• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc, ta được đưa tới trước mặt một vị lão thái y.

“Ngươi nói Tử Tục Đan là thứ gì?”

“Đại nhân,” ta cúi người đáp, “Đan dược này là bí dược tổ truyền của nhà ta, thành phần chính là tử hà xa, ngoài ra còn có hoàng cầm, đỗ trọng, xuyên đoạn, sa nhân…”

Liều lượng và cách bào chế ta cố tình không nhắc tới.

Lão thái y hiểu quy tắc trong nghề, chậm rãi gật đầu, lại hỏi: “Có thể đem thuốc cho ta xem qua không?”

Ta lấy từ trong túi gấm ra một viên đan dược. Lão thái y nhận lấy, đặt dưới mũi ngửi thử, sau đó dùng d.a.o tre cẩn thận cắt ra xem bên trong.

“Cần phối hợp với châm pháp sao?”

“Đúng vậy.” Ta cung kính đáp, lần lượt kể ra các huyệt đạo cần châm cứu và trình tự thực hiện.

Lão thái y nhắm mắt suy nghĩ một lúc, rồi nói với vị ma ma đứng kế bên: “Có thể thử.”

Vị ma ma ấy mồ hôi đã đầm đìa, nghe lão thái y nói vậy thì vội vàng kéo ta vào nội thất.

Vừa bước vào trong, thế giới ồn ào bên ngoài như bị chặn lại, căn phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt, tựa như mặt hồ chết.

Tào Quý phi nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, những người bên cạnh đều nín thở, không ai dám gây ra tiếng động. Ta không sợ hãi, bởi lẽ ta đã biết rõ nguyên nhân thật sự khiến Quý phi khó sinh.



Ta khẽ bảo cung nữ gần nhất mang đến một chậu nước ấm để rửa tay, sau đó lấy từ trong tay áo ra túi vải đựng ngân châm, trải lên chiếc bàn cạnh giường.

Chọn ra những ngân châm phù hợp, ta lần lượt châm vào các huyệt Trung quản, Tỳ du, Thận du, Nội quan, Khúc trì của Tào Quý phi.

Không phải ta kiêu ngạo, nhưng kiếp trước, Tào Quý phi vì khó sinh dẫn đến cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi, hai vị thái y bên ngoài cũng bị tống vào tử lao cùng ta, ta đã nghe họ kêu oan.

Tào Quý phi khó sinh lần này vốn không phải do y thuật của thái y kém cỏi, mà là do nàng ta ra lệnh cho bà đỡ dùng thủ đoạn trì hoãn không cho sinh.

Trong cung, việc sinh con không chỉ đơn giản là sinh ra một đứa trẻ, mà là khai sinh một long mạch hoàng gia. Đứa trẻ ấy có thể một bước lên ngôi cao quyền quý, hoặc rơi xuống cảnh khốn cùng, hoàn toàn không giống bách tính thường dân.

Kể từ khi mang thai, Tào Quý phi đã cho người bói toán, biết được rằng mỗi thời khắc đứa trẻ chào đời sẽ mang vận mệnh hoàn toàn khác nhau.

Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn thuốc kích đẻ, chỉ đợi đến giờ tốt thì uống thuốc để sinh. Nhưng không ngờ, lại bị Trịnh Tu nghi làm kinh động, dẫn đến động thai sớm.

Sự việc này liên quan đến địa vị và vinh hoa của nàng cũng như toàn bộ gia tộc, sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua?

Châm pháp ta dùng là để phối hợp với Tử Tục Đan, có tác dụng bảo vệ sản phụ và thai nhi, kéo dài thời gian sinh nở. Ta chỉ cần đợi Tử Tục Đan phát huy hiệu quả trong cơ thể Quý phi, sau đó sẽ trợ giúp nàng sinh con thuận lợi.

Ta có chín phần nắm chắc.

Quả nhiên, sau khi hành châm không lâu, Tào Quý phi khẽ mở mắt, ta dịu giọng trấn an, báo rằng thai nhi vẫn an toàn. Đợi nàng uống thuốc xong sẽ có sức, dự kiến đến giờ Tý là có thể mẹ tròn con vuông.

Nghe ta nói sẽ sinh con vào giờ Tý, đôi mắt mệt mỏi của Quý phi bỗng ánh lên thần thái. Với sự phối hợp của nàng và sự giúp đỡ của bà đỡ, đến giờ Tý, nàng hạ sinh một vị Hoàng tử, mẹ con bình an.

Khi tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, một tiểu thái giám đứng ngoài cửa cao giọng báo: “Bệ hạ giá lâm!”



Ma ma đã nhanh chóng tắm rửa cho tiểu Hoàng tử, dùng chăn lụa vàng bọc lại gọn gàng, bế ra ngoài trình Hoàng thượng. Ta cùng mọi người trong phòng quỳ xuống, nghênh đón thánh giá.

Mọi việc ổn thỏa, Hoàng thượng cho gọi ta yết kiến.

Trước tiên ngài dịu giọng khen ngợi vài câu, sau đó hỏi:

“Trẫm nghe nói ngươi sống cô độc ở Hầu phủ Trịnh gia, vậy có muốn trẫm ban hôn cho ngươi với Thế tử Trịnh gia không?”

Ta quỳ dưới chân Hoàng thượng, vạt áo vàng rực khẽ lay trước mắt, quyền uy lớn lao khiến ta không dám thở mạnh. Nhưng mối huyết hải thâm thù với Hầu phủ đã tiếp thêm cho ta dũng khí từ chối.

“Hồi bẩm Hoàng thượng,” ta nghe giọng mình run như lá rụng, “dân nữ là hậu nhân duy nhất của nhà họ Diệp, chỉ mong được giữ gìn và kế thừa truyền thống của gia tộc, không muốn để tổ tiên phải hổ thẹn.”

“Ồ?” Hoàng thượng nhàn nhạt đáp, “Ý ngươi là muốn kén rể vào nhà sao? Trịnh gia tuy chẳng tài cán gì, nhưng đường đường là Thế tử, không thể làm rể nhà ngươi được.”

Ta cúi đầu dập đầu một cái, nói:

“Hoàng thượng hiểu lầm rồi. Dân nữ không muốn vì thân phận cô nhi mà làm ô danh Thế tử Hầu phủ.”

Nghe vậy, Hoàng thượng không nhắc lại chuyện ban hôn với Trịnh Hi Lâm nữa, chuyển sang hỏi:

“Ngươi đã cứu Quý phi và hoàng nhi của trẫm, lại không còn phụ mẫu hay người thân, vậy ngươi muốn trẫm ban thưởng gì, cứ việc nói.”

“Đội ơn Hoàng thượng.” Sau vài câu trả lời, tâm trạng ta đã bình tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK