• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Hi Lan nhỏ hơn ta hai tuổi, kiếp trước thường lui tới viện của ta. Nhờ danh phận tiểu thư Hầu phủ, nàng gần như lục sạch trang sức, y phục của ta.

Khi đó, phụ mẫu ta đều đã mất, lòng ta nguội lạnh, chẳng còn bận tâm đến những vật ngoài thân này, mặc kệ để nàng lấy đi.

Không ngờ, với đầu óc ham hố như Trịnh Hi Lan, ngay cả lúc này, khi nhìn thấy cây trâm quý này, nước mắt lập tức ngừng rơi, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm muốn.

Hai tay nàng lúc đưa lên lúc hạ xuống, như muốn giật lấy mà không dám.

Ta chủ động cắm cây trâm lên đầu nàng. Nàng kinh ngạc ngước nhìn ta, run rẩy đưa tay chạm nhẹ vào trâm.

"Thật đẹp, Lan Nhi nay đã đến tuổi cập kê, dung mạo quả thật không kém gì Tu nghi."

Ta khen ngợi.

"Đương nhiên rồi, Tu nghi tỷ tỷ lớn hơn ta mấy tuổi lận mà!" Trịnh Hi Lan đắc ý nở nụ cười.

"Nhưng nói về Tu nghi…" Ta khẽ ngừng lại.

"Từng ấy năm qua, nàng ấy cũng chẳng thể thăng được vị phần, không giúp được gì cho Hầu phủ. Đến lần này, ngay cả nhị lão gia trong phủ cũng không giữ được. Thực ra, nhan sắc của nữ nhân chỉ rực rỡ trong một thời gian ngắn ngủi. Qua rồi, cũng đồng nghĩa với việc bỏ lỡ những người biết thưởng thức."

"Lan Nhi, ngày mai ta vào cung diện kiến Quý phi nương nương. Ngươi có muốn theo ta cùng vào cung, xin nương nương để ngươi ở lại bên Tu nghi tỷ vài ngày không?"

"Ta… Ta có thể đi sao?" Đôi mắt nàng sáng rực, giọng run run hỏi.

"Đương nhiên." Ta gật đầu. "Quý phi nương nương vì chuyện khó sinh mà không ưa Tu nghi.



"Ngươi tuy nhỏ tuổi, nhưng lại nhanh nhẹn, khéo léo, nếu có thể ở bên Tu nghi tỷ giúp đỡ, lấy lòng được người trong cung, thì không chỉ phụ thân ngươi được bình an vô sự, mà từ nay nhị phòng các ngươi trong Hầu phủ cũng chẳng ai dám khinh nhờn."

Trịnh Hi Lan vui mừng reo lên một tiếng, chẳng màng ta còn ở đây, lập tức chạy vào phòng báo tin vui cho mẫu thân nàng.

Chó cắn chó, chắc chắn sẽ không khiến ta thất vọng.

Hoàng hôn buông xuống, ta cùng Miểu Nhi thu xếp trong phòng, chuẩn bị cho ngày mai dọn đi.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng sáo, âm thanh du dương lảnh lót, không giống vẻ vui tươi rộn rã thường ngày, mà mang theo nét ai oán, dây dưa, như oán như sầu.

Ta bước ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Trịnh Hi Lâm đứng dưới gốc cây đào. Một thân cẩm y, dáng vẻ tựa như kiếp trước khiến ta chỉ nhìn thoáng qua đã phát điên.

Đây chính là chiêu cuối cùng mà Xương Viễn Hầu phủ muốn dùng với ta, hèn hạ đến mức khiến người ta phải ghê tởm.

Mùa hoa đào đã qua, giờ chỉ còn lại những chiếc lá xanh um chen chúc trên cành cao cành thấp, dưới ánh chiều tà hắt lên ánh sáng rực rỡ.

Cây vẫn như cũ, sáo vẫn như cũ, người vẫn như cũ, nhưng ta, đã là một con người khác, tắm mình trong biển lửa mà tái sinh.

Kiếp trước, kiếp này, lần đầu tiên ta bước tới, đứng bên cạnh Trịnh Hi Lâm, vai kề vai.

Hắn buông sáo trúc, khẽ thở dài: "Quân Nương…"

Ta không nhìn hắn, chỉ đưa tay chỉ về phía bầu trời tây, nơi ráng chiều đỏ rực như lửa cháy.

Chúng ta đồng thanh cất lời:



"Ngươi nhìn áng mây đỏ kia, có giống với m.á.u oan khuất của cả nhà họ Diệp ta không?"

"Nhớ lại chút tình nghĩa ngày trước, nàng có thể trả lại tờ giấy vay nợ hôm đó không?"

Quả nhiên, hắn chỉ là một kẻ nhu nhược không có cốt khí.



Tài sản bị quan phủ sung công, muốn hoàn trả cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhờ có Tào Quý phi đứng ra làm chủ cho ta – một cô nhi nhỏ bé – lại phái Tiền ma ma ra mặt thay ta thương lượng, nên chỉ trong thời gian ngắn, ta đã hoàn tất thủ tục kiểm kê, dọn về dinh thự của nhà họ Diệp tại kinh thành.

Quý phi dường như vẫn nhớ tới chút "tình nghĩa" với Trịnh Tu nghi, liền giữ Trịnh Hi Lan lại trong cung, để nàng cùng Trịnh Hi Nguyệt đấu khẩu, giải khuây.

Khi Trịnh phu nhân nghe tin, tức giận đến mức đập phá tan tành trong phòng. Nhưng cuối cùng, bà ta chỉ còn cách giữ thể diện, đến nhị phòng làm bộ cảnh cáo một phen, ngoài ra chẳng còn biện pháp nào khác.

Phần lớn tài sản bị sung công đều được trả lại nguyên vẹn. Hồi môn của ta tại Xương Viễn Hầu phủ, dưới sức ép của Tiền ma ma, cũng được mở kho lấy ra, chuyển từ phòng của Trịnh phu nhân về dinh thự nhà họ Diệp.

Tám trăm lượng bạc trên tờ giấy vay nợ mà Trịnh Hi Lâm đã ký, không biết hắn lại đi cầu cạnh nhà nào, thế mà thật sự trả đủ cho ta ngay khi ta chuyển đi.

Ta không khỏi cảnh giác, thầm nghĩ: "Dẫu là con thuyền nát cũng còn ba cân đinh. Với đám người nhà này, tuyệt không thể lơi lỏng."

Chớp mắt đã vào hè, tiết trời mỗi lúc một nóng nực. Phủ Tướng quân tổ chức tiệc mừng trăm ngày cho cháu trai và cháu gái, Phương Trọng Diệp đích thân mang thiệp mời tới, mời ta đến dự.

Ta nhìn ngày được ghi trên thiệp, trong lòng khẽ động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK