Khuynh Đề cô đã mơ ước đặt chân đến đây, dù chỉ một lần. Vừa bước xuống từ máy bay riêng của Lãnh Thế Thiên, trước khi được những người xa lạ chở đến khu nghỉ mát Maldives này, cô không khỏi tò mò là mình sẽ đi đâu. Khi chiếc xe chở anh và cô dừng lại bờ biển, cô kinh ngạc không thôi, trước mắt cô là nơi cô hằng mơ ước. Nơi có những hòn đảo lớn nhỏ ghép lại thành trái tim, nước trong veo xanh thẵm thấy cả đáy có những đàn cá đang bơi lội. Cô phấn khởi chạy xuống dọc bờ biển, sóng biển nhẹ đánh vào chân cô, mát rượi. Cô hưởng thụ, hít một hơi mạnh, dang rộng đôi tay như muốn ôm cả vùng biển Maldives này vào lòng.
Lãnh Thế Thiên anh đoán không sai, cô rất thích những nơi yên tĩnh trong lành như thế này, nên đã đặt nơi đây làm tuần trăng mật cho hai người. Cô như cô bé nhỏ thích thú khi có được thứ mình ước, anh lại là người muốn thực hiện điều đó. Chỉ cần là cô muốn, sao trên trời anh cũng sẽ hái cho bằng được.
''Thế Thiên, là Maldives, là Maldives đó.'' Khuynh Đề mừng rỡ, muốn hét lớn.
Lãnh Thế Thiên phì cười nhìn cô. Cô đã nhảy cẩn lên vui mừng, nhìn cô lúc này thật đáng yêu, đôi má lúng liếng đã ửng hồng xinh đẹp.
''Ừm, anh biết.'' Anh gật đầu.
Khuynh Đề hồ hởi chạy đến anh, ánh mắt hiện rõ vẻ phấn khích không sao diễn tả được ''Tại sao anh biết em thích Maldives?''
Cô đã mơ ước được đến đây từ năm vừa vào đại học, lúc ngồi đợi xe bus, trên màn hình lớn của tòa nhà cao tầng, hiện lên quảng cáo tour du lịch đến Maldives, nó hấp dẫn cô đến nổi chuyến xe bus cô đợi đã chạy đi vẫn không hay. Bờ cát trắng ngà, nước biển xanh trong xinh đẹp, những bungalow (nhà gỗ một tầng) xây sát nhau ngoài biển, làm người khác cảm giác mình đang sống với thiên nhiên, cách xa nơi phố thị phồn hoa, thật yên bình. Màu sắc của biển rất kỳ diệu, luôn thây đổi theo thời gian trong ngày, có lúc trong suốt, có lúc vàng nhạt, tím và đỏ rực khi mặt trời lặn. Nếu được cùng người yêu nằm ngắm hoàng hôn xuống, thì đúng là hưởng thụ cuộc sống a.
Đôi mắt cô không rời màn hình quảng cáo, trong lòng ngẫm nghĩ ''Đúng là thiên đường.''. Từ đó cô đã đặt mục tiêu cho mình, sau này khi làm được nhiều tiền, cô sẽ đến đây du lịch dù chỉ một lần trong đời. Thế nên cô đã rất chăm chỉ học để dành được học bổng, như vậy cô sẽ tiết kiệm được một số tiền, để thực hiện ước mơ.
''Anh là ông xã của em mà.'' Khóe môi mỏng anh kéo lên đường cong đẹp, giữa ánh nắng rực rỡ của buổi trưa ở Maldives càng nóng bỏng.
Trong lòng cô không khỏi biết ơn anh, anh là vì cô nên mới đến đây, không phải những nơi xa hoa rực rỡ khác, như Paris tráng lệ hay New York phồn vinh anh từng đi tới, hay bất cứ đâu nổi tiếng khác.
Khuynh Đề lại càng yêu người đàn ông trước mặt mình nhiều hơn nữa, anh thật ôn nhu, thật rất tâm lý, dù là những lời nói đôi khi nhỏ nhặt của cô. Bất giác cô nhón chân lên, hôn vào má anh, rồi lại thẹn thùng ''Cám ơn anh, ông xã.''
Lãnh Thế Thiên giựt mình, hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, rồi còn kêu anh bằng ông xã. Anh buồn cười nhìn vợ nhỏ, đang e lệ trước mặt anh, thật là làm cho anh dục vọng trào dâng, muốn đè cô ra chiếm lấy thân thể đáng yêu đó.
Nghĩ là làm, anh bỗng bế cô lên, hôn lên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Nụ hôn má của cô chưa bao giờ làm thỏa mãn được anh, anh muốn nhiều hơn thế nữa. Hơi thở của cô như đang đốt cháy người anh, hô hấp cô đã khó khăn nhưng anh vẫn không buông đôi môi đang run rẩy.
Khuynh Đề cảm giác bàn tay anh sờ xoạn vào người cô. Khó khăn đẩy anh ra ''Ưmm…Thế Thiên, ở đây không được.''
''Anh đã đặt trọn nguyên khu nghỉ dưỡng ở đây rồi, không ai dám quấy rầy hai chúng ta cả.'' Giọng khàn đặc của anh chuốt vào tai cô nghe thật say mê.
Cô run rẩy, tránh né ''Không được, em còn muốn đi thăm quan quanh đây a.''
''Buổi chiều anh sẽ đưa em đi. Còn bây giờ… bà xã anh muốn ăn em.'' Môi anh nhẹ nhàng mút lấy chiếc cổ thon của cô, tạo ra dấu vết đỏ xinh đẹp.
Khuynh Đề không chịu được sự ma mị từ anh tỏa ra ''Ưm… đừng.''
Cô cảm giác muốn bật khóc luôn a, tại sao anh lại bá đạo đến vậy, khi nãy còn khen anh tâm lý quan tâm cô, giờ thì cho cô rút lại lời nói đó, anh thật ngang ngược không ai sánh bằng mà. Cô bất lực để anh ôm về bungalow đã được anh thuê trước, trong lòng đầy oán hận anh.
***
New York.
Văn phòng chủ tịch công ty Gold River – Mark Jones.
Crystina tức giận xông vào văn phòng của ba mình, cầm tờ báo đưa trước mặt ông.
Mark Jones nhìn đứa con cưng của mình, rồi lại nhìn xuống tờ báo. Tin trang đầu báo làm ông giật mình.
''Tin HOT: Ông hoàng giới kinh doanh ở thành phố A – Lãnh Thế Thiên, đã kết hôn cùng người yêu chỉ võn vẹn gặp hai tháng.'' Kèm theo tin tức là bức hình được chụp lén khá mờ, cô dâu đứng xoay người nên chỉ nhìn được tấm lưng xinh đẹp, nhưng chú rễ nhìn ngang nên dù bức ảnh có mờ vẫn nhận ra được Lãnh Thế Thiên. Hai người họ đang khoác tay nhau bước vào lễ đường.
Mark ông rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn đến cô con gái mình ''Daddy không có gì để nói.''
Crystina cô rống giận, tại sao ông lại có thể bình tĩnh đến như vậy?
''Con biết chắc chắn Daddy biết chuyện này. Tại sao Daddy lại giấu con? Anh ấy kết hôn cùng cô gái khác, tại sao Daddy có thể bình thản đến vậy?''
Cô rất chắc chắn hôn lễ của Lãnh Thế Thiên sẽ mời ông, dù sao hai bên cũng là đối tác làm ăn lâu dài, đâu phải ngày một ngày hai.
Mark thở dài, ông biết giấu đứa con gái mình chuyện hôn lễ của Lãnh Thế Thiên là không tốt. Nhưng ông cũng biết, khi biết được tin thằng nhóc Thế Thiên đó cưới vợ, 100% nó sẽ đến phá hôn lễ, lúc đó càng rắc rối hơn, nên ông đành im lặng.
''Crystina, bình tĩnh lại. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, Thế Thiên nó cuối cùng vẫn không chọn con, con dại gì lại đi cứ đâm đầu vào nó?''
''Daddy con không tin! Daddy tại sao không nói với con, tại sao? Daddy, con yêu Thế Thiên mà…'' Giọng nói cô như uất nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự thất vọng tràn trề.
Chín năm trời, dù bị Lãnh Thế Thiên anh lạnh nhạt bao nhiêu, cô cũng chịu đựng được, chưa từng rơi nước mắt. Nhưng hôm nay vì tin trên tờ báo cô cầm, thêm người cha đáng kính đang rất bình tĩnh kia của cô, bao nhiêu dồn nén uất ức như trào dâng không cản được, cô vỡ òa không kìm nén. Nước mắt vì sự mất tin tưởng của cô dành cho Lãnh Thế Thiên và cả người cha yêu thương của mình.
Crystina thất thần khuỵa xuống, khóc thật to. Cô ước mình biến mất đi ngay lúc này, không ai trong thấy, không phải nghe những tin trên tivi khi cô chạy về công ty, ngay cả tờ báo này, cô cũng không muốn thấy nó.
Mark đau lòng, ngồi xuống ôm con gái cưng vào lòng an ủi ''Crystina, là Daddy biết con sẽ không chịu nỗi tin tức này, nên đã im lặng không nói. Ở New York này, còn rất nhiều chàng trai tốt hơn Thế Thiên, con đừng vì mối tình không thành này mà làm khổ chính mình.''
''Đó là lý do tại sao Daddy hối thúc con làm việc suốt đêm đúng không? Không cho con có thời gian để thở đúng không? Tại sao vậy Daddy? Con thật sự không tin, không tin…'' Cô run rẩy, tất cả như đổ sầm trước mắt cô.
''Daddy chỉ muốn tốt cho con. Công việc, thời gian sẽ nguôi ngoai tình cảm của con dành cho Thế Thiên, hãy tin Daddy, tất cả là Daddy làm là vì con.'' Ông thấy mình có lỗi khi ép cô làm việc không ngừng nghỉ, nhưng chỉ có công việc sẽ làm cô không nhắc đến tên thằng nhóc Thế Thiên nữa.
Khi nhận được thiệp mời, ông cũng kinh ngạc không kém gì đứa con gái mình. Chiếc thiệp đỏ làm ông run rẩy, tên người con gái không phải là con gái ông, mà là một đứa con gái xa lạ ông chưa từng biết. Nhưng vì không muốn bẻ mặt với nhiều cổ đông, ông vẫn tới tham dự hôn lễ.
Ông cũng từng nghĩ dọa công ty Lãnh Phong, sẽ rút vốn đề án đang triển khai xây dựng và ngưng hợp tác vì Thế Thiên không chịu con gái ông. Nhưng dù là công ty nổi tiếng bật nhất ở New York, vẫn phải nể công ty Lãnh Phong một phần, nếu chỉ vì Crystina mà mất đi mối làm ăn lớn với Lãnh Phong, người chịu thiệt thòi sẽ là ông. Với tài lực, sự khôn ngoan của Lãnh Thế Thiên trên thương trường làm ông phải ngả mũ thán phục, đầu óc nhạy bén, luôn biết trước nước cờ của người khác, làm ăn chưa bao giờ thua lỗ. Với anh ta là bang chủ hắc bang Thượng Diệp làm ông nhờ cậy rất nhiều khi làm ăn ở thành phố A.
''Nghe lời Daddy. Quên Thế Thiên đi, Crystina con sẽ tìm được người tốt hơn thằng nhóc đó.'' Ông tiếp tục kiên nhẫn.
Crystina thất vọng ngập tràn khóe mi cô, đẩy cha mình ra ''Không! Con không cần! Con không cần ai ngoài Thế Thiên cả.''
Khi Mark đang chới với vì lực đẩy mạnh của con gái, thì cô đã xô cửa chạy đi.
Ông bật dây, chạy theo con gái thì cô đã mất hút trước cửa thang máy nội bộ.