Chương 1662:
Anh đưa tay ra và siết chặt vai cô, cố gắng đánh thức cô, khiến cô tỉnh táo lại.
Anh thây cô mỗi ngày đều cô mỉm cười, giỗng như trước đây vậy, nhưng mà rõ ràng trái tim cô đang tan nát, cô trông vô củng mỏng manh yêu ót, tuy nhiên lại tỏ ra rât kiên Cường, mạnh mẽ nói với mọi người rằng bản thân vẫn rất ồn.
Tuy nhiên anh biết rõ cô không ổn chút nào, đau đớn, cũng không phải chỉ có khi nhìn thấy vêt thương cùng những giọt nước mắt thì mới gọi là đau, tình trạng giỗng như cô mới là đau đớn nhất ..
Lam Hân cười cười, tuy rằng so với khóc còn khó coi hơn, nhưng cô lại không hề muốn nghĩ như vậy “A Nghiêu, tin tưởng tôi một lần được không?”
Cô vẫn như cũ mang theo khẩn cầu nhìn vào người trước mặt.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu hơi sửng sốt, quen biết cô đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô .gọi anh một tiêng A Nghiêu, cũng là lần đầu tiên cô khân câu nhìn anh như vậy.
Cô đã từng xâm nhập vào thế giới của anh, điểm này, anh cũng không phủ nhận.
Hiện giờ nhìn thấy cô như thế này, anh lại càng đau lòng hơn.
“Được, tôi đồng ý với cô.”
Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, “Một lát nữa tôi sẽ đi tuyên bộ tin tức, tuy nhiên trong công ty vân cân một người có thể đứng ra xử lý công việc.”
Lam Hân nhìn người trước mặt, con ngươi trong suốt. tràn đây vẻ tín nhiệm.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy. sự tin tưởng trong đáy mắt cô, có một loại xúc động cam tâm tình nguyện cả đời bảo vệ ở bên người cô.
Lam Hân nói: “Chính anh, A Nghiêu anh là người thích hợp nhát đề có thể phụ trách việc ở công ty, A Thành tin tưởng anh, tôi cũng rất tin tưởng anh.”
Nghe được chính miệng cô nói như vậy, Âu Cảnh Nghiêu cảm giác bản thân đã vô cùng thỏa mãn , có được lòng tin tưởng tuyệt đối của một ai đó thật sự không dễ dàng, anh hiểu rõ được điều đỏ.
Cô đã tin tưởng anh như Vậy, khiến anh cảm thây vô cùng vui vẻ.
Không dễ dàng để đi vào trái tim cô ấy, họ đều là những người có chung những câu chuyện xưa và cả nỗi đau.
Âu Cảnh Nghiêu chậm rãi đứng dậy, nhìn cô cười cười, nụ cười hiểu rõ của anh phá vỡ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, lại có thêm được vài phân ôn hòa hiếm có.
“Lam Lam, cô sai lầm rồi, cô mới là người thích hợp nhất đề đứng ra quản lý công ty, co chỉ cần tìm hiểu nguyên lý tật cả hoạt động của công ty là được rôi.
Tội sẽ để cô ngồi vào vị trí tổng giám đốc, tiếp quản tất cả mọi việc trong tập đoàn Lục Thị , tôi vẫn sẽ ở lại bên cạnh cô, cho tới khi cô quen thuộc tất cả mọi chuyện mới thôi. “
Cho đến lúc đó, Tiểu, Tuần qua mấy năm nữa cũng có thể tiếp quản được công ty của cha thằng bé rôi .
Làm một người bạn tốt của Lục Hạo Thành, một người anh em tốt, anh chỉ có thể làm được những chuyện này.
Lạm Hân sửng sót, lập tức khế lắc đầu: “A Nghiêu, tôi chỉ học về thiết kế , cũng chưa từng học về quản trị, quản lý Tôi không thể được .”
Cô tự biết năng lực của chính mình .
Giọng điệu của Âu Cảnh Nghiêu rất ôn hòa: “Lam Lam, đừng sợ, không biết gì thì chúng ta có thê học, có tôi, có Cảnh Minh, có A Hoành, còn có Hạo Thiên, chúng tôi đều sẽ giúp cô.”
Lam Hân nghe xong lời T Cảnh Nghiêu nói, vô cùng. ấm lòng.
“Cám ơn anh, A Thành có mọi người, tôi có mọi người, đều thật may mắn.”
Ánh mắt Lam Hân chân thành nhìn người trước mặt.
A Thành đã trải qua một tuổi thơ đầy đau khổ, có thê có được những người bạn tốt chân thành đồng hành cùng anh trong những ngày tháng đó, anh chắc cũng không cảm thầy đơn độc.