Đỗ Nhược bắt đầu nhõng nhẽo, không có nghĩa là Tôn Phiêu Nhiên rồi sẽ thuận theo như thế. Không nói lời nào, Tôn Phiêu Nhiên liền thẳng tay ấn đầu Đỗ Nhược vào trong xe.
"Tiểu Nhiên, anh làm gì thế? Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt nhau một lần, cùng lắm là thôi không ăn cơm nữa." Đỗ Nhược hai mắt linh quang chớp lóe, nói tiếp: "Chúng ta ăn cháo đi." (haha thụ ranh quá >.<)
Tôn Phiêu Nhiên hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Em đã quên hiện tại mình đang là người của ai rồi sao?"
Tôn Phiêu Nhiên nghĩ một lát, tiếp tục nói: "Anh ta dường như rất quan tâm tới em. Đỗ Nhược, đó là một cơ hội." Cơ hội để có thể sống yên bình trong thời gian này. Tôn Phiêu Nhiên nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Ai biết được là khi nào Trần Vũ Dương sẽ mất đi hứng thú đối với Đỗ Nhược. Hiện tại, cho dù có nắm chắc trong lòng bàn tay rồi cũng không thể bảo đảm được.Hơn nữa Trần Vũ Dương là một đại nhân vật như vậy, cũng từng có rất nhiều người tình. Nghe Đàm Mặc Ngọc nói, người tình ở bên Trần Vũ Dương lâu nhất cũng chỉ có hai tháng mà thôi.
Tôn Phiêu Nhiên nhìn Đỗ Nhược vẫn giống như một đứa trẻ, đang dán mặt trên cửa sổ nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng cậu chỉ còn biết thở dài.
Hôm nay Đỗ Nhược có lẽ cũng khó khăn để được đi ra ngoài. Mà nếu Trần Vũ Dương hiện giờ còn đang rất yêu thích Đỗ Nhược, hẳn là không có việc gì đi. Tối nay mà trở về trễ một chút có lẽ cũng không đến mức phải quỳ xuống cầu xin đâu.
Vì thế, Tôn Phiêu Nhiên chuyển tay lái, quyết định đưa Đỗ Nhược đi ăn cơm. Xuống xe, Đỗ Nhược ngay lập tức chạy vọt vào, tự chọn một vị trí bên cửa sổ, cũng không thèm để ý đến Tôn Phiêu Nhiên ở đằng sau đang nói cậu chậm lại một chút.
Đỗ Nhược gọi đồ ăn xong, an an nhàn nhàn mà tựa lưng vào ghế. Quay mặt, cậu nhìn về phía những ngọn đèn hồng bên ngoài. Trời lúc này đã tối, màn đêm cũng bắt đầu buông xuống. Nhưng thành phố này dường như bây giờ mới bắt đầu thức tỉnh.
Trên đường đại đa số đều là những đôi tình nhân, đang ôm nhau, hoặc là đang nắm tay. Đỗ Nhược chỉ an tĩnh ngồi ở một chỗ. Đột nhiên trong lòng cậu có chút khó chịu, bấm số điện thoại của Đàm Mặc Ngọc, nhưng rồi lại không có dũng khí bấm vào nút gọi.
Tự mình đã dặn lòng buông tay với anh rất nhiều lần rồi... Quên đi, còn muốn gọi cho anh ấy làm gì nữa. Nghĩ nghĩ, Đỗ Nhược quay đầu nhìn ra phía bên ngoài. Một chiếc xe trông hơi quen quen, từ trên đó có một người không cao lắm, vẻ mặt có phần con nít giống như Đỗ Nhược đang bước xuống. Tiếp đó, một người đàn ông khác xuống xe, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Đỗ Nhược cả kinh, vội vàng quay mặt đi, cầm lấy thực đơn trên bàn che mặt lại. Đáng tiếc, Trần Vũ Dương là đã nhìn thấy Đỗ Nhược, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: quần áo trên người Đỗ Nhược là do hắn tự mình chuẩn bị, cậu ấy còn sợ đến giờ này mình còn không biết là mèo nhỏ của mình còn chưa có về nhà hay sao? (anh cute quạ >.<)
Đỗ Nhược có chút khẩn trương. Cậu không biết vừa rồi Trần Vũ Dương có nhìn thấy mình hay không. Đột nhiên, thực đơn ở trước mặt bị giật ra, Đỗ Nhược lập tức sợ hãi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tôi biết sai rồi!"
Tôn Phiêu Nhiên ù ù cạc cạc, hỏi: "Em làm sao vậy? Gặp ma à?"
Đỗ Nhược ấp úng không lên tiếng, chẳng lẽ mới vừa rồi, nhìn thấy Trần Vũ Dương là ảo giác sao? Cậu cẩn thận nhìn ngó trước sau, Trần Vũ Dương, cả chiếc xe ban nãy nữa, tất cả đều biến mất rồi.
Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, nói với Tôn Phiêu Nhiên: "Làm em sợ muốn chết, còn tưởng là Trần Vũ Dương. Tên khốn kia, nếu biết em một mình chạy đến đây thì ... "
Tôn Phiêu Nhiên có chút khó xử nhìn Trần Vũ Dương đang đứng ở sau lưng Đỗ Nhược. Cậu không còn cách nào khác, chỉ biết đá đá chân Đỗ Nhược dưới gầm bàn.
Đỗ Nhược trừng mắt nhìn Tôn Phiêu Nhiên, hỏi: "Anh đá em làm gì?" Tôn Phiêu Nhiên đưa tay đặt ở bên môi, ho khan một tiếng.
Đỗ Nhược vẫn không phản ứng gì, nói tiếp: "Trần Vũ Dương thật đúng là một tên biến thái, chỉnh người thì đến một chút cũng không nương tay. Làm em bây giờ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ ...”
"Trần tổng, ngài ở chỗ này sao? Tôi tìm ngài mãi." Giọng nói rất dễ nghe, không giống với kiểu mềm mại, mang theo giọng mũi của Đỗ Nhược, mà là rất rõ ràng, êm dịu.
Đỗ Nhược còn chưa kịp phản ứng, mới nghe đến hai chữ ‘Trần tổng’, lập tức lạnh xương sống. Hơi rụt cổ một chút, thế này rồi cậu mới dám quay đầu nhìn ra phía sau.
Trần Vũ Dương vẻ mặt âm trầm đang đứng ở phía sau cậu, hai tay đút túi, lạnh lùng nhìn cậu, hỏi: "Đó là ai?"
Đỗ Nhược nhìn sang Tôn Phiêu Nhiên, đang chuẩn bị trả lời, Trần Vũ Dương lại hỏi tiếp: "Khách hàng trước đây?"
Đỗ Nhược vội vàng đem đầu lắc lấy lắc để: "Không không ... Là anh tôi."
Đỗ Nhược vừa nói xong, sắc mặt Trần Vũ Dương càng kinh khủng hơn . Tư liệu về Đỗ Nhược từ đầu đến chân, tất cả đều được hắn phái người đi điều tra rành mạch. Sao lại chưa từng nghe nói đến loại quan hệ này của Đỗ Nhược và nhị công tử của cục trưởng Tôn chứ?
Đỗ Nhược thấy Trần Vũ Dương không nói gì, nhưng sắc mặt cũng không thấy dịu đi chút nào, trong lòng lại hơi sợ, thầm kêu lần này xong đời rồi, không chỉ đang xỉ vả anh ta, mà giờ còn giống như bị bắt gian tại trận thế này đây.
Đỗ Nhược suy nghĩ, trong lòng xì một tiếng khinh bỉ, tự chửi bản thân dùng từ kiểu quái gì vậy. Thật là, cái gì mà bắt gian tại trận chứ, rõ ràng là hai người bọn họ rất là trong sạch nha.
Người bên cạnh thấy sắc mặt Trần Vũ Dương không tốt, không dám nói gì cả, chỉ sợ hãi kêu một tiếng: "Trần tổng ..." Trần Vũ Dương quay đầu, ôm lấy hông của cậu ta, hỏi: "Muốn ăn cái gì?" Trên mặt cậu ta lộ ra biểu tình kích động, nhanh nói: "Tôi ăn cái gì cũng được."
Tôn Phiêu Nhiên vừa nghe, nhịn không được có chút buồn cười, xem ra đứa nhỏ này tuổi cũng không lớn lắm. Cậu nhìn Đỗ Nhược đang cúi đầu đứng ở trước mặt Trần Vũ Dương, dáng vẻ cung kính, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
Vui là bởi Đỗ cuối cùng là biết sợ người rồi, nhưng lại lo lắng, Trần Vũ Dương quả nhiên chỉ là ngẫu hứng mà chơi đùa cùng Đỗ Nhược thôi. E rằng rất nhanh sau này, Đỗ Nhược sẽ bị bỏ rơi ngay mất.
"Mạc Thanh, cậu lên phòng trước đi. Lát nữa tôi sẽ lên." Nói xong, Trần Vũ Dương diu dàng xoa xoa đầu cậu ta, dường như rất ưu ái.
Đỗ Nhược có chút ảm đạm, hóa ra đây mới là dịu dàng, còn cậu khi ở bên cạnh hắn, cũng chẳng phải là người gì đặc biệt cho cam.
"Trần ... Trần Vũ Dương ... Cậu ta... là ai vậy?" Đỗ Nhược vẫn nhịn không được hỏi lên. Lời vừa ra khỏi miệng, Đỗ Nhược cũng có chút hối hận, hận không thể vả ngay cho mình mấy cái.
"Không phải việc của em. Đợi lát nữa Đồ Liên sẽ tới đón, ở đây đợi ông ấy. Nếu tôi trở về mà không thấy em ...” Trần Vũ Dương từ trước tới nay khi uy hiếp đều là nói kiểu này, cho nên nói tới đây là đã đủ để cậu hiểu rồi.
Hắn lại đưa mắt nhìn Tôn Phiêu Nhiên bên cạnh Đỗ Nhược, nhíu nhíu mày, nói thêm: "Tôn thiếu gia, em ấy đã bị tôi bao rồi. Nếu cậu thích, khả năng là phải chờ tới khi tôi không cần nữa. Cậu biết đấy, tôi ghét nhất là bị người khác động vào đồ của mình."
Đỗ Nhược rũ mắt xuống, nhỏ giọng cãi: "Anh ấy thật sự là anh trai tôi."
"Vậy sao? Tôn cục trưởng hẳn phải là cha em rồi? Tôi sao lại chưa từng nghe nói tới đứa con này của cục trưởng Tôn chứ?" Trần Vũ Dương giọng nói trào phúng, nhìn Đỗ Nhược, trong lòng lại dấy lên một trận khó chịu.
Sắc mặt Tôn Phiêu Nhiên cũng có chút khó coi, lạnh nhạt nói: "Đỗ Nhược không phải là người của Tôn gia, nhưng kính xin Trần tổng nhớ rõ, cậu ấy, là em trai của Tôn Phiêu Nhiên này."
Trần Vũ Dương không nói gì, chỉ hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.