Những cô gái khác muốn đến gần anh còn không có cơ hội, họ tốn tiền bạc để được gặp anh còn chẳng thèm liếc đến một lần. Mà anh tạo điều kiện cho cô đến gần anh hơn, cô lại bỏ chạy, phong độ anh dạo này kém đế vậy sao. Anh thật sự không tin nổi có cô gái được anh đến gần, được anh ôm, mà không bị sức hút anh chiếm lấy.
Anh lấy điện thoại trong túi quần ra bấm một dãy số, chưa đầy ba giây đã có người bắt máy:
'' Tổng giám đốc, tôi nghe. '' Trợ lý Vinh lên tiếng, anh là trợ lý của Lãnh tổng này đã bảy năm, trên thương trường ai cũng phải nể anh vài phần. Tinh quái, thông minh, biết chớp lấy thời cơ. Có nhiều công ty ngã ý muốn anh về làm việc, lương sẽ gấp ba nơi anh làm ở Lãnh Phong, nhưng anh luôn từ chối, dù có gấp mười anh cũng sẽ không đi. Có lẽ vì bảy năm không phải là ít, Lãnh Thế Thiên đối xử với anh chưa bao giờ tệ bạc, anh thua Lãnh Thế Thiên một tuổi, nên Lãnh Thế Thiên luôn xem anh như người em trong nhà, luôn dạy bảo, lúc mềm có mềm, lúc cứng rắn có cứng rắn.
'' Tôi cho cậu ba ngày, tra hết tài liệu về cô gái tên Khuynh Đề cho tôi, phải thật kỹ. Ba ngày sau tôi mong cậu cho tôi tài liệu thỏa đáng, người anh em. Còn về hội nghị hôm nay ở khách sạn Phương Hội, chuyển qua ngày mai cho tôi.'' Anh cúp máy, môi mỏng nhếch lên một đường cong, đồng điếu ẩn hiện dưới đèn đường thật đẹp.
Trợ lý Vinh kinh ngạc, thật bất ngờ, tra tài liệu về một cô gái ư, mà chỉ có tên không nêu tuổi, hay nghề nghiệp.
Theo anh bảy năm, đây là lần đầu tiên nhắc đến tên một cô gái trừ mẹ và chị gái ra, nghe có nét rất dịu dàng khi nói hai từ '' Khuynh Đề '' đó. Anh hiểu rõ tổng giám đốc mình, trừ khi đó là người rất quan trọng, anh ta mới kêu anh điều tra rõ thế này.
'' Mùa xuân đầu tiên của anh ta đến rồi.'' Trợ lý Vinh mỉm cười.
----
Ba ngày sau.
Công ty Lãnh Phong, văn phòng Tổng Giám Đốc.
'' Cốc, cốc.''
'' Vào đi.'' Nghe tiếng mở cửa, nhưng anh không ngẩn đầu lên, mặt vẫn nhìn vào đống văn kiện trên bàn.
'' Tổng giám đốc, tôi đã tra xong về cô gái tên Khuynh Đề.'' Trợ lý Vinh cầm túi tài liệu trên tay.
'' Đọc.'' Anh vẫn không ngẩn đầu lên, vẫn cầm biên bản chỉnh sửa. Ba ngày nay anh bận bù đầu, quá nhiều việc để anh xử lý . Anh bắt đầu thấy nhớ cô gái đó rồi, anh đến khách sạn Phương Hội xem cô còn làm không, nhưng cô đã biến mất không dấu vết.
'' Khuynh Đề, năm nay 21 tuổi. Cha là Khuynh Doãn, mẹ là Hạ Tử Lâm, hai người làm nghề nông ở tỉnh D, nhưng cách đây bảy năm, trên đường lên đem nông sản lên thị trấn bị tai nạn giao thông, mất trên đường đến bệnh viện. Hiện tại cô đang sống với người bà tên Lý Lan, sau tai nạn cha mẹ , cô cùng người bà lên thành phố A này sinh sống. Đang học năm cuối trường đại học S, mã số thẻ sinh viên là xxxx, là sinh viên giỏi ba năm liền dành học bổng của trường. Hiện tại , cô vừa học vừa làm ở quán bar Ánh Đêm.. ''
'' Dừng! '' Lãnh Thế Thiên cắt ngang lời trợ lý Vinh.
'' Đọc lại câu khi nãy cậu nói, vừa học vừa làm ở đâu?'' anh ngẩn đầu liên, đôi mày đẹp nhíu lại, anh gằn giọng nói rõ từ chữ, ánh mắt sắt lạnh như muốn giết người.
Trợ lý Vinh anh kinh sợ, tay đổ đầy mồ hôi, khó khăn nói '' Dạ, là quán bar Ánh Đêm của cậu Tần Vũ Thành.'' đây là lần thứ hai anh thấy Lãnh Thế Thiên tõa ra khí thế bức người thế này, ánh mắt sắt lạnh lẽo như địa ngục.
Lần đầu tiên là lúc có người muốn ám sát anh nhưng không thành, hắn ta bị anh đưa đến nơi Ám Dạ của Lãnh hội , anh đưa hắn ta đến ngục tù tra khảo như thời xưa, cuối cùng hắn ta cũng mở miệng, là do tập đoàn Y muốn đối đầu với anh nên thuê hắn ám sát anh. Cuối cùng hắn ta cũng chết không toàn thây, bị nhốt vào ngục tù chung với chó sói, bị xé nát thịt đến máu nhuộm cả người chó sói, còn tập đoàn Y hai ngày sau tuyên bố phá sản, toàn bộ gia đình của chủ tập đoàn Y bị chết cháy, mà cảnh sát vào cuộc cũng chỉ nói là do điện đứt dẫn đến chạm mạch bốc hỏa. Đến bây giờ trợ lý Vinh nhớ lại còn thấy ớn lạnh sống lưng .
Lãnh Thế Thiên nhắm mắt suy nghĩ một phút. Anh mở mắt ra, tay cầm bút cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc '' Đọc tiếp!''
Quản lý Vinh lau mồ hôi trên trán, tiếp tục đọc :
'' Cô ấy làm ở quán bar Ánh Đêm vì kiếm tiền đóng học phí và tiền trị bệnh cho bà. Bà cô ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu, nên cần trên một trăm vạn để làm phẩu thuật, bà đang nằm ở bệnh viện An Bình để dễ theo dõi . Người bà đó là người thân duy nhất của cô ấy..'' Trợ lý Vinh thấy cô gái này thật đáng thương. Nhưng đó không phải là việc mình nên quan tâm, anh cố gắng đọc hết trong tài liệu rồi xin phép ra ngoài, còn bảng hợp đồng bên Phùng thị anh cần chỉnh sửa vài chi tiết.
Trợ lý Vinh bước khỏi văn phòng, anh liền buông bút, ngã người về phía sau ghế tựa, xoay ghế lại nhìn những tòa nhà cao tầng qua tấm kính lớn này. Đây là tầng 22, nơi cao nhất của công ty anh cũng là văn phòng của anh.
Anh châm một điếu thuốc, nhả khói bay đi như vầng mây nhẹ nhàng xung quanh anh, nhìn anh lúc này đầy nét yêu mị, thật làm say mê người khác.
Tại sao anh chỉ gặp cô một lần duy nhất, mà cứ như đã quen rất lâu rồi. Cô cho anh lại ấn tượng rất sâu đậm, rất muốn hiểu cô nhiều hơn. Anh thật sự rất muốn dang đôi cánh che chở cho cô, che chở cả đời. Nhớ đến khuôn mặt đó ửng hồng, lúc cô run rẩy trong ngực anh, lúc cô ấy lấy hai tay che má đỏ vì ngại ngùng, lúc cô kiên cường không cần anh giúp đỡ, làm anh không khỏi một tí rung động.
Anh không khỏi cười nhạo mình, sống trên đời này suốt 27 năm trời kiêu ngạo, lạnh lùng, xem phụ nữ là điều phiền phức, anh không muốn đụng đến một người phụ nữ nào vì hai người phụ nữ ở nhà là mẹ và chị hai cũng làm anh đủ điên đầu. Nay lại để ý, quan tâm một cô gái tầm thường, muốn dừng lại cũng không được, anh thật sự điên rồi. Anh lại châm một điếu thuốc, anh sẽ không biết được mình có bao nhiêu nét dịu dàng khi nhắc đến cô gái tên Khuynh Đề đó.
Tiếng chuông điện thoại làm tan suy nghĩ của anh, nhìn tên trên điện thoại anh cười , đúng là nhắc tào tháo, tào tháo tới ngay '' Tớ đang tính gọi điện thoại cho cậu đây.''
'' Ô, thật hân hạnh khi được Lãnh tổng cao ngạo muốn gọi cho tiểu hạ, thật làm người ta thủ sủng nhược kinh a.'' Tần Vũ Thành mỉa mai anh.
'' Tớ không có tâm trạng đùa với cậu, cậu tìm tớ làm gì?'' anh nhả khói, xoay người lại bàn làm việc.
Tần Vũ Thành mất hứng vào thẳng chuyện '' Tớ đang thất tình đây, haizz. Cậu biết Ngọc Phỉ mà đúng không, tớ đá cô ta rồi. Nay tớ rủ cậu và A Hạo uống rượu chúc mừng ha ha .''
'' Cậu đúng là đồ điên.'' anh cười, Ngọc Phỉ sao anh không nhớ cô ta được. Có một thời gian cô ta bám anh như đỉa, anh phải nhức đầu hù dọa cô ấy mới buông anh ra. Không ngờ Tần Vũ Thành lại có hứng với cô ta, nhưng cũng là một thời gian rồi chán.
'' Tối nay cậu phải chắc chắn đến, tớ có loại rượu mới nhập về từ Pháp, khá ngon đấy.''
'' Chổ cũ ?''
'' Ừ, 7 giờ có mặt cho tớ.''
Anh cúp máy, tay anh lướt đến tấm hình thẻ trên túi tài liệu trợ lý Vinh đưa. Cô gái búi tóc cao, lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú, nở một nụ cười tươi như ánh nắng mặt trời, hai núm đồng tiền khoét sâu làm anh không thể quên được.