• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tiếp vài ngày, Nhạc Thiên Vũ đều như ‘vô tình’ dạo qua dưới cửa sổ nơi Mạc Đồng ngụ, nhưng đều không thấy cửa sổ mở, cũng không nghe thấy y đàn. Ngày hôm đó, hắn nhàn rỗi vô sự, liền đi tới mộc lâu, cửa đóng, thùng thùng gõ cửa cũng không có người đáp. Thấy đại nương hàng xóm đi ra múc nước, Nhạc Thiên Vũ liền hỏi:

“Đại thẩm, người trong phòng này đi đâu ?”

Đại nương kia liếc xéo hắn : “Y là người Phiêu Nam Các, ngươi tới đó mà tìm, y nếu ở đây, chúng ta còn có thể yên tĩnh như thế này sao ?”

“Vậy ư?” Nhạc Thiên Vũ cười hỏi, “Có rất nhiều người đến tìm y sao?”

“Từng có nhưng gần đây thì rất ít, bình thường sau khi có người đến tìm , y hay trốn khỏi nhà.”

“Đi đâu?”

“Ngươi không biết sao? Một nam nhân trưởng thành như vậy mà phải hỏi ư ?” Đại nương trừng mắt với hắn, rời đi.

Nam tử trẻ tuổi phòng bên đi tới, nịnh nọt cười nói, “Ngài là Vương gia?”

“Đúng, ta là Nhạc Thiên Vũ .”

“Lão nương kia không biết ngài mới nói xằng bậy, ngài đừng để trong lòng, Mạc Đồng đâu có nơi nào để đi, có trốn cũng chỉ trốn tới Phiêu Nam Các mà thôi, ở đấy y có người quen thân thế không tồi.”

“Cảm tạ”, Nhạc Thiên Vũ nhấc tay cho hắn một thỏi bạc, lại tới Phiêu Nam Các.

*********

Ban ngày Phiêu Nam Các không náo nhiệt như buổi tối, đại môn hiu quạnh. Nhạc Thiên Vũ bước qua cửa, nghe thấy bên trong có tiếng quát mắng ồn ào, còn có thanh âm tựa như tiếng khóc, hắn đá văng cánh cửa, mở miệng mắng người :

“Con bà nó , kẻ nào . . .”.

Người nọ vừa thấy Nhạc Thiên Vũ, liền cúi đầu khom lưng đứng dậy : “Vương gia, hôm nay còn sớm , ngài như thế nào có thời gian rảnh đến đây ?”

“Trời sáng thì ta không thể đến sao, đâu phải ai cũng như cú đêm”, Nhạc Thiên Vũ nói thêm : ” Chuyện gì vậy ? Hay ta đến ban ngày liền cản trở ngươi làm ăn ?”

“Không, không phải ý này, chỉ là bổn quán có một tiểu quan đêm qua hầu hạ khách nhân không tốt, nên phải phạt.”

“Thật không? Ta xem xem”, Nhạc Thiên Vũ cười đi vào hậu viện, thấy một loạt tiểu quan đứng xúm quanh một thiếu niên nam tử da trắng như tuyết, lõa thể quỳ rạp ở giữa. Mông y nâng cao, hai chân buộc phải tách ra, mật động cùng đùi đều là vết máu, một gã dùng roi mây nhúng nước quất vào mông y, mỗi roi giáng xuống đều khiến y phải thay đổi góc độ quỳ, để cho tất cả tiểu quan có thể chứng kiến rành mạch y chịu trừng phạt như thê nào. Gương mặt thiếu niên vì tột cùng đau đớn cùng xấu hổ mà đỏ thẫm như màu sắc trên miệng vết thương, nhưng diện mục y thực thanh tú hiếm thấy. Nhạc Thiên Vũ vui vẻ thưởng thức một hồi, chợt cảm thấy thiếu niên kia nhìn rất quen mắt, y bị đánh không còn mặt mũi nào như vậy cũng thật đáng thương, liền đi tới lên tiếng :

“Thôi bỏ qua đi, đừng đánh nữa , cũng đâu phải là tội nghiêm trọng.”

“Bái kiến Vương gia “, gã tay sai nhìn thấy hắn, cúi đầu hành lễ, đáp: ” Vân Tùng này rất không hiểu tốt xấu, đêm qua Trần đại quan nhân coi trọng y, y cư nhiên dám phản kháng, bọn ta đành phải đem y cột vào giường thị hầu Trần đại quan nhân. Trần đại quan nhân còn chưa tận hứng nên lệnh cho ta tối hôm nay đưa y đến quý phủ, y lại sống chết không chịu đi, còn muốn chạy trốn”. Gã nổi giận đùng đùng đạp Vân Tùng một cước : “Đồ đê tiện, đánh chết cho y bỏ cái suy nghĩ này đi, đã vào Phiêu Nam Các thì đừng nghĩ rời được khỏi đây.”

“Ta không phải đồ đê tiện”, Vân Tùng ngẩng đầu nhìn gã.

“Ngươi không phải đồ đê tiện”, gã tay sai nhe răng cười, “Ta nhìn xem ngươi có phải hay không. . . Đem nhuyễn hương ngưng ngọc lộ đến đây cho ta”.

Hạ nhân liền mang đến một bình sứ nhỏ, gã mở miệng bình, hương khí phiêu thần kỳ dị từ đó tỏa ra. Gã sai người đè tứ chi Vân Tùng, ép y uống vào, Vân Tùng liều mạng giãy dụa cũng tránh không thoát, kịch liệt lắc đầu không uống, nhưng sao có thể khắng cự lại nhiều người như vậy.

“Dừng tay”, Nhạc Thiên Vũ biết sự lợi hại xuân dược này, đoạt lấy cái bình, ném sang một bên, đẩy nhóm tay sai dạt ra, cởi áo choàng khoác lên người Vân Tùng, ôm lấy y, quay đầu lại nói, “Nhắn với Trần Nhất Chương, đây là người của ta, để hắn bỏ ý định chiếm đoạt, về sau cũng không được thế.”

“Vâng, y đã là người Vương gia nhìn trúng . . .”

*********

Nhạc Thiên Vũ ôm Vân Tùng vào phòng của y, đó là một gian phòng thực đơn sơ, không khá hơn phòng chưa củi ở Vương phủ là mấy. Nhạc Thiên Vũ đặt Vân Tùng trên giường, xuất ra kim sáng dược ( thuốc trị thương) tùy thân mang theo, thoa lên thân y. Thiếu niên thân thể gầy gò, trắng nõn, toát lên một loại sức quyến rũ nhu nhược làm người khác trong lòng nảy sinh thương tiếc.

“Ngươi gọi Vân Tùng sao ? Ta nhớ ra rồi “, Nhạc Thiên Vũ nói, “Lần trước ta cùng Đông Tuấn Vương gia đến, là ngươi hầu hạ hắn.”

“Đúng, ta cũng nhớ rõ ngươi, ngươi là Tây quận Vương gia Nhạc Thiên Vũ , ngươi khi đó không muốn ta, liền nhường ta cho cái tên cầm thú kia.”

“Đến lượt ta đối với ngươi cũng vậy thôi “, Nhạc Thiên Vũ cười nói: “Ngươi dám gọi thẳng tên ta như vậy, thật lớn gan.”

Vân Tùng ảm đạm cười, “Một gã tiểu quan, nói làm gì chuyện lớn gan hay không , trên người bất quá cũng chỉ còn lại một cái mệnh.”

“Ngươi không giống như người của Tây quận , da dẻ rất mềm mịn .”

“Ta cũng không biết ta là người nơi đâu, vượt qua vạn dặm hồ đồ sa chân chốn này.”

“Ngươi nghỉ ngơi đi”, Nhạc Thiên Vũ vỗ về y, “Ta cũng không phải tới tìm ngươi”

“Từ từ”, Vân Tùng bắt được tay hắn, “Vương gia, ta van cầu ngươi, mang ta ra ngoài được chăng, ta có thể làm trâu làm ngựa, cũng không muốn mang thân làm cái nghề này.”

“Ta sao?”Nhạc Thiên Vũ cúi đầu, nhìn thấy y hai mắt đẫm lệ, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng được, ta sẽ mang người rời đi, ngươi muốn làm bạn cùng Lăng nhi không?”

“Lăng nhi, ngươi muốn nói Tiêu Lăng?”

“Ngươi biết y sao?”

“Không. . . Không. . .”, Vân Tùng vội nói, “Chỉ là ngày đó nghe tin ngươi chiến thắng trở về cùng Tây quận đại tướng Tiêu Lăng, sao không biết qua cho được.”

“Làm thư đồng của ta, ngươi cùng Lăng nhi tuổi tác không sai biệt lắm, bình thường trò chuyện cùng y cũng tốt, đi nào . . .” Nhạc Thiên Vũ sốt sắng, “Chờ chút, ta đi nói cùng tú bà để ngươi rời khỏi đây tới Noãn Các.”

“Noãn Các? Vương gia không phải ở tại Tây quận vương phủ sao?”

“Ta đã sớm không ở vương phủ, chỉ thỉnh thoảng về đó thôi”, Nhạc Thiên Vũ cười, “Vừa thấy đã biết ngươi chẳng có ‘ tư cách’ làm tiểu quan a, chuyện ta cùng Lăng nhi, ước chừng toàn bộ Tây quận mọi người đều biết, chỉ là không kẻ nào dám đề cập, ngươi lại hỏi vây, là thật sư không biết sao ?”

“Ngươi cùng Tiêu Lăng?”

“Ta thích nam nhân”, Nhạc Thiên Vũ cười đáp, “Nói cách khác, ta thích Tiêu Lăng.”

Vân Tùng hừ một tiếng, “Y chẳng khác ta, cũng là tiểu quan, còn ngươi nữa, cũng chỉ là tiểu quan mà thôi.”

“Tiểu tử ngươi cay nghiệt như vậy, ta có lẽ không nên thu nhận ngươi.”

“Đừng, đừng”, Vân Tùng nói, “Ta chịu nhiều khuất nhục liền thành thói quen , người ở đây đều như vậy, ta xem như đỡ nhất, sau này ta sẽ chú ý, không ăn nói kiếu đó nữa .”

“Ngươi nằm nghỉ đi, gặp lại sau.”.

Nhìn Nhạc Thiên Vũ đi ra ngoài, khép cửa lại, Vân Tùng cười ai oán: “Nhạc Thiên Vũ, Tiêu Lăng, ta rốt cục cũng có cơ hội gặp các ngươi ! Phụ thân, Vân Tể giờ đã có thể báo thù cho người, người trên trời có linh thiêng hãy phù hộ ta, giúp ta tự tay tiêu diệt kẻ thù Diêu gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK