• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Nhược không nói tiếng nào ngồi ở mép giường. Cậu nhìn Trần Mộ Tư đang ôm mấy quyển truyện thiểu nhi nằm ru rú ở một bên. Hóa ra, nhóc này cho dù thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi.

Đỗ Nhược cúp điện thoại, trầm mặc. Nếu mang Trần Mộ Tư ra ngoài, sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Mộ Tư chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Vẫn là không nên làm thì hơn.

Thời gian dần trôi qua, tâm tình Đỗ Nhược ngày càng gấp gáp.

Cậu nhớ tới lời người đàn ông nói lúc nãy, nếu có một ngày, Trần Vũ Dương sẽ không cần cậu nữa... Có phải cậu sẽ phải trở về những ngày luôn nằm dưới thân người đàn ông khác rên rỉ... Hắn thực sự sẽ không cần cậu nữa ... Tuy rằng tính tình Trần Vũ Dương không tốt, chỉnh người khác thì sẽ không bao giờ nương tay, nhưng lâu lâu khi cậu ngoan ngoãn, thì cũng luôn đối xử dịu dàng với cậu.

Cậu thích Trần Vũ Dương gọi cậu là bảo bối, không phải bởi vì cậu khác người, mà là vì Đỗ Nhược thích cảm giác được người nâng niu. Con người chính là như vậy, khi được người sủng nịch, yêu chiều, bản thân sẽ không kiềm chế được mà yêu người đó.

Bởi vì khi được yêu thương, cưng chiều, sao còn có thể nói đến chuyện lý trí gì ở đây nữa. Khi ấy, chỉ có tình nguyện bị trói buộc vào nó, càng không hy vọng bản thân sẽ thoát khỏi đó, cuối cùng sẽ chỉ làm chính mình càng ngày càng lún sâu, không cách nào quay lại được nữa.

Nhưng... Người đàn ông này, sẽ không yêu cậu đâu. Đỗ Nhược hơi nhếch khóe miệng, muốn cười một chút, không tại sao cả, chỉ là muốn cười bản thân một chút, tự nhắc nhở chính mình, cuộc sống chính là cuộc sống, một ngày nào đó nó sẽ trở về đúng quỹ đạo của mình, không có Trần Vũ Dương, không có Trần Mộ Tư và Đồ Liên, càng không có An Viễn.

Mà khi đó, Trần Vũ Dương cùng Đỗ Nhược vốn đã không có nửa phần quan hệ, hắn sẽ không cần mình nữa, hắn nhất định sẽ không cần mình nữa. Hắn luôn dịu dàng đối với tình nhân, sẽ luôn cưng chiều hết mực, nhưng, hắn chưa bao giờ nói lời yêu...

Đỗ Nhược run run cầm điện thoại lên. Lần này nghe điện thoại, người đàn ông không giống trước kia, vừa thấy là Đỗ Nhược gọi điện thoại tới, hắn lập tức đưa điện thoại di động lên, đặt ở bên tai Đỗ Chí Cường bên tai, sau đó lại hung hăng đạp một cước lên người ông ta. Đỗ Chí Cường vốn vẫn đang bị gãy xương sườn, sau lại là một trận đau đến tê tâm phế liệt (đau đớn vô cùng), làm cho Đỗ Chí Cường nhịn không được hét lên thảm thiết.

Tay cậu lại bắt đầu run lên, trong lòng toàn bộ đều bắt đầu sợ hãi: "Kêu người kia nghe điện đi." Đỗ Nhược bắt buộc chính mình phải trấn định lại, nói.

"Trần Vũ Dương đã bố trí người ở đâu?" Một giọng nói ác ngoan truyền đến, Đỗ Nhược cầm điện thoại, quỳ ở trên giường, do dự trong chốc lát, trầm giọng nói: "Nói lại lần nữa, bảo người kia nghe điện thoại." Cương quyết nói xong, thanh âm Đồ Liên liền vang lên: "Cậu Đỗ Nhược."

Đỗ Nhược dường như bị dọa, giật mình ngẩng đầu.

Trần Mộ Tư buông truyện xuống, bò đến bên người Đỗ Nhược, lắc lắc cánh tay cậu, nói: "Có phải do hôm nay cha có việc, không thể tổ chức sinh nhật cho Nhược Nhược, nên Nhược Nhược tức giận?" (sao cute thế nhờ :3)

Đỗ Nhược nhéo nhéo hai má Trần Mộ Tư, cười cười. Động tác này là học theo Trần Vũ Dương, đúng là ở với nhau lâu, nhìn chung là cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Đồ Liên mau chóng nói: "Cậu Đỗ, buổi tối nay, tiên sinh nhất định sẽ về cùng cậu."

"Hôm nay? Không phải là..." Đỗ Nhược nghi hoặc nhìn Đồ Liên.

Đồ Liên cười cười: "Địa điểm kết thúc là ở Hồng Kông, với nơi này thì có quan hệ gì chứ."

Đỗ Nhược vừa nghe đến mấy chứ địa điểm kết thúc, hận không thể lập tức đóng lỗ tai lại, nhưng hai chữ "Hồng Kông" này lại vẫn chui vào trong lỗ tai cậu. Thật là, nếu thật sự không biết, có lẽ cậu còn có thể kiên quyết kháng cự đến cùng, nhưng bây giờ...

Trong lòng Đỗ Nhược bây giờ quả thực hỗn loạn vô cùng.

Đồ Liên rời đi, để lại Trần Mộ Tư. Hôm nay, Đồ Liên không có thời gian để trông nom Trần Mộ Tư. Vậy nên y để Mộ Tư lại chỗ Đỗ Nhược để tiện bề chăm sóc.

Điện thoại lại vang lên, làm Đỗ Nhược cả kinh, cậu mau chóng tắt tiếng, nhưng lại do dự, trong hai người, chỉ có thể chọn một. Hiện tại, cho dù tiếp tục do dự thì cũng không thay đổi được gì nữa.

"Thông suốt rồi?" Thanh âm trầm thấp mang theo chút đắc ý. Đỗ Nhược nhíu mày, nói: "Tôi chỉ mang Trần Mộ Tư ra ngoài hai giờ thôi." Nơi này là Mexico, người của An Viễn không biết chừng còn có thể bắt họ lúc nào không hay.

"Được, hai giờ sau, Đỗ Chí Minh sẽ gọi điện thoại cho cậu." Tiếng cười của người đàn ông cũng đồng dạng trầm thấp như vậy, cũng không có hào sảng, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, giống như cảm giác khi nghe thấy tiếng móng tay cào trên thủy tinh vậy.

Đỗ Nhược thay quần áo: "Mộ Tư, anh đưa nhóc đi chơi." Trần Mộ Tư không hề động đậy, khinh thường liếc cậu một cái: "Anh đưa em ra ngoài chơi? Xác định còn có thể về hay không?"

Trong lòng Đỗ Nhược nhảy dựng, vừa rồi, nhóc không phải đã nghe được điện thoại chứ? Đỗ Nhược ngượng ngùng nở nụ cười: "Làm sao có thể."

"Anh ngay cả định chạy trốn còn không biết đường mà chạy? Còn cái gì mà có thể hay không thể nữa?" Đỗ Nhược vừa định nhảy dựng lên phản bác, lại nghĩ đến bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề này, đành phải chẹp miệng, tiếp tục dụ dỗ nói: "Đồ Liên trông nom nhóc chặt chẽ như vậy, có phải cũng chưa được đi chơi thỏa đáng phải không?"

"Em mới năm tuổi, là một đứa trẻ, vốn dĩ là phải nghe lời người lớn nói." Trần Mộ Tư nhìn chúng là luôn có thể làm cho Đỗ Nhược cảm thấy đặc biệt thất bại, bản thân thậm chí ngay cả một đứa nhỏ năm tuổi cũng nói không lại, cho nên Đỗ Nhược đã từng một lần hoài nghi liệu nhóc có phải là người không. Nhưng xét thấy nhóc này cũng chẳng có gì khác thường nên là thôi, đình chỉ cái ý nghĩ siêu nhiên này. (chắc là cái lần thụ đọc thần chú định lấy hồn ma từ người Tư ra =D)

Đỗ Nhược mặc kệ, nằm ở trên giường, hai chân đạp đạp lung tung, bộ dạng như bất đền, nói: "Anh mặc kệ, anh mặc kệ, hôm nay là sinh nhật anh, như thế nào thì cũng phải ra ngoài...!!!"

Trần Mộ Tư trợn mắt, há hốc mồm nhìn Đỗ Nhược giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, mắt long lanh, vẻ mặt đáng thương nhìn mình. (so sánh hay nhờ)

Này này, anh ta có phải là 19 tuổi không thế? Mộ Tư thực sự hoài nghi.

Thật vất vả để đem Trần Mộ Tư ra ngoài, Đỗ Nhược rốt cục nhẹ nhàng thở ra, trên lưng, tất cả đều là mồ hôi.

Cậu mang Mộ Tư đi rất xa, rồi sau đó mới gọi điện thoại cho Đồ Liên: "Tôi đưa Mộ Tư ra ngoài chơi." Nói xong liền cúp máy, cậu biết Đồ Liên nhất định sẽ sốt ruột, sau đó sẽ đi tìm Trần Vũ Dương.

An Viễn cau mày, ngồi ở trước cái bàn, hỏi: "Còn cần bao nhiêu thời gian?"

"Một giờ." Người đàn ông ngồi trước máy vi tính, mồ hôi đầy đầu, tay liên tục gõ trên bàn phím máy tính.

Người ngồi ở hai bên bàn hội nghị cũng đều hướng mắt, nhìn người đàn ông ngồi trước máy vi tính, bên trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.

An Viễn có chút không kiên nhẫn : "45 phút. Tôi muốn cậu trong 45 phút phá giải được máy tính của Trần Vũ Dương."

Đỗ Nhược đã gọi điện thoại nói đưa Trần Mộ Tư đi ra ngoài . An Viễn nghĩ đến đây, cười lạnh. Thế lực của hắn xác thực là cũng không đến nổi thành phố Mehico, nhưng...

An Viễn trực tiếp gọi cho Đồ Liên: "Muốn biết Trần Mộ Tư ở nơi nào sao?"

Đồ Liên có loại dự cảm không tốt, Đỗ Nhược nói đưa Trần Mộ Tư đi ra ngoài, y đã cảm thấy bất an: "Ai?"

"An Viễn..." Hắn chậm rãi phun ra hai chữ này, trầm thấp, áp bách.

Đồ Liên nhíu mày, làm cho thanh âm bình tĩnh hơn một chút, nói: "Cậu không có khả năng biết Mộ Tư ở đâu, An Viễn, chỉ bằng cậu?" Đồ Liên cười lạnh ra tiếng.

"Chỉ bằng tôi, có thể thao túng được một Đỗ Nhược, thế nào? Cậu ta là quân cờ do tôi ngay từ đầu đã xếp vào bên cạnh Trần Vũ Dương, hiện tại, cuối cùng cũng dùng tới . Nói với Trần Vũ Dương, Trần Mộ Tư đang ở trong tay tôi." An Viễn cười đắc ý. Hắn muốn làm cho Trần Vũ Dương cùng Đồ Liên hiểu lầm, như vậy mới có thể sốt ruột đi tìm Trần Mộ Tư.

Đồ Liên hơi chấn động một chút, trong lòng không ngừng quay cuồng, chỉ cần liên lụy đến Trần Mộ Tư, Đồ Liên dường như luôn biến thành một người khác: "Các người muốn thế nào?"

"Muốn người của Trần Vũ Dương rút lui, nhóm hàng này, nếu mấy người động tới, sống chết của Trần Mộ Tư... Ông biết rồi đấy." Nói xong, An Viễn trực tiếp cúp điện thoại. Đôi khi không thể nói quá nhiều, bằng không thế nào cũng để lộ ra dấu vết.

Trần Vũ Dương ơi là Trần Vũ Dương, nói không chừng anh lại thua tôi trên tay một Đỗ Nhược nhỏ bé ấy chứ...

Đồ Liên mau chóng gọi điện thoại cho Đỗ Nhược, nhưng Đỗ Nhược đã tắt điện thoại, Đồ Liên nhớ tới hai ngày nay, Đỗ Nhược có chút khác thường, mới vừa rồi chỉ nói một câu mang Mộ Tư đi ra ngoài liền tắt điện thoại, chẳng lẽ...

Đồ Liên bất đắc dĩ đi vào phòng họp, Trần Vũ Dương không thể không tạm dừng hội nghị. Nhìn biểu tình lo lắng của Đồ Liên, trong lòng hắn biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Đồ Liên cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tiên sinh, Đỗ Nhược mang Mộ Tư đi rồi."

Sắc mặt Trần Vũ Dương trầm xuống: "Có ý gì?"

"Đỗ Nhược là người của An Viễn." Đồ Liên có chút chần chờ nói ra những lời này, dù sao lời An Viễn nói cũng không thể tin được.

Trần Vũ Dương lập tức đứng lên, phân phó nói: "Hội nghị tạm dừng, Lâm Li, toàn bộ chỗ này cậu giúp tôi để ý tới."

Trần Vũ Dương thật cẩn thận đè nén tâm trạng, mới làm cho mình trấn định lại một chút. Đối với sự phản bội của Đỗ Nhược, hắn cảm thấy cả người rất khó chịu, giống như bị đặt trong lửa đốt vậy.

Thất vọng, hắn vô cùng thất vọng, ngay khi hắn chuẩn bị hạ quyết tâm vĩnh viễn cùng một chỗ với Đỗ Nhược, thì, Đỗ Nhược lại phản bội hắn.

Trần Vũ Dương biết thế này có chút kỳ quái, nhưng hắn không có cách nào nghĩ khác đi được.

Chu Tiểu Duẫn nhận được điện thoại của Trần Vũ Dương, đúng lúc đang đi làm đẹp, Trần Vũ Dương lại trực tiếp quăng một câu: "Con trai của cô bị người mang đi rồi."

Chu Tiểu Duẫn chưa nói được tiếng nào, mới 'Này' một tiếng, Trần Vũ Dương đã cúp điện thoại. Chu Tiểu Duẫn lập tức ngồi dậy, hận không thể mắng chửi người ngay lập tức: "Chết tiệt!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK