh chính là nhà tài trợ lớn nhất cho Đại Hoa. Cô không thể động vào hay điều chỉnh suy nghĩ của Tu Kiệt một chút nào.
Anh rất cứng đầu.
Dường như thứ gì anh đã quyết định, không có điều gì có thể khiến anh thay đổi quyết định của mình được.
Trang Duyên bắt đầu gọi anh lên văn phòng nhiều hơn. Mới đầu cô bắt đầu với những từ ngữ uyển chuyển khuyên răn. Nhưng Tu Kiệt như đầu vịt, nước có đổ vào nhiêu cũng không thấm.
Càng ngày càng mất kiên nhẫn. Trang Duyên bắt đầu cáu gắt.
“Con trai với con trai sao có thể? Em có bao giờ suy nghĩ về nó chưa?!!! Đó chỉ là em chưa lớn, chưa tiếp xúc với thế giới! Chưa hiểu được thôi!”
Tu Kiệt cũng không phản ứng gì. Anh bất động, qua một lúc. Anh lại nói.
“Con trai với con trai có cái gì không được? Em chính là suy nghĩ rất nhiều nên mới đưa đến quyết định này, em cũng không cần nhìn thế giới, thế giới nếu có thể thay đổi em, đã không phải nhiều năm như vậy đều đợi chờ một người, cô Trang, tất cả những gì cô nói em đều hiểu, cho nên…cô đừng nhọc lòng nữa”
Trang Duyên cơ bản đều nghĩ anh chính là đến tuổi phản nghịch, không cho là thật lòng, chỉ cho nó là một cái thoáng qua giữa hai bạn học
Đến bây giờ, nhìn thấy tất cả sự quan tâm của Tu Kiệt dành cho Hạo Phong từ cái nhỏ nhất như giúp lau bảng, đến cái lớn nhất như giúp cậu học tập anh đều làm cả.
Vậy thì con trai với con trai có cái gì không được?
Trang Duyên ngày càng ngưỡng mộ hơn sự muốn chống lại của anh.
Có một lần, cô nói đùa.
“Nếu em thích như vậy thì cũng đừng chọn Hạo Phong chứ? Bạn nam khác không được sao? Thằng nhóc này rất dễ lệch lạc, dính vào yêu đương gì đó…chỉ sợ nó đi tong”
Tu Kiệt cũng thong dong trả lời cô.
“Không thể là bạn nam khác, em căn bản không thích con trai. Chỉ là người em thích vô tình là con trai thôi, nếu cậu ấy lệch lạc, không phải còn có em sao?”
Trang Duyên ngạc nhiên, chưa bao giờ cô gặp một học sinh 16, 17 tuổi nào có thể nói ra những lời này cả.
Nếu nói được những lời này…cũng giống như anh thật sự muốn ở cùng cậu. Chính là muốn ở với nhau suốt đời.
Danh Sách Chương: