Tôn Phiêu Nhiên hỏi: “Loại khách này thực sự là phải tiếp sao?” Đỗ Nhược chậc chậc lắc đầu: “Tiểu Nhiên, anh nhất định là có vấn đề gì rồi, khi không lại nói ra những lời như vậy.” Tôn Phiêu Nhiên nhìn vẻ mặt không có việc gì của Đỗ Nhược, trên trán không khỏi giăng đầy hắc tuyến: “Như thế là ý gì? Em chính là còn đang bán thân, lại không cho phép anh hỏi những điều này sao?”
Đỗ Nhược nở nụ cười lấy lòng, trưng ra bộ dáng cười tươi như hoa, ngọt ngào, làm nũng nói: “Anh Tiểu Nhiên, em sai rồi.” Tôn Phiêu Nhiên thấy vẻ mặt này của Đỗ Nhược, không nhịn được, liền bật cười, mắng: “Em cứ như vậy rồi sớm hay muộn nhất định sẽ xảy ra chuyện. Tốt hơn vẫn là đừng sinh chuyện quá sớm.” Đỗ Nhược gật gật đầu: “Rồi rồi.Em đây còn không phải là đang thiếu tiền sao?”
Tôn Phiêu Nhiên nhăn mày hỏi: “Tại sao lại thiếu tiền? Cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ?”
Đỗ Nhược không hé răng nói một lời nào. Tôn Phiêu Nhiên càng nhăn mày dữ hơn, hỏi tiếp: “Cho ông ta?” Đỗ Nhược gật đầu, nói: “Ông ấy bị người đòi nợ, nói là không trả thì sẽ chém một bàn tay.”
Tôn Phiêu Nhiên im lặng, trong lòng lập tức bốc lên ngọn lửa giận giữ. Cảnh sát giờ để làm gì chứ? Chỉ cần tuân theo thì người nào biết việc người nấy, không xen vào thêm nữa. Mà người đàn ông kia lại là cha ruột của Đỗ Nhược, như thế nào mà lại còn bắt Đỗ Nhược phải lo cho ông ta nữa.
Tôn Phiêu Nhiên tuy ít nói, tính tình lại lạnh nhạt, nhưng không có thái độ kiểu ngoan độc như Trần Vũ Dương. Nếu là hắn, nói không chừng đã trực tiếp tìm tới người đàn ông kia, đừng nói là một tay, chân chắc cũng chẳng còn nữa ấy chứ. Tôn Phiêu Nhiên cũng không có giống như Đàm Mặc Ngọc, dịu dàng mà an ủi để cho trong lòng Đỗ Nhược dễ chịu một chút. Tôn Phiêu Nhiên là Tôn Phiêu Nhiên, cậu cũng chỉ biết đau lòng thương tiếc cho Đỗ Nhược mà thôi.
“Đỗ Nhược.” Đàm Mặc Ngọc đẩy cửa bước vào, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Đỗ Nhược ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Phiêu Nhiên: “Anh gọi điện thoại cho anh ấy à?” Tôn Phiêu Nhiên gật đầu nói: “Chẳng phải là sợ em gặp phải chuyện gì sao?” Đỗ Nhược cười cười, vẻ mặt không quan tâm, nói: "Em thì có chuyện gì chứ? Anh xem anh đi, đêm hôm khuya khoắt lại làm phiền gia đình nhà người ta yêu đương...”
Đàm Mặc Ngọc nhăn mày hỏi: “Đỗ Nhược, xảy ra chuyện gì vậy?” Đỗ Nhược quay đầu nhìn anh, cười nói: “Em không có chuyện gì đâu, anh nhanh nhanh đi về đi. Phù Vũ còn đang chờ.”
Tôn Phiêu Nhiên nhìn Đỗ Nhược, cảm thấy có điểm là lạ. Mới vừa rồi còn thản nhiên lắm mà bây giờ, Đàm Mặc Ngọc vừa tới, lại bắt đầu có chút không được tự nhiên rồi. Đỗ Nhược thích Đàm Mặc Ngọc, điều này Tôn Phiêu Nhiên biết. Lời nói của Đỗ Nhược, dù là ai nghe cũng nhìn ra được là đang ghen. Nhưng chuyện của Đàm Mặc Ngọc và Phù Vũ, Đỗ Nhược không phải là chưa từng biết đến, lâu như vậy rồi, giờ còn muốn ‘ăn giấm chua’ (ghen) cái gì nữa?
Đỗ Nhược thực sự là không khống chế được tâm tình của mình. Ủy khuất mấy ngày tích tụ lại, mới nhìn thấy Đàm Mặc Ngọc thôi là đã không thể ngăn lại được nữa rồi. Đàm Mặc Ngọc cũng biết Đỗ Nhược có chút cố chấp. Đỗ Nhược thích anh lâu như vậy cũng không có nói ra, Đàm Mặc Ngọc cũng muốn nhân cơ hội để chặt đứt phần tình cảm này của Đỗ Nhược. Đỗ Nhược đúng là không muốn nói, luôn giữ ở trong lòng, chuyện gì cũng mình mình chịu đựng. Đàm Mặc Ngọc thật sự là không nỡ nói ra những lời như vậy.
Đỗ Nhược đi theo Đàm Mặc Ngọc về nhà, vừa đi vừa cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì sợ bị trách phạt vậy. Đàm Mặc Ngọc vừa quay đầu lại, đã thấy ngay bộ dạng này của Đỗ Nhược, bật cười: “Sao rồi? Lúc nãy ở đồn cảnh sát thật lòng sám hối đến vậy hả? Giờ vẫn còn tiếp tục làm gì nữa?”
Đỗ Nhược ngẩng đầu, nhìn Đàm Mặc Ngọc, lại tiếp tục cúi đầu xuống thấp hơn nữa, hỏi: “Anh Mặc Ngọc, anh có thể mãi mãi đối tốt với em như thế này không? Em có nói gì, làm gì, anh cũng không tức giận, chỉ quan tâm em như thế này thôi, có được không?”
Đàm Mặc Ngọc xoa đầu Đỗ Nhược, nói: “Em nghĩ linh tinh gì thế? Em là em trai anh, đương nhiên anh sẽ mãi mãi chăm sóc cho em rồi.” Đỗ Nhược không cam lòng, trong lòng lẩm bẩm, nếu coi em như là em thật, thì lần đần tiên cũng đừng cùng em như thế chứ.
Tiếng phanh xe truyền tới. Một luồng ánh sáng từ đèn xe chiếu rọi vào hai người đang đi phía trước. Trần Vũ Dương nhìn thấy gương mặt của Đỗ Nhược, rõ ràng vô cùng. Đôi con ngươi được ánh đèn chiều vào lấp lánh, nhìn như là đang khóc.
Trần Vũ Dương kêu Lâm Li dừng xe, đi tới bên Đỗ Nhược, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu một cái: “Tôi tới đòi nợ.”
“Cái..Cái gì???” Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn người đàn ông đang vênh vênh váo váo tự đắc đứng ở trước mặt mình. (em miêu tả láo quá >.<)
“Em nói xem là cái gì?” Trần Vũ Dương hỏi ngược lại. Lúc này, Trần Mộ Tư từ trong xe thò đầu ra, gào lớn: “Nhược Nhược, theo tôi về nhà đi. Lần này không đánh với anh nữa. Tôi cũng muốn sống hòa thuận với ‘mẹ kế’ tương lai một chút.” (=]]])
“Cái...Cái gì???” Đỗ Nhược lại kinh ngạc lần thứ hai chuyển ánh mắt tới chỗ Trần Mộ Tư. Đây không phải là đã xảy ra vấn đề gì với hai cha con các người rồi đấy chứ? Người gì mà vừa mới buổi chiều thấy người ta chết mà không cứu, giờ còn đòi nợ là cái thể loại gì, thật là không còn gì để nói.
“Nếu em đã quên, tôi có thể giúp em nhớ lại.” Trần Vũ Dương hất hàm, hai con ngươi sắc bén trong đêm dường như phát sáng.
Đàm Mặc Ngọc thấy bộ dạng co rúm, sợ sệt của Đỗ Nhược thì vội vàng kéo cậu lại bên người, lễ độ hỏi: “Thật xin lỗi, cho tôi được cắt ngang. Xin hỏi Đỗ Nhược nợ anh bao nhiêu vậy? Tôi có thể giúp cậu ấy trả.”
Đôi mắt đen tuyền, sâu thẳm của Trần Vũ Dương nhìn chăm chú vào Đàm Mặc Ngọc, trong lòng có chút không thoải mái. Đỗ Nhược có thể cùng người khác lên giường, nhưng tâm dù sao cũng không đặt ở đó. Trần Vũ Dương hắn hiện giờ chính là muốn tâm kia thuộc về mình.
Nhìn đến hai hốc mắt hồng hồng muốn khóc kia của Đỗ Nhược, Trần Vũ Dương vẫn là đứng ngồi không yên. Hắn thực sự không thích cảm giác chính mình không thể nắm bắt trong tay thứ mình muốn. Cảm giác như vậy, giống như bị giam cầm. Hắn là muốn toàn tâm có thể luôn phóng đãng, không bị ràng buộc bởi bất kỳ thứ gì. Đỗ Nhược thật sự là đã bị giữ lại trong lòng hắn, làm hắn không cách nào để tâm trí thanh thản được. Cho nên hắn cảm thấy cực kỳ phiền phức, muốn bỏ đi cảm giác này, uống vài ly cà phê, rốt cuộc cũng chẳng được tích sự gì.
Hiện tại, Đỗ Nhược đang ở trước mặt hắn, có chút oan ức mà nhìn mình. Bên cạnh Đỗ Nhược còn có một người, nhị công tử của Đàm gia, Đàm Mặc Ngọc. Trần Vũ Dương ngay từ lần gặp đầu này đã sinh ra cảm giác chán ghét cậu ta.
“Cậu muốn thay Đỗ Nhược trả? Tôi không cho là Đàm thiếu gia lại phóng túng cho người dưới thân đến vậy đâu.” Trần Vũ Dương khẽ cười nói.
Đàm Mặc Ngọc nhíu mày: “Tôi sẽ trả.”
“Tôi không thiếu tiền.” Trần Vũ Dương khinh thường nói.
Đỗ Nhược kéo kéo ống tay áo của Đàm Mặc Ngọc, sắc mặt ảm đạm, ghé vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh Mặc Ngọc, đừng lo lắng, cứ trở về trước đi. Phù Vũ còn đang đợi anh. Anh không phải vẫn lo lắng, sợ em vẫn luôn ngây ngốc chờ anh? Vậy thì nhẫn tâm một chút, buông tay đi. Em cũng muốn có thể tự mình đi tiếp, tương lai phía trước còn dài mà.”
Đàm Mặc Ngọc trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Dương, xoay người, xoa lên mái tóc mềm mại của Đỗ Nhược: “Được. Anh buông tay, em đi đi.”
Đỗ Nhược gật gật đầu, lộ ra dáng vẻ tươi cười, thân thể cứng ngắc quay về phía Trần Vũ Dương. Sau đó, bóng dáng Đàm Mặc Ngọc xa dần rồi mất hút. Đàm Mặc Ngọc, anh xem, sớm hay muộn rồi cũng có một ngày anh sẽ không còn trong thế giới của em nữa …