Trước khi bước vào xe anh về nơi nhà ở của anh, cô đã gật đầu chào những người hàng xóm thân thiết. Có người chúc mừng cô đã kiếm được người chồng giàu có, cũng có người buồn bã vì cô là cô bé hàng xóm chung quanh nhà trọ ai cũng yêu mến. Cô khó khăn lắm mới bước khỏi cổng nhà trọ, luyến tiếc nhìn nơi này lần cuối.
Lãnh Thế Thiên anh thương cảm xoa đầu an ủi cô, rồi nhấn ga chạy đi.
20 phút sau xe dừng trước toàn biệt thự ba tầng to lớn, gam màu xám trắng là chủ đạo.
Vợ chồng thím Vương trong nhà thấy chiếc xe quen thuộc thi chạy ra gật đầu chào Lãnh Thế Thiên, rồi khiên đồ tiếp vào nhà. Ngày hôm qua anh về nhà đã báo cho vợ chồng Vương biết hôm nay sẽ đem vợ anh là Khuynh Đề và bà cô sẽ dọn về đây ở. Vợ chồng bác Vương chưa hết bất ngờ khi anh bảo anh sẽ kết hôn tháng sau, nay lại thêm được tin anh đưa cô vợ nhỏ mình về sống chung, nên ông bà rất tò mò Khuynh Đề sẽ là cô gái ra sao để Lãnh Thế Thiên lãnh ngạo anh phải hối thúc đem cô về sớm cho bằng được.
Vợ chồng thím Vương là người làm công cho Lãnh gia suốt 30 năm nay. Bà là vú nuôi của chị em Lãnh Thế Thiên, còn ông là người chăm sóc vườn của biệt thự Lãnh gia. Khi anh 3 năm trước muốn sống tự lập riêng, Lưu Tử Quỳnh đã kêu vợ chồng bà đi theo chăm sóc anh đến tận bây giờ.
Thím Vương nhìn đến cô gái đang bước vào nhà thì kinh ngạc, không giống như bà từng nghĩ cô dâu của Lãnh Thiến Thiên ra sao.
Bà nghĩ anh sẽ thích kiểu cô gái kiều diễm, yêu mị, có dáng người nóng bỏng như tiểu thư Crystina Jones. Nhưng nhìn Khuynh Đề cô là ngược lại với suy nghĩ của bà, cô nhỏ nhắn thanh lệ, dù gấy yếu nhưng vẫn có nét đáng yêu, lại đơn thuần trong sáng, bà rất tò mò muốn biết cô là người thế nào.
Khuynh Đề gật đầu chào vợ chồng thím Vương rồi đi vào ngôi biệt thự sau này sẽ là nhà cô ở. Cô nhìn xung quanh, cách bài trí đồ vật rất đẹp, có những bức tranh trừu tượng làm thêm vẻ bí ẩn, cả những chậu trúc kiểng xanh mượt, gam màu xám trắng vừa thanh lịch lại thêm nét trang nhã.
Dù kiếp trước cô làm ảnh vệ cho anh, nhưng chỉ được thấy phòng anh ở Lãnh hội, chưa từng bước vào nhà riêng anh. Chỉ có anh em Ẩn Long và Ẩn Diếc mới được đi theo anh vào ngôi biệt thự này.
Nhưng biệt thự thật lạnh lẽo a, đúng thật là phong cách của anh. Cô thở dài, đi theo anh lên phòng riêng cho cô. Bước vào phòng, đập vào mắt cô là chiếc giường king size trắng muốt, một tủ gỗ để đồ thật lớn, bàn trang điểm và một tủ đựng sách trên đó rất nhiều sách, một cửa sổ lớn màu xám cùng rèm che màu trắng, hai chiếc ghế sô-pha và bàn để nước uống, có cả tủ kiếng lấp vào tường đầy rượu ngoại. Cô kinh ngạc nhìn anh, tại sao lại giống phòng đôi hơn là dành cho khách là cô a.
Anh phì cười, biết ý ''Phòng này là của anh, sau này cũng là của em.''
''Nhưng dù sao chúng ta vẫn chưa làm hôn lễ, em.. ở phòng cho khách được rồi.'' Bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
Bị ép đến ở chung, lại còn ngủ chung một phòng nữa a. Cô như muốn hét lên than trời, cô chưa chuẩn bị tâm lý mà hu hu.
''Không được, em phải ở cùng anh! Em là vợ anh sao phải ở phòng dành cho khách?'' Anh nhấn mạnh ba từ ở cùng anh, khó chịu nhìn cô.
''Em..em..'' Cô bối rối không biết trả lời anh ra sao.
''Nếu em ở phòng dành cho khách, thì anh cũng sẽ dọn qua ở phòng dành cho khách cùng em.'' Anh bá đạo tuyên bố.
Cô chu mỏ, uất ức nhìn anh. Anh thật là bá đạo không nghe cô nói mà, thật đáng ghét.
Lãnh Thế Thiên bật cười nhìn cô gái nhỏ sắp làm vợ của anh, đang hờn dỗi nhưng thật đáng yêu. Anh nhéo má cô, trừng mắt ''Em sắp xếp đồ ra đi, anh xuống đem đồ lên.''
Khuynh Đề nhìn bóng dáng của anh mất hút sau cánh cửa, lòng vẫn hồi hộp không yên. Về sống cùng anh, lại ở chung cùng một giường cô thật sự chưa thể tiếp nhận được đâu a. Dù đã từng có một lần ở chung với anh, nhưng là lúc đó cô say làm sao biết cảm giác bất an như bây giờ chứ, mà anh lại bảo muốn cô sinh con cho anh nữa.
Cô hít sâu, trấn an mình '' Khuynh Đề, cố lên! Không sao đâu, mày sẽ làm được mà, cố lên!.''
Buổi chiều cô cùng anh đi siêu thị, sắm thêm vài thứ trong phòng. Cô muốn căn phòng thật có nét ấm áp, không tối tăm hơn nên đã chọn dán tường màu kem vani có họa tiếc hoa mẫu đơn hồng, rèm cửa sổ cũng thây đổi thành mà hồng phấn. Nệm chăn gối thây đổi thành màu hồng kem, cô cũng mua thêm vài vật dụng trang trí phòng dễ thương, cô phấn khích đến nổi đến khu nào cũng dừng lại ngó nhìn.
Lãnh Thế Thiên anh cười khổ nhìn cô, chiếc xe đẩy đã đầy ấp đồ cô chọn. Đến cả lúc đưa nó vào xe cũng có chút khó khăn vì quá nhiều, nhưng anh cảm nhận được sự hạnh phúc khi có gia đình, có người vợ là như thế nào.
Ngồi vào trong xe, cô mới nhớ đến lúc nãy có bao nhiêu phấn khích khi được dạo vào siêu thị bật nhất thành phố A mà quên mất cả ý tứ. Cô ngại ngùng nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ hối hận.
''Em mà còn nhìn anh bằng ánh mắt ấy, là anh sẽ đè hôn em.'' Cô thật là đáng yêu, nếu không phải đang tập trung láy xe anh đã đè xuống hôn cô thật.
Cô giựt mình quay đi, im lặng không nhìn anh nữa, nhưng đôi má đã phiến hồng hồng.
Anh buồn cười, đánh tan sự ngại ngùng của cô ''Chúng ta đi ăn nhé, anh cũng đói rồi. Em muốn ăn gì?''
''Em muốn ăn cháo đậu đỏ thịt bò ở chân cầu Trúc Nguyệt a.'' Ánh mắt cô sáng ngời quay qua nhìn anh.
Cô muốn ăn cháo đậu đỏ thịt bò trứ danh ở đó lâu rồi a. Nhưng vì lúc trước vừa học vừa làm cô không thể chi tiền ra ăn được.
Ánh mắt sáng ngời khi nhắc đến món ăn yêu thích của mình, làm anh muốn bật cười thành tiếng nhưng vẫn nhịn lại. Anh càng ngày càng khám phá thêm nhiều điều trong người cô vợ bé nhỏ của anh rồi.
***
Tiếng nước ngừng chảy từ trong phòng tắm. Cánh cửa mở ra, Lãnh Thế Thiên anh chỉ khoác hờ áo tắm bước ra.
Khuynh Đề tắm xong trước bối rối nằm trên giường, nghiêng người vào góc trong tường, cô đang rất khẩn trương. Cô cảm giác chiếc chăn đang đấp trên người mở lên, bóng người nằm xuống xoay người về phía cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Hơi thở ấm nóng của anh phà vào đỉnh đầu cô, làm cô nhúc nhích.
''Thế Thiên, anh ôm chặt quá..Em ngủ không được đâu..'' Cô nhẹ nhàng than thở.
Anh nhíu mi, nhưng vẫn không buông cô ra ‘’Anh muốn ôm em ngủ.’’
''Em không quen được người khác ôm ngủ..'' Cô tìm lý do biện, nhưng cũng là thật. Cô ngủ với bà chưa từng bị ôm bá đạo vậy, dù sao đây cũng là người đàn ông cô yêu. Tim cô đang đập loạn trong ngực, mặt chắc giờ rất đỏ a.
''Không quen sau này sẽ quen.'' Anh kiên nhẫn.
Lãnh Thế Thiên anh kéo người cô xoay lại đối diện anh. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt đang hốt hoảng kinh ngạc của cô, vừa đáng yêu lại vừa gợi lên sóng tình trong anh.
Cô ngước lên muốn mắng anh, vừa cùng lúc ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn cô, như có luồng điện làm cô giựt mình, cúi đầu xuống. Hơi thở nam tính cùng mùi hương sữa tắm của anh làm cô choáng váng, lý trí đang cố gắng kiềm người mình lại.
Bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi mắt sắt lạnh của anh bây giờ đầy nhu tình. Đôi mắt trong veo như nước của cô làm anh muốn hung hăng yêu cô.
''Ngủ thôi, bảo bối.'' Anh hôn nhẹ lên môi cô, kéo cô vào lòng.
Anh ôm chặt cô làm cô ngượng ngùng ''Thế Thiên..anh ôm chặt quá, em không thở được.''
Lãnh Thế Thiên anh nớ lỏng tay, vẫn ôm cô. Cằm anh trụ trên đỉnh đầu cô, mùi hương tóc cô thoang thoảng nhẹ nhàng làm anh dễ chịu, nhắm mắt lại.
Để anh ôm được một lúc sau, nghe được tiếng thở đều của anh, cô động đậy xoay người. Bỗng bàn tay mạnh mẽ lại ghì chặt cô, kéo cô vào lại lòng ngực ấm áp đó.
''Em còn động đậy, là anh sẽ ăn em.'' Anh vẫn chưa ngủ, chỉ là nhắm mắt xem cô sẽ phản ứng gì.
Cô thật sự muốn khóc a, cô tin những lời anh nói, nên im lặng trong lòng anh. Cố gắng tìm đến giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng thở điều của cô, anh mỉm cười, hôn lên mái tóc đen mượt có mùi thơm oải hương nhàn nhạt, tiến vào mộng đẹp.