• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Thiên Vũ nửa đêm tỉnh lại, nhìn nữ nhân bên cạnh còn đang ngọt ngào an giấc, hắn đứng dậy mặc thêm y phục, đi tới thư phòng, thắp đèn ngồi một chỗ ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ.

Mỗi khi cô đơn, Tiêu Lăng thường hay đứng một chỗ ngước nhìn bầu trời, dù là đêm không trăng không sao y vẫn làm như vậy. Mà giờ khắc này đây, trăng trên cao sáng tỏa, muôn ngàn vì sao lung linh, Nhạc Thiên Vũ lại chẳng thể thấy được điều hắn khao khát muốn thấy, đành buồn bực nhủ thầm :

“Lăng nhi, nói cho ca ca biết, hôm nay trên trời kia có gì đẹp?”

Lúc lâu sau, Nhạc Thiên Vũ liền cảm thấy buồn ngủ, tựa vào bàn thiếp đi. Trong mộng, Tiêu Lăng ôm hắn , buồn buồn nói :

“Ca ca, ngươi đến gặp Lăng nhi đi, Lăng nhi trong lòng rất nhớ ca ca a.”

“Lăng nhi, Lăng nhi, đừng đi. . . . . . Lăng nhi”

*********

Ánh mặt trời chiếu vào làm Nhạc Thiên Vũ hoảng hốt tỉnh lại. Mở to mắt, hắn không thấy Tiêu Lăng, thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Liêu Vãn Thanh, bất giác khẽ chau mày.

“Thiên Vũ, người sao lại ngủ quên ở nơi này ? Không sợ bị cảm lạnh sao ?”. Nàng đem y phục phủ thêm cho Nhạc Thiên Vũ.

“Không cần, ta không lạnh”, Nhạc Thiên Vũ hất y phục kia xuống, tiện tay quăng trên bàn, ” Là ta đêm qua đau bụng , sợ lăn qua lăn lại ảnh hưởng đến nàng đang ngủ.”

Nhạc Thiên Vũ khẽ giãn mày, hắn thật không biết có phải mình trong mơ đã gọi tên Tiêu Lăng hay không, cũng không biết Liêu Vãn Thanh có nghe được hay không . . . nàng biểu hiện vẫn bình thường nên hắn nối dối không một chút do dự.

“Hôm nay ta muốn ra phố một chút”, Liêu Vãn Thanh nói, “Người có chuyện trọng yếu gì không ? Nếu thu xếp được thì ra ngoài cùng ta”

“Ra ngoài ? Đến chỗ nào?”

“Đến Thanh Vân tự, chúng ta cùng tới tạ ơn thần linh.”

“Thanh Vân tự ? Rủ nương đi cùng có hơn không.”

Nhạc Thiên Vũ vốn chẳng muốn đi. Hắn đối với việc lễ Phật vừa không hứng thú, cũng chẳng tin tưởng cho mấy.

“Đi đi mà, Thiên Vũ”, Liêu Vãn Thanh giận dỗi , “Hài tử của chúng ta muốn cha mẹ thường xuyên bên nó cơ .”

“Thôi được, ta đi”, Nhạc Thiên Vũ đành đứng lên, “nhưng ta phải nói trước, nàng lễ cứ lễ , ta chỉ dạo chơi thôi. Lễ bái xong rồi, chúng ta xuống núi, tìm một chỗ dùng bữa luôn.”

“Được, ta đồng ý, chỉ cần người không ở trước mặt Phật tổ hồ ngôn loạn ngữ là tốt rồi.”

“Vì hài tử, ta đành chịu đựng một chút vậy.”

*********

Nhạc Thiên Vũ thu xếp ổn thỏa, dùng bữa sáng, rồi cùng Liêu Vãn Thanh tới Thanh Vân tự, Khánh Trân và Thu Bình theo hầu.

Nhạc Thiên Vũ ngồi trên lưng ngựa, Liêu Vãn Thanh ngồi kiệu chậm rì rì theo sau, hướng lên trên núi. Phong cảnh hai bên sườn núi đẹp như tranh, nhưng hắn chẳng thấy vui vẻ chút nào.

“Thiên Vũ”, Liêu Vãn Thanh vén rèm kiệu lên nhìn hắn.

“Có chuyện gì vậy ?”, Nhạc Thiên Vũ miễn cưỡng tươi cười, bộ dạng cứng nhắc lại thêm vài phần không kiên nhẫn.

Liêu Vãn Thanh trong lòng thoáng căng thẳng, nhưng vẫn giữ nét mặt ôn nhu như bình thường :

“Người nếu chê chúng ta đi chậm, vậy cứ đi trước, chúng ta sẽ đến sau.”

“Được”, Nhạc Thiên Vũ quất ngựa, chạy lên núi. Đây là đường lớn, phía trước không có gì cản trở, chỉ chốc lát sau, bóng dáng Nhạc Thiên Vũ đã mất hút. Liêu Vãn Thanh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng ấy, rồi buông rèm kiệu.

Nhạc Thiên Vũ tới cổng chùa, tìm một chòi nghỉ mát ngồi chờ Liêu Vãn Thanh đến sau. Hòa thượng trong chùa dâng trà bánh vào, hắn liền xua đi, ngồi một mình.

Một bóng dáng ôm đàn có đôi chút quen mắt từ hướng khác đi thoáng qua, người đó hành lễ cùng hòa thượng ngoài cửa, rồi bước vào chùa. Nhạc Thiên Vũ nhìn bóng lưng y khuất dần sau một khúc quành của Thanh Vân tự , khẽ cười .

Kiệu của Liêu Vãn Thanh đã tới. Nhạc Thiên Vũ cùng nàng đi vào. Đến trước đại điện, Nhạc Thiên Vũ nói :

“Vãn Thanh, nàng vào trước đi, ta đi ngắm cảnh xung quanh.”

*********

Nhìn Liêu Vãn Thanh đã vào đại điện, Nhạc Thiên Vũ rời bước tới khúc quành vừa rồi, qua một hành lang biên, đi tới khu hậu điện Thanh Vân tự . Thoáng xem xét, nơi này chắc giành cho chúng hòa thượng làm việc và nghỉ ngơi.

Nhạc Thiên Vũ sải bước vô định, bỗng một tiếng đàn từ hậu điện truyền đến, là một khúc tấu kinh làm cho người nghe cảm thấy bình thản trong lòng. Hắn đi theo hướng tiếng đàn tới một gian trong hậu điện, chỉ thấy mấy hòa thượng đang khép mắt, khoanh chân ngồi dưới đât, đối diện họ có một nam tử áo lam chuyên tâm đánh đàn, y đúng là kẻ ngày ấy hắn nhìn thấy ở ‘ Phiêu Lam các’, nhạc công Mạc Đồng.

Tấu khúc vừa kết lại, Nhạc Thiên Vũ liền chậm rãi vỗ tay. Nghe tiếng vỗ tay, Mạc Đồng ngẩng đầu lên, chợt thấy Nhạc Thiên Vũ , y mặt đỏ bừng xen kẽ chút bối rối. Biểu hiện của y làm cho Nhạc Thiên Vũ cảm thấy muốn trêu đùa.

Hòa thượng trụ trì, nhìn thấy Tây quận Vương gia , vội vàng tiến lại thi lễ. Nhạc Thiên Vũ nói nói mấy câu bên tai hòa thượng, ông ta liền phất tay, kéo tất cả rời đi. Một không gian lớn, chỉ còn hai người đang đứng.

Nhạc Thiên Vũ thong thả bước đến, Mạc Đồng muốn tránh, nhưng tựa hồ không thấy đường lui, mặt đỏ như thoa son, bộ dáng bối rối mờ mịt của y khiến Nhạc Thiên Vũ nổi lên một loại khoái cảm bao trùm. Hắn đi đến trước mặt Mạc Đồng , nhẹ nhàng hôn lên môi y, kéo tay y đi vào thiên điện, đóng cửa lại. Trong điện có một pho tượng phật, ngồi trên bệ ngây ngô cười.

Nhạc Thiên Vũ ngồi xuống, Mạc Đồng đứng cách xa một khoảng.

“Ngươi gọi là gì nhỉ . . . . . Mạc Đồng, phải không ?”

“Phải”

“Ngươi làm gì ở đây?”

“Tấu kinh khúc, giúp những hòa thượng mắc sai lầm suy ngẫmphản tỉnh.”

Nhạc Thiên Vũ cười to : ” Ngươi thật không tồi, ban ngày đến chùa chiền, buổi tối tới kỹ viện, thật sự là nghề nghiệp rất được.”

“Là hòa thượng nơi này mời ta tới, ta không có thu tiền.” Mạc Đồng bị hắn cười, thật sự luống cuống, xấu hổ.

“Ta lần trước đã nói gì nhỉ? Nếu chúng ta còn gặp lại . . . . . .”, Nhạc Thiên Vũ hơi híp mắt, ý cười còn đọng bên môi, tựa hồ không có ác ý mà chỉ là vui đùa bình thường.

Nét cười của hắn làm cho Mạc Đồng ngẩn ngơ đôi chút, tim đập lỗi một nhịp.

“Ngươi lại đây”.

Nhạc Thiên Vũ vỗ vỗ đùi mình. Mạc Đồng cọ cọ loanh quanh. Hắn liền đưa tay kéo y vào lòng. Mạc Đồng định giãy ra, Nhạc Thiên Vũ giữ chặt y, cười nói:

“Ai da, ngươi là nhạc công ở chỗ đó, chưa từng nếm thịt heo cũng phải thấy con heo nó chạy đôi lần. Ta thật nghĩ không ra, ngươi đã hai mươi lăm , dáng vẻ lại như vậy, ngoài ta ra, chẳng lẽ đến bây giờ chưa có kẻ nào chú ý tới ngươi sao ?”

“Có, nhưng không ai giống ngươi cưỡng ép ta. Chủ nhân Phiêu Lam các là đại ca ta, hắn luôn bảo hộ ta.”

“Đại ca ngươi? ‘Bảo hộ’ ở trên giường ?” Nhạc Thiên Vũ cười.

“Không phải, hắn thật sự là huynh đệ của ta .”

“Được rồi, ta tin ngươi”

Nhạc Thiên Vũ thả Mạc Đồng ra, đặt y đứng trước mặt mình.

“Cởi quần áo xuống.”

“Ở trong này sao ? Đây là chùa chiền a.”Mạc Đồng sợ hãi nói.

“Thì có sao, chùa này xây lên nhờ tiền của ta, ta muốn làm gì cũng phải giữ lễ sao?”

“Ngươi. . . . . .”

“Ít nói nhảm, cởi hết, nhanh lên nào. . . . . .”, Nhạc Thiên Vũ lớn tiếng quát.

Mạc Đồng run rẩy đặt tay trước vạt áo, đem nút thắt cởi ra, vừa cởi được đôi ba nút . . .

“Được rồi”, Nhạc Thiên Vũ đi tới, giúp y thắt lại, “Đùa với ngươi thật vui , ta hôm nay không có tâm tư làm chuyện này. Ngươi ngồi đi, cùng ta tâm sự”

“Ta. . . với ngươi tâm sự?”Mạc Đồng lại kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, tâm sự cùng ta”, Nhạc Thiên Vũ cười nói, “Có cần trả tiền không?

“Ta đã nói với ngươi : ta không phải tiểu quan !”

“Đúng, đúng, đúng , ngươi không phải”, Nhạc Thiên Vũ khoát tay.

“Mạc Đồng, ta hỏi ngươi, ngươi thích nam nhân hay nữ nhân?”

“Ta ? “, Mạc Đồng mạt ửng hồng, “cứ cho là nam nhân đi.”

“Ta cũng vậy.”

Mạc Đồng ngẩn ra, rồi đáp: “Vương gia vui đùa với nhiều nữ nhân , giờ muốn tìm sự mới mẻ sao ?”

“Ta nguyên lai cũng từng cho là vậy, nhưng ta. . . . . . dường như không phải vậy nữa.”

“Ngươi vì sao lại nghĩ thế? Nói ra, ta có thể giúp ngươi xác định là phải hay không .”

“Khi không gặp y. . . . . . Ta. . . . . .”, Nhạc Thiên Vũ ngập ngừng nói.

“Y là ai vậy?”

“Y. . . . . .” Nhạc Thiên Vũ bỗng ngạc nhiên rồi cười: “Khen cho ngươi thật lớn gan, chuyện của ta, ngươi cũng dám tò mò sao?”

Mạc Đồng cười lạnh : “Là Vương gia muốn tán gẫu , ngươi nguyện ý nói thì cứ nói, không muốn thì thôi.”

“Ân, ngươi nói hay lắm”, Nhạc Thiên Vũ gật đầu, “Ta thật ra cũng cảm thấy hứng thú với ngươi . Ngươi mỗi ngày đều ở Phiêu Lam các dạy đàn đúng không ? Hôm nào ta sẽ phái người đưa ngươi đến chỗ ta, nhưng phải chờ tâm tình ta tốt lên đã.”

“Để làm gì?”

“Ngươi hỏi vấn đề này, là vì không hiểu hay cố tình muốn ta nhắc lại đáp án?”

Mạc Đồng lặng người, quỳ xuống :

“Vương gia, ta thỉnh cầu ngài, đừng đối xử với ta như vậy, Mạc Đồng không mong ngày đó sẽ tới. Ta ở Phiêu Lam các đã nhiều năm , so với bất kì ai khác thật thấu hiểu, ép một nam nhân phải làm chuyện như thế không bằng giết hắn cho rồi.”

“Đứng lên nào”, Nhạc Thiên Vũ nâng y dậy, “Ngươi thật sự cho rằng, , ép một nam nhân làm chuyện như thế, không bằng giết hắn sao ? “

“Phải”

“Ha ha”, Nhạc Thiên Vũ cười cười : “Ta nói cho ngươi biết, không chắc đã vậy đâu.”

“Không phải vậy sao?”

“Đúng, ngươi chưa từng trải qua chuyện đó, cũng không nguyện ý muốn thử, ngươi không phải tiểu quan, cho nên không cần phải lên giường cùng người mình chán ghét. Nếu ngươi và người mình thương cùng nhau làm chuyện đó, cảm nhận sẽ khác.”

Nhạc Thiên Vũ nghĩ ngợi rồi nói thêm : “Ta hiểu, ngươi không thích nữ nhân, lại không thích nằm dưới thân nam nhân, cũng không muốn đè ép nam nhân khác, sợ thương tổn đến người đó, cho nên đến giờ ngươi vẫn còn độc thân đúng không ?”

Hắn đưa tay xoa nhẹ gò má Mạc Đồng :

” Thật phí hoài gương mặt ai gặp cũng thích này , Mạc Đồng ngươi. . . . . ” Nhạc Thiên Vũ đột nhiên đặt câu hỏi : “Ngươi có thích ta không?”

“Ta. . . . . .”Mạc Đồng không biết trả lời thế nào, nhưng tim y đập nhanh còn mặt thì đã đỏ bừng.

“Ngươi không cần nóng vội trả lời , hãy suy nghĩ cho kĩ. Ta thẳng thắn nói cho ngươi một lần nữa : ta rất muốn cùng ngươi lên giường, đồng thời cho ngươi kiểm nghiệm chuyện đó không hoàn toàn giống suy nghĩ của ngươi.”

“Ta. . . . . .”

“Vương gia” ,tiếng Khánh Trân ở ngoài cửa chợt truyền vào,”ngài có ở bên trong không ?”

“Có, ta ra đây. . . .”

Nhạc Thiên Vũ ôm Mạc Đồng, thấp giọng nói : “Chờ ta, ta sẽ cho người tới đón ngươi.”

Hắn mở cửa đi ra ngoài, quay đầu lại cười nhẹ :

“Nghe ngươi gảy đàn, ta thật vui vẻ, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp vậy !”

Liêu Vãn Thanh nhìn Nhạc Thiên Vũ đi đến liền cất lời :

“Thiên Vũ, giờ chúng ta đi đâu nữa ?”

“Trở về nhà !”

“Về nhà sao ? Chẳng phải người còn muốn. . . . . .”

“Trở về thôi, ta không muốn đi nữa. Ngươi đang mang bầu, đừng đi lung tung vẫn hơn.”

Liêu Vãn Thanh thấy hắn kiên quyết, đành phải nói :

“Vậy được rồi, chúng ta trở về.”

Nàng mệt mỏi bước vào cỗ kiệu trên mặt đất. Lúc rèm kiệu chưa hạ xuống, chợt thấy một nam tử đứng trước cửa chùa, nàng trong lòng thầm khen : nam nhân này thật tuấn tú, khí chất phiêu dật như chẳng nhiễm chút bụi trần. Ánh mắt nam nhân hướng về Nhạc Thiên Vũ, Nhạc Thiên Vũ cũng quay đầu lại. Thấy hắn quay đầu lại, người đó liền xoay người đi vào trong chùa .

“Đó là ai vậy?”Liêu Vãn Thanh lên tiếng hỏi .

“Là nhạc công Thanh Vân tự mời đến tấu kinh khúc, cầm nghệ rất khá. . . . . . thôi, chúng ta đi nào “. Dứt lời, Nhạc Thiên Vũ lên ngựa phi xuống núi .

*********

Về đến Tây quận vương phủ, Nhạc Thiên Vũ ngay lập tức hướng Đông sương phòng đi tới.

“Thiên Vũ, ngươi định đi đâu?”

“Đi thăm Lăng nhi.”

“Thiên Vũ. . . . . . Ngươi. . . . . . ” Liêu Vãn Thanh thật sự tức giận, nhưng trước mặt hạ nhân đành kiềm chế.

“Vãn Thanh, ta tuy đồng ý với ngươi sẽ không gặp y nữa, nhưng y bị thương nặng, ta thật muốn xem y đã khá hơn chưa.”

“Thu Bình !”

Nghe Liêu Vãn Thanh gọi, Thu Bình lập tức tiến lên phía trước :

“Vương gia, Tiêu Lăng đã bình phục, hiện đã chuyển tới nhà sau ở “

Nhạc Thiên Vũ nghe xong, vẫn muốn đi tới Đông sương phòng, nhưng bước vài bước, lại dừng lại , nói nhỏ cùng Thu Bình:

“Được rồi, vậy ngươi đi nói với y, bảo y ngoan ngoãn đợi, Vãn Thanh sinh nở xong xuôi, ta tuyệt không tha cho y.”

Hắn đi đến bên cạnh Liêu Vãn Thanh nói : “Vãn Thanh, ngươi đến chỗ nương đi.”

“Vậy còn người?”

“Đến thư phòng”, Nhạc Thiên Vũ vừa đi vừa nói vọng lại : “Các ngươi cứ dùng cơm trước, không cần gọi ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK