• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên giao chiến kéo dài từ mùa đông cho đến mùa xuân năm thứ hai, tình hình chiến sự càng lúc càng dị thường ác liệt, song phương đều tử thương vô số.

Trong quân doanh, Liêu Huy cùng Hàn Minh Châu đang bàn chuyện, Liêu Huy đến giờ đã mất kiên nhẫn: “Quận chúa, Ô Hãn Quốc tột cùng khi nào mới có thể xuất binh ?”

“Nhanh thôi, qua đợt mưa đầu xuân, ngươi có thể gặp được viện quân Ô Hãn Quốc “, Hàn Minh Châu cười nhạt, “Nhưng cái giá bọn họ muốn là Tây quận, việc này ngươi cần cẩn trọng suy xét.”

“Chỉ cần có thể thắng trận này, một Tây quận đâu là gì!”. Liêu Huy thâm độc nói thêm: “Ta thật muốn chính tay xả thịt Nhạc Thiên Vũ, bằng cách nào hắn có thể ngoan cường chống chọi tới vậy ? Chúng ta lực lượng rõ ràng hơn hắn rất nhiều.”

” Nhạc Thiên Vũ không có dã tâm mới đến lượt ngươi tạo phản!”

“Ngươi. . . “, Liêu Huy thập phần bất mãn.

Hàn Minh Châu cười: “Vương gia đừng tức giận, chỉ cần Ô Hãn Quốc xuất binh, Nhạc Thiên Vũ với một nửa đội quân tuyệt đối sẽ không trụ nổi.”

“Bọn họ có bao nhiêu quân ?”

“Ít nhất là hai mươi vạn thiết kỵ.”

“Thật ư?”

“Đương nhiên là thật”

” Phụ vương ngươi có biết không?”

“Hắn cái gì cũng không biết”, Hàn Minh Châu sầm mặt, “Hợp tác với ngươi là ta, không phải hắn, hắn chẳng qua là quân cờ để chúng ta lợi dụng thôi.”

“Hắn chính là dưỡng phụ của ngươi đấy”, Liêu Huy cười cười, “Ngươi làm vậy thật không hợp đạo hiếu a.”

“Lão súc sinh ấy, ta sớm muộn cũng sẽ khiến hắn chết không chỗ chôn thân”, Hàn Minh Châu trên mặt tràn đầy hận ý.

“Ngươi vì cái gì lại hận hắn như vậy?”Liêu Huy cười hỏi.

“Không phải chuyện ngươi có thể xen vào !”

Hàn Minh Châu là dưỡng nữ của Hàn Thế Xương, song thực chất ngầm là tiểu thiếp của hắn, phòng ngủ Hàn Thế Xương có một mật thất, chính là nơi hắn tra tấn khi nhục Hàn Minh Châu mỗi ngày, nàng gọi hắn một tiếng phụ vương, hai tiếng phụ thân bất quá là vì thỏa mãn thú tính của Hàn Thế Xương cùng che mắt thiên hạ. Những tháng ngày chiến trận, ngược lại chính là khoảng thời gian nàng phi thường thoải mái, ít nhất Hàn Thế Xương ngụy quân tử sẽ không dám trước mặt nhiều người như vậy trắng trợn cưỡng đoạt nhi nữ của mình.

“Quận chúa”, ngoài cửa chợt có người lên tiếng, “Vương gia muốn gặp người để thương lượng chút tình hình chiến đấu.”

“Được, ta sẽ tới !”.Hàn Minh Châu bất động thanh sắc đáp.

Liêu Huy cười hỏi : “Ta không phải cũng nên qua đó chứ ?”

“Không cần “, Hàn Minh Châu nói, “Ta lát nữa sẽ trở lại tiếp tục đàm luận cùng ngươi.”

*********

“Phụ vương”, Hàn Minh Châu đối với Hàn Thế Xương đang nằm trên giường thi lễ.

“Đến đây đi, phụ vương thật tịch mịch, có đôi điều muốn cùng ngươi hàn huyên.”

“Thưa vâng”, Hàn Minh Châu đi đến bên giường, Hàn Thế Xương liền kéo nàng nằm xuống bên người, thoát sạch y phục của nàng, dùng khăn chặn miệng nàng lại . . .

Qua một lúc, Hàn Minh Châu bước ra khỏi trướng, một mình đứng dưới làn gió đêm se lạnh. Liêu Vãn Thanh từ sau chợt đi tới : “Minh Châu quận chúa, trời có điểm lạnh , nên nhanh trở về.”

“Ta đã biết, đa tạ”, Hàn Minh Châu đáp, “Ngươi không phải trông coi nhi tử sao ?”

“Này nhi đã ngủ.”

“Vãn Thanh tỷ, ta mong ngươi hãy rời khỏi đây. Nếu chúng ta thua, toàn bộ đều phải chết, ngươi vì cái gì phải liên lụy nhi tử của chính mình ?”

“Bất luận thắng hay thua, ta chỉ muốn Nhạc Thiên Vũ biết thế nào là thống khổ”, Liêu Vãn Thanh đáp, “Minh Châu, chúng ta sẽ thất bại sao? Ngươi không phải từng nói. . . “

“Chưa đến thời điểm cuối cùng, ai cũng không thể biết trước, cho dù chúng ta nắm chắc ưu thế cũng không nhất định sẽ là người thắng.”

” Ta có hiểu biết đôi chút về Nhạc Thiên Vũ, hắn là một người thực thông minh, cũng thực phi thường giả dối, thâm hiểm.”

“Hắn đối với ai đều như vậy sao?”

“Đúng, trừ bỏ duy nhất. . . Tiêu Lăng.”

Hàn Minh Châu cười nhẹ : “Ngươi vẫn nghĩ hắn bởi vì Tiêu Lăng nhỏ nhoi kia mới bỏ mặc ngươi ?”

Liêu Vãn Thanh có chút sầu não : “Nói vậy, ngươi cảm thấy ta gạt ngươi sao? Ngươi đoán chừng cũng thích hắn, với dung mạo tuyệt đại mỹ nhân của ngươi, ngươi đã thấy hắn từng động tâm bao giờ chưa ? Nhạc Thiên Vũ thích chính là nam nhân, không, là Tiêu Lăng. Vì y, hắn đã khiến mẫu thân uất ức mà chết, cũng bỏ mặc nhi tử của chính mình.”

“Chẳng lẽ. . . đó là sự thật . . . ? “, Hàn Minh Châu nghĩ một hồi rồi bỗng nhiên lên tiếng : “Tiêu Lăng hiện giờ ở đâu?”

“Ta không biết, Tiêu Lăng chẳng lẽ không theo hắn đến đây sao? Nhất định là Nhạc Thiên Vũ nơi nơi trăng gió, chọc giận y. Tiêu Lăng đi rồi, nói không chừng ngay cả Nhạc Thiên Vũ cũng không rõ y giờ này ở đâu ! Luận đến đánh giặc, Tiêu Lăng chính là cánh tay phải của hắn, trường kì chiến trận tới nay cũng không gặp y xuất hiện, có thể thấy được hai người này đã. . . “, nàng lạnh lùng cười cười, “Không biết Nhạc Thiên Vũ có từng nhung nhớ y, có từng vì y mà khóc hay chăng ?”

Hàn Minh Châu cười nói : “Là ngươi phái người đi quyến rũ Nhạc Thiên Vũ, không phải sao ?”

Liêu Vãn Thanh đỏ mặt : “Ngươi sao lại biết ?”

“Đều là nữ nhân, ta tự nhiên biết. Ngươi thật ra đã nhắc nhở ta, Tiêu Lăng, ta như thế nào lại không nghĩ tới y !”

Nàng cùng Liêu Vãn Thanh liền đi tới đại doanh của Liêu Huy .

Hàn Minh Châu mở lời : “Liêu Vương, chúng ta có thể lợi dụng Tiêu Lăng kia hay không?”

“Tiêu Lăng?”, Liêu Huy ngẫm nghĩ, “Y hiện tại không ở dưới trướng Nhạc Thiên Vũ, ngươi hãy đa tạ trời đất trước đã, nếu y còn trụ lại, đối với chúng ta thật đúng là đại phiền toái.”

“Không nhất định sẽ như vậy.Nếu những điều Vãn Thanh tỷ nói đều là sự thật, Tiêu Lăng không chừng có thể giúp chúng ta, có nên tìm y đến hay chăng ?”

Liêu Huy cười lạnh : “Ý tưởng của ngươi thật điên khùng, Tiêu Lăng từ bỏ Nhạc Thiên Vũ, ta sớm đoán được, nhưng tình cảm của y cùng Nhạc Thiên Vũ thật nằm ngoài dự kiến của ta, Nhạc Thiên Vũ ngay cả lão nương cùng nhi tử đều vất bỏ, thật sự không giống tác phong của hắn, hiện nay bọn họ hai người bất hòa, chúng ta cầu còn không được, ngươi tìm Tiêu Lăng đến, nếu bọn họ ở trước trận bỗng nhiên hòa hảo, chúng ta biết làm sao bây giờ ?”

“Sẽ không, ta cảm thấy sẽ không thể như vậy”, Hàn Minh Châu đáp, “Tiêu Lăng đến bây giờ đều chưa lộ diện, có thể thấy được Nhạc Thiên Vũ đã khiến y tổn thương sâu sắc đến mức nào, nam nhân cùng nữ nhân đều giống nhau, một khi tình cảm bị thương tổn liền mất đi lý trí , Tiêu Lăng là một kẻ đơn thuần, lại vô cùng dũng cảm trung thành, Nhạc Thiên Vũ binh lực tử thương quá nửa, nhưng y vẫn không tới giúp, hẳn là đã hận Nhạc Thiên Vũ đến chết.”

“Đúng vậy, ca à”, Liêu Vãn Thanh đồng thuận, “Ta rất hiểu, trên đời này kẻ duy nhất Nhạc Thiên Vũ không thể đối địch chính là Tiêu Lăng, các ngươi không biết hắn đối với y có bao nhiêu . . . “

“Ta hiểu, nhưng ta còn muốn cùng Hàn Vương gia thương lượng . Trước cứ chờ quân đội Ô Hãn Quốc đến đã.”

“Ta sẽ phái người đi tìm Tiêu Lăng nhưng không kinh động y”, Hàn Minh Châu nói, “Khi nào thiết yếu mới tiếp cận, phòng ngừa y khiến chúng ta trở tay không kịp.”

“Đó là một ý kiến hay”, Liêu Vãn Thanh lên tiếng, “Hàn Vương gia kia có thể có ý tưởng gì a ? Hắn vốn chính là ngồi mát ăn bát vàng !”

“Vãn Thanh”, Liêu Huy muốn nàng ngậm miệng.

“Không có gì”, Hàn Minh Châu cười lạnh, “Hắn chính là một kẻ ngu ngốc, bằng không ta đã chẳng cần kết minh cùng các ngươi.”

“Được rồi”, Liêu Huy đáp, “Ta sẽ phái người đi tìm Tiêu Lăng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK