Ta cầm trong tay một loạt các thẻ lệnh giả, nghiêm túc cúi đầu ba cái trước cửa sân.
Thủ lĩnh không lừa ta, ông đã xử lý xong mọi việc liên quan đến Mạnh Nghĩa.
Giang hồ đều đồn rằng ta đã chet th//ảm dưới tay của đám thị vệ chó má, bị tra tấn đến nỗi không còn nhận dạng được, thậm chí không còn x//ác để ch//ôn.
Khi ta đi tìm Trương Lão Tam để làm giấy tờ giả, ông ta nhìn ta như nhìn thấy ma, thậm chí còn không dám nhận tiền của ta.
Được rồi, ta thừa nhận, thời điểm ta đến gặp ông ta có chút không đúng, vì ta đến vào nửa đêm, để làm ông ta bớt sợ, trước khi đi ta đã nhét cho ông ta một xấp tiền giấy.
Trương Lão Tam sợ đến mức ướt hết quần.
Hoàng đế bí mật trở về hoàng cung để dưỡng thương, toàn bộ hoàng cung được tăng cường bảo vệ, ta đã ở trên xà nhà của Minh Chỉ Cung hơn mười ngày, mỗi ngày đều tỉ mỉ nặn thỏ, cuối cùng cũng dẫn đến việc vệ binh vào cung lục soát.
Trương Cố Dương yêu thương cả ngôi nhà lẫn con chó, đã tốn không ít tâm tư để bảo vệ Cảnh Thăng, vừa tìm người vừa nhờ quan hệ, kết quả cuối cùng là thỏ không phải thú cưng, mà là thực phẩm, Cảnh Thăng vì muốn Hoàng đế ăn được thịt thỏ tươi mới mà nỗ lực nghiên cứu trong cung trống, dù hành động này không được chấp nhận, nhưng lòng trung thành với Hoàng đế là không thể chối cãi, vì vậy thỏ đều được đưa vào Ngự Thiện Phòng, còn người thì bị điều sang Ngự Thú Giám.
Thái giám khác với cung nữ, dù có được ân chuẩn xuất cung thì cũng không thể rời kinh. Ta muốn đưa nàng ấy đi, Thúy Thúy có thể đi cùng, nhưng Cảnh Thăng thì không.
Nàng ấy không còn ở cung Vân Hà, tiểu thái giám này đã đồng hành với nàng ấy một chặng đường, cũng nên tìm một nơi khác để đi.
Không thể nào để một đám ch//áy lớn vô tình th//iêu rụi hai cung được, thế thì quá nói không nổi rồi.
Đêm Giao Thừa, Trương Cố Dương bị ép trở về nhà đón Tết, nhìn vẻ mặt của hắn có chút như muốn giam hắn lại đến khi cưới xong mới thôi, đây là tin tốt nhất mà ta nghe được từ khi vào cung.
Đồ nàng ấy nấu thật thơm, ăn rồi ta cũng quên mất việc định nói với nàng ấy là đến đầu xuân sẽ bắt đầu hành động.
Ngày dự sinh của Tề Đức Phi được tính là vào đầu xuân, phi tần sinh con, trong cung sẽ bận rộn một thời gian, lúc đó mọi sự chú ý đều tập trung vào Tề Đức Phi, sẽ không ai để ý đến cung Vân Hà.
Ngay cả khi cung Vân Hà bị ch//áy, cung nhân cũng sẽ đợi Tề Đức Phi sinh xong rồi mới coi chuyện ch//áy là một sự cố và báo cáo, vì trong cung chỉ báo hỷ không báo hung, nếu Tề Đức Phi sinh được con trai thì nàng ta sẽ là Hoàng hậu tương lai, cung nhân có ngốc mới chọn thời điểm này để báo cáo với Hoàng đế về việc một cung điện bị ch//áy.
Vì vậy, dù nhìn từ góc độ nào, chọn ngày đó để phóng hỏa là an toàn nhất.
Ta thay một bộ quần áo thái giám, mỗi ngày đều chú ý đến bụng của Tề Đức Phi.
Nhân tiện, ta đã chất đầy rơm khô và củi khô trong cung Vân Hà.
Cung nữ thay thế cho nàng ấy và Thúy Thúy ta đã chuẩn bị sẵn, đã giấu trong Minh Chỉ Cung từ lâu, chỉ đợi Tề Đức Phi sinh là sẽ rồi khiêng qua đây.
Nhưng chuyện nhỏ này thì không cần nói với nàng ấy.
Tề Đức Phi sinh vào ngày ba tháng ba.
Nàng ấy cũng vừa chọn ngày đó để làm thanh đoàn.
Làm thanh đoàn gì chứ, ra ngoài rồi thì muốn làm bao nhiêu chẳng được.
Ta bận rộn đ//ốt lửa trong cung Vân Hà, tạo cảnh giả rằng cựu Hoàng hậu và cung nữ trung thành của nàng do bất cẩn mà tự th//iêu chet trong phòng, còn nàng ấy thì bận rộn thay đồ và bảo Thúy Thúy thu dọn hành lý.
Nàng ấy có hành lý gì chứ, là rau củ trong cung này, hay là khung giường bị tháo rời thành từng mảnh?
Chỉ là một chiếc vòng tay thôi mà, ra ngoài rồi ta sẽ cho nàng ấy mười chiếc.
Nói thật, Trương Cố Dương chẳng lẽ không biết trong cung Vân Hà có những gì?
Thiếu một chiếc vòng tay, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ.
Ta bảo Thúy Thúy để vòng tay vào chỗ cũ.
Quả nhiên, hầu hết cung nhân đều bận rộn ở chỗ của Tề Đức Phi, người đến cung Vân Hạ chữa ch//áy chỉ là những cung nữ và thái giám trực ở Ngự Hoa Viên, người thì ít, cứu hỏa lại càng ít hơn.
Hầu hết đều chỉ đứng khoanh tay bên cạnh mà hô cứu người.
Hoàng cung đúng là một nơi thú vị.
Khi nàng ấy còn sống, mọi người đều coi như nàng ấy đã chet, khi nàng ấy sắp chet, mọi người lại coi như nàng ấy còn sống.
Ta dẫn nàng ấy và Thúy Thúy theo lộ tuyến ra ngoài cung lần trước, suôn sẻ không chút trở ngại.
Ra khỏi cung rồi ta mới phát hiện, Thúy Thúy này cũng là người tinh tế, không chỉ đợi ra ngoài rồi mới nói với nàng ấy rằng không mang theo vòng tay, còn gọi ta là “cô gia”(chồng của tiểu thư) khiến ta vui sướng vô cùng.
Nàng ấy cau mày than thở rằng ở trong hoàng cung mà ra đi tay trắng, may mà ta có chuẩn bị sẵn hai chiếc vòng, mỗi tay đeo một chiếc, sau này nếu cung Vân Hà có thứ gì, ta cũng sẽ cho nàng ấy hai phần, để nàng ấy khỏi nói ta không giữ lời, không giống một quân tử.
Sau khi thích khách tự sát hành cung, phong ba đã lắng xuống, cổng thành trở lại như thường, chỉ có một sự cố nhỏ là Trương Cố Dương không biết từ đâu nghe được tin cung Vân Hà bị ch//áy, vội vàng phi ngựa chạy thẳng về hướng hoàng cung.
Suýt nữa thì va phải nàng ấy.
Ta vội kéo nàng ấy về phía mình để che mặt. Nhưng Thúy Thúy dường như đã nhìn thấy.
Cô nàng nhìn bóng lưng Trương Cố Dương chạy như bay, rồi lại nhìn ta đang kéo nàng ấy để chuyển sự chú ý, bất ngờ mỉm cười với ta.
“Công gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”