• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hầu gia! Hầu gia!"

Từ phía cổng chính vọng đến tiếng ồn ào, một người đàn ông trung niên đang dẫn đầu, trông dáng dấp có vẻ là chưởng quầy, theo sau là tám chín người làm và hai gã tiểu tư của Hầu phủ.

"Hầu gia!" Chưởng quầy nhìn thấy Hầu gia, vội vàng cúi chào, nói: "Hàng mà ngài đặt ở tiệm chúng tôi đã được mang đến rồi."

Hầu gia giữ vẻ mặt khó chịu, nói: "Người trong phủ chưa nói với ông sao? Những món đó ta không cần nữa."

Chưởng quầy lại cúi đầu: "Hầu gia quyền quý bao đời, chắc ngài cũng biết quy củ trong nghề chúng tôi. Hàng đã đặt, không thể hoàn trả. Mong Hầu gia đừng làm khó tiểu nhân."

Hầu gia cứng họng, đành miễn cưỡng nói: "Vậy cứ để tạm đây, hôm nay ta bận nhiều việc, để phu nhân gọi người quản lý sổ sách đến thanh toán sau."

Chưởng quầy đứng thẳng người, mỉm cười từ tốn: "Hầu gia quên rồi sao? Tiệm Hội Nhã Trai đã kinh doanh cả trăm năm, chưa từng có tiền lệ giao hàng mà không nhận tiền."

"Đúng thế, đúng thế," đám người làm theo sau cũng đồng thanh hô, "Hội Nhã Trai từ trước đến nay không bao giờ cho nợ!"

Hóa ra tối qua lão Dương đã lan truyền tin Hầu phủ cạn tiền, khiến sáng nay mọi người kéo đến đông đủ thế này.

Hầu gia lúng túng vô cùng, cố gắng che giấu sự khó xử, khẽ ho một tiếng, quay sang nhìn ta, gượng gạo cười: "Quân Nương, ta và phu nhân hiện tại hơi khó xoay sở, con ứng trước giúp ta, sau này ta và phu nhân sẽ trả lại!."

"Hầu gia nói đùa rồi." Ta nghiêm túc hành lễ, giọng trầm ổn đáp:

"Quân Nương chỉ là một cô nhi nghèo khó, còn phải nhờ vào chút tình nghĩa xưa cũ của phu nhân và mẫu thân quá cố mới có miếng ăn. Làm gì có tiền mà giúp Hầu gia thanh toán?"

Hầu gia nghe ta từ chối, mặt liền lạnh xuống, đưa tay chỉ về phía kho: "Chẳng phải của hồi môn trong kho của con..."



"Hầu gia quên rồi sao," ta hướng về phía hoàng cung, lớn giọng nói, "kho ấy đã được Quý phi nương nương niêm phong bằng khóa cung. Dù là của hồi môn của ta, nếu chưa xuất giá, ngay cả bản thân ta cũng không dám tự tiện động vào."

Lời ta vừa dứt, chưởng quầy và đám người làm lập tức rộ lên, tiếng xì xào ồn ào vang khắp đại sảnh.

Hầu gia bị tiếng huyên náo làm cho mặt đỏ bừng, thậm chí còn khó coi hơn cả khi bị ta dọn sạch tài sản ngày hôm trước.

Trịnh phu nhân đập bàn quát lớn: "Ồn ào cái gì? Hầu phủ thiếu chút tiền cỏn con của các ngươi sao? Đúng là lũ tiểu thương không biết điều! Ai đứng sau lưng chống lưng cho các ngươi mà dám đến đây giở thói ngang ngược?"

Lữ ma ma từ phía sau bước tới, thấp giọng bẩm: "Phu nhân, hôm nay là ngày thanh toán dầu, gạo và hàng hóa của phủ. Các chưởng quầy của các cửa hàng đã chờ ở phía sau một lúc rồi, phu nhân định thế nào ạ?"

Trịnh phu nhân tức giận quát: "Tiền đâu mà trả? Tìm cách đuổi họ đi cho ta!"

Lữ ma ma đứng tại chỗ, mặt lộ vẻ khó xử, không nhúc nhích.

Đám chưởng quầy cung cấp hàng hóa cho Hầu phủ và người làm không chịu nổi nữa, đồng loạt lao cả vào sảnh đường.

Trịnh phu nhân vừa mới trách mắng Hội Nhã Trai, giờ lại càng khinh thường đám tiểu thương khác.

"Bảo người tới đây!" Bà ta hét lên, "Lôi hết bọn này ra ngoài cho ta! Toàn lũ mèo, chó, rắn, chuột mà cũng dám hỗn xược trước mặt ta!"

Đám gia nhân nghe lệnh, liền xúm lại xô đẩy, đuổi đám chưởng quầy và người làm ra khỏi phủ.

Trước cổng Hầu phủ, từ lâu đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt.



Tiệm Hội Nhã Trai rõ ràng có ý muốn làm lớn chuyện, thấy dân chúng kéo đến càng đông, liền cúi chào, rồi cùng nhau kể rõ đầu đuôi sự việc.

Vài người hiếu kỳ chen lẫn trong đám đông la ó, khiến cư dân xung quanh cũng đổ về, chỉ trong một khắc, trước cổng Hầu phủ đã đông như một khu chợ.

Ta dẫn Miểu Nhi đứng từ xa quan sát, lòng thầm nghĩ: lão Dương quả nhiên vẫn còn sắc bén, chỉ trong một buổi sáng đã kéo đến toàn bộ các chủ nợ của Hầu phủ.

Hầu gia và Trịnh phu nhân với hai bàn tay trắng, hôm nay chắc chắn sẽ không thể nào dọn dẹp nổi mớ hỗn độn này.

Đang say sưa nhìn cảnh náo nhiệt, một giọng nói từ phía sau gọi:

"Quân Nương."

Ta quay người lại, bắt gặp Thế tử Trịnh Hi Lâm đứng cách ta vài bước.

Phía sau hắn là một nhóm công tử nhà quyền quý, vừa cười đùa vừa đưa mắt ra hiệu trêu chọc.

"Quân Nương," Trịnh Hi Lâm vẻ mặt đầy xấu hổ, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói không giấu nổi sự khẩn thiết:

"Ta đánh cược với vài người bạn, thua mất năm trăm lượng bạc. Phủ hiện tại như vậy… nàng có thể tạm ứng cho ta tám trăm lượng ngân phiếu được không? Sau này ta sẽ tìm cách trả lại nàng."

Ta khẽ nhướng mày, cười nhạt, nhìn thẳng vào hắn. Trịnh Hi Lâm dần đỏ mặt, rồi chuyển sang trắng bệch vì xấu hổ.

"Được!" Ta sảng khoái đáp.

Bên đường có một sạp xem bói bỏ trống, ông thầy bói chắc cũng chạy đến trước cổng Hầu phủ xem náo nhiệt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK