“Nương nương định bỏ rơi ta sau khi đã làm loạn với ta sao?”
Ta biết Từ Thịnh luôn dám làm dám chịu hơn Trương Cố Dương, nhưng ta không ngờ hắn có thể dám đến mức này.
Bỏ rơi cái đầu ngươi ấy, nói cứ như thể ta thực sự làm loạn với hắn vậy.
Có tin năm sau ta trồng dưa chuột không? Ta sẽ trồng dưa mà phá rối hắn cho mà xem.
Từ Thịnh tiếp tục đóng kịch, che mặt trong chăn mà rên rỉ: “Nương nương, tại hạ là một người đàn ông lương thiện, từ nay về sau tại hạ là người của nương nương rồi.”
Đúng đúng đúng, sao hắn không nói hắn là một gã đàn ông trinh bạch, người đi chơi lầu xanh vào đêm lễ hội đèn lồng không phải là hắn sao?
Nhân vật nữ chính cứu nam chính, sau khi tỉnh dậy không nói sẽ dẫn nữ chính tới tương lai rực rỡ, ít nhất cũng phải chẻ củi săn thú cho người ta, không thể đàng hoàng yêu cầu nữ chính phải nuôi mình như thế này.
Ta nghĩ hệ thống đã dẫn ta xuyên không chắc chắn gặp vấn đề.
Ta có lòng tốt cứu hắn, vậy mà hắn lại muốn dựa dẫm vào ta?
Thật quá vô liêm sỉ.
Nhưng chưa kịp để ta giãy ra, Từ Thịnh tên này lại tự phát triển kỹ năng giả bệnh, ta hất tay ra, hắn lại bắt đầu ôm ngực, cố ý nói rằng ta vừa làm mạnh quá khiến vết thương của hắn bị kéo căng, giờ vết thương sắp toạc ra rồi, bắt ta phải lau lại một lần nữa.
Thực ra ban đầu ta không tin, nhưng khi ta vừa có ý định rời đi, Từ Thịnh lại bắt đầu giở trò, toàn thân trên dưới đâu đâu cũng không thoải mái, còn dùng ánh mắt trách móc ta vì vô tình bạc nghĩa.
Đến cuối cùng ta cũng không biết mình đã ngủ như thế nào.
Sau khi ta ngủ, Thúy Thúy chắc là đã vào lần nữa, giúp ta dọn dẹp những chậu, chăn đệm lộn xộn trong hầm chứa, còn mang đến cho Từ Thịnh mấy dải băng tạm thời đã được khử trùng kỹ bằng nước sôi và phơi khô.
Đừng hỏi tại sao ta biết, hỏi tức là ta thấy khi mình tỉnh dậy và đang nằm trong vòng tay của Từ Thịnh.
Và ta cũng rất khó hiểu, rõ ràng là Thúy Thúy đã mang đến hai chiếc chăn, sao ta lại dùng chung một chiếc với Từ Thịnh?
Hơn nữa, tên này hôm qua còn kêu chóng mặt hoa mắt toàn thân mệt mỏi, đụng một cái là vỡ, bây giờ lại có thể cho ta gối đầu ngủ suốt một đêm?
Quan trọng nhất là, hắn chưa ngủ.
Khi ta mở mắt ra, hắn đã ở bên cạnh, hơi nghiêng người, và ngay lập tức gửi lời chào buổi sáng.
“Tỉnh rồi à?”
Ta ngay lập tức tỉnh táo.
“Chuyện này là thế nào?”
Từ Thịnh nhìn ta với ánh mắt cực kỳ ngây thơ.
“Tối qua nương nương ngủ đến giữa chừng kêu lạnh, rồi bỏ chăn của mình, chui vào đây với tại hạ.”
Hắn cứ tiếp tục bịa đi. Ta ngủ rất đàng hoàng, chưa bao giờ lăn lộn.
Ta tiếp tục nhìn hắn. Từ Thịnh đổi giọng: “Được rồi, thực ra là đêm qua tại hạ thấy lạnh, nương nương thương xót tại hạ nên tự nguyện nằm chung chăn.”
Ta không chịu bỏ qua.
“Nói sự thật.”
“Tối qua ta thấy lạnh, thấy cô ngủ rất ấm áp, nên ta chui vào chăn của cô.”
Ta đau đầu ôm trán.
“Ngươi tự ở đây đi, ta phải ra ngoài, nếu không Trương Cố Dương mà đến thấy ta ngủ dưới hầm, chắc chắn sẽ đào ngươi lên.”
Từ Thịnh siết chặt tay, ôm ta vào lòng.
“Nương nương, rõ ràng ngủ bên cạnh người là tại hạ, sao người lại có thể nhớ đến nam nhân khác?”
Thật là quá đủ rồi.
Hắn bị thương ở ngực chứ không phải ở đầu, sao nói chuyện lại thành ra như vậy?
Ta vặn người, định trượt ra.
Nhưng tay Từ Thịnh như làm bằng sắt, ta không thể bẻ ra được.
“Được rồi đừng làm loạn nữa, ta còn phải nghĩ cách kiếm thuốc chữa vết thương cho ngươi, phải tìm hắn ta mới có được.”
Không biết câu nói này đã chạm vào dây thần kinh nào của Từ Thịnh, hắn hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.
Ta đứng dậy chạy ra ngoài, đi bàn với Thúy Thúy về việc kiếm thuốc. Dù sao đi nữa, ta cũng không thể lãng phí cái chăn đó.
Chỉ là việc tìm Trương Cố Dương luôn khiến ta cảm thấy kỳ lạ, ta định hỏi xin Lệ Viễn một ít.
Thực ra, vấn đề là lượng thuốc. Nếu cắt tay tạo vết thương thì dễ, vấn đề là vết thương nhỏ thế này không cần dùng cả lọ thuốc. Nếu làm thì phải làm một vết thương lớn hơn.
Ta nghiêng về việc lấy đá đ//ập vào chân tạo ra vết thương giả do ngã, nhưng Thúy Thúy nhất quyết không đồng ý, nói rằng nếu ta dám lấy đá đ//ập vào mình, nàng ấy sẽ đi tìm Lệ Viễn tố cáo ta giấu Từ Thịnh.
Ta tự giác nuốt lại phương án dự phòng đã chuẩn bị sẵn.
Thôi vậy, hắn tạm thời không chet được, còn thuốc thì phải đợi cơ hội.
Ta lại kéo Thúy Thúy đi tính toán cách tăng cường dinh dưỡng cho Từ Thịnh.
Thúy Thúy không có ý kiến gì về việc này, giet thỏ hay lấy trứng gà đều tùy ta.
Chỉ là vết thương của Từ Thịnh mãi không khỏi, kéo theo hắn lúc nào cũng sốt, qua mấy đợt ta đã lo lắng hắn sẽ bị sốt đến ngu người rồi.
Thúy Thúy muốn tìm Cảnh Thăng để đi đường thuốc của Ty Dược phòng mua chút thuốc, bị ta ngăn lại.
Sốt cao do nhiễm trùng vết thương, uống thuốc cảm làm gì?
Ta kéo Thúy Thúy đi đào khoai lang, lấy danh nghĩa là y thư có chép rằng, lá khoai lang phơi khô rồi nghiền nát đắp lên vết thương có hiệu quả kỳ diệu trong việc giảm ứ đọng m//áu và cầm m//áu.
May mà Thúy Thúy không nghi ngờ, còn giúp ta phơi lá cây. Ta tiện thể luộc một nồi khoai lang lớn, rồi leo lên mái nhà phơi khoai lang khô.
Ta phơi khoai lang suốt ba ngày liền, Từ Thịnh cũng sốt liền ba ngày.
Khi toàn bộ mái nhà đã đầy những lát khoai lang, cuối cùng ta cũng đợi được Trương Cố Dương.
Thực ra, ta vốn định đợi Lệ Viễn, nhưng hắn dường như đã bị điều đến doanh trại khác, phải nửa tháng nữa mới có thể qua lại.
Thế cũng được, buôn bán không thành thì giữ lại tình nghĩa, đâu phải nói không hợp tác là không thể làm bạn nữa.
Ta đứng lên chào hắn, sau đó giả vờ ngồi lâu bị tê chân, vừa đứng không vững thì ngã lăn từ trên mái nhà xuống.
Trương Cố Dương định đỡ ta, nhưng hắn không đủ nhanh, chưa kịp chạy được nửa đường thì ta đã lăn xuống đất.
Cánh tay bị trầy xước một mảng lớn, chân thì dính đầy bùn, và cái lưng tội nghiệp của ta bị trật.
Thúy Thúy nghe thấy tiếng động chạy đến, sợ đến trắng bệch mặt.
“Nương nương, người sao vậy?!”
Ta dùng tay chống đất để đứng dậy, nhưng đau đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể rít lên từng hơi lạnh.
Trương Cố Dương trực tiếp bế ta chạy vào trong nhà.
Nhưng dáng bế người bị thương của hắn chắc chưa qua huấn luyện, vốn dĩ chưa đau đến thế, nhưng khi hắn bế lên và lắc lư, cơn đau làm ta choáng váng, bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, ta chỉ nhớ một điều.
Nắm chặt cánh tay của Trương Cố Dương, dặn hắn, đừng gọi thái y đến.
Ta vất vả lắm mới sống yên ổn trong lãnh cung đến mức mọi người đều quên mất ta, giờ mà gọi thái y đến chữa bệnh, chẳng phải công sức của ta trước đây đều phí hoài sao?
Thực ra, ta cũng không ngất quá lâu.
Không đúng, chính xác thì trong cơn hôn mê kéo dài hai giờ đồng hồ, ta đã tỉnh lại vài lần ngắn ngủi.
Đó là khi Trương Cố Dương tự mò mẫm để chỉnh lại x//ương cho ta, đau đến mức ta tỉnh lại.
Sau đó hắn nắn sai chỗ.
Rồi để không để lại di chứng cho ta, hắn lại kéo trật khớp mắt cá chân của ta.
Thế là ta lại đau đến ngất đi.
Trương Cố Dương lo lắng đến đổ mồ hôi đầy đầu, hốt hoảng chạy ra ngoài tìm thuốc cho ta.
Sau đó, Từ Thịnh bò ra từ hầm chứa, nhanh chóng chỉnh lại x//ương cho ta và làm ta tỉnh dậy.
Nhưng để không bị Trương Cố Dương phát hiện ra điều bất thường, yêu cầu đầu tiên của ta sau khi tỉnh lại không phải là nước, mà là nhờ Từ Thịnh làm cho mắt cá chân của ta trật khớp lại như trước.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi làm theo.
Trong lần ngất cuối cùng, ta nghĩ về một vấn đề.
Đàn ông nhà người ta đến để nói chuyện yêu đương, còn đàn ông nhà ta chắc đến để đòi m//ạng?
Không biết Trương Cố Dương kiếm từ đâu được một đống thuốc, từ thuốc trị thương cho đến thuốc tiêu sưng, từ thuốc an thần cho đến thuốc hạ sốt, ta nghi ngờ hắn đã mua hết những gì liên quan đến chấn thương trong hiệu thuốc, rồi vội vàng mang đến cung Vân Hà, kèm theo kỹ thuật nắn x//ương mới học từ một thầy thuốc.
May thay, lần này hắn cuối cùng cũng không nắn sai nữa.
Ta cảm thấy như vừa sống sót sau tai nạn.
Rồi ta quyết tâm, lần sau nếu giả vờ ngã, ta sẽ chọn chỗ thấp hơn, chẳng hạn như bệ giếng.
Thúy Thúy khóc thút thít, tiễn Trương Cố Dương đầy lưu luyến, và hứa chắc chắn sẽ chăm sóc ta thật tốt.
Tuy nhiên, khi cửa vừa đóng lại, cô gái nhỏ đang khóc lóc lúc nãy ngay lập tức lộ ra bản chất thật.
“Nương nương, có phải người cố ý đúng không?”
Ta thừa nhận, ta cố ý ngã từ trên mái nhà xuống.
Nhưng trước khi ngã, ta đã nghĩ kỹ rồi, dưới đất toàn là bùn, ta còn đặc biệt tưới thêm ít nước, để đất trở nên mềm hơn.
Nhưng ta thật sự không ngờ mái nhà trông không cao, ngã xuống vẫn rất đau.
Là ta quá khinh suất.
Ta cười xòa dỗ Thúy Thúy, nhận lỗi, cam kết và bồi thường, cô nàng mới miễn cưỡng chịu đi nấu thuốc.
Từ Thịnh lại xuất hiện như một bóng ma từ dưới hầm, không nói một lời, sờ nắn khắp người ta.
Thôi được, ta tạm thừa nhận hắn đang kiểm tra vết thương của ta.
“Đây là cách cô tìm thuốc cho ta sao?”
Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Nếu không ta lấy lý do gì để tìm người lấy thuốc?
Giấu một người đàn ông lạ trong cung Vân Hà? Hay là thỏ nhà ta đồng loạt nhảy lầu thất bại cần được cứu chữa?
Nhưng nghĩ đến hắn đang là bệnh nhân, ta không so đo với hắn.