-Nói chuyện với tôi 1 chút được không?_Duy hỏi.
-Tôi với Duy có gì để nói à?_Cô hỏi vặn lại Duy.
-Chỉ lần cuối thôi rồi tôi sẽ không làm phiền đến Quỳnh Anh nữa._Duy như cầu xin cô. Thấy vậy cô cũng gật đầu đáp:
-Được, 5 phút thôi.
-Ra sân sau của trường đi._Duy nói xong quay đi, cô cũng đi theo sau.
Lúc ấy trong ngôi trường của cô đã không còn ai, chỉ còn lại mỗi cô và Duy, ra tới sân sau cô đứng đối diện với Duy, 2 người nhìn nhau, cô khó chịu lên tiếng:
-Nói gì nói đi, tôi bận lắm.
-Quỳnh Anh...không thể cho tôi 1 cơ hội thật sau?
-Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu chỉ vậy thì tôi đi đây._Khi cô chuẩn bị quay lưng lại để đi gặp anh, thì đã bị một người nào đó phía sau bịt lên miệng cô 1 tấm khăn tẩm thuốc mê, trước khi ngất đi cô nhìn thấy Duy nở một nụ cười chết chóc, bây giờ cô thật sự hiểu ra mọi chuyện nhưng đã quá muộn.
Duy và 1 người con gái nữa đưa cô tới 1 căn nhà hoang gần ngoại ô thành phố, trên mặt đứa con gái đó xuất hiện 1 nụ cười gian ác, Duy nhìn thấy nhưng không thể hiểu được, cậu cũng không suy nghĩ nữa, chỉ cần sau chuyện này cô sẽ là của cậu. Người con gái đó không ai khác chính là Trâm, đứa bạn từng thân với cô. Trâm dặn dò cậu gì đó rồi bước ra đi về, trong căn phòng chỉ còn lại mình cậu và cô. Cô vẫn chưa tỉnh vì ngấm 1 lượng thuốc mê không ít.
Tại chỗ anh.
Anh đã chờ đợi cô hơn nữa tiếng tại 1 quán ăn bình dân cạnh trường học, anh nghĩ cô bận gì đó nên ra muộn, ngồi thêm 10 phút nữa, anh mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra gọi cho cô, tiếng nhạc chờ vang lên, 30 giây sau đầu dây bên kia vang lên 1 tiếng nói của con trai, anh khó chịu hỏi:
-Có Quỳnh Anh đó không, cho tôi gặp.
-Hoan đó hả, muốn gặp Quỳnh Anh thì tới ngôi nhà hoang số 36 gần ngoại ô thành phố đi, cô ấy đang ở bên cạnh tao, lâu rồi tao cũng chưa gặp mày, tao muốn biết mày có điểm nào hơn tao mà ai cũng yêu, còn không gặp thì nên tránh xa Quỳnh Anh ra, không có mày Quỳnh Anh đã hạnh phúc bên tao rồi. Mày biết tao là ai rồi đúng không người bạn cũ._Duy nói xong cười khuẩy 1 cái rồi cúp máy. Lúc nãy Duy đang ngồi nhìn cô thì tiếng chuông điện thoại của cô trong ba lô vang lên, Duy lấy ra nhìn vào màn hình thì thấy 1 số điện thoại được cô lưu là "crush" nhấp nháy, với đầu óc nhạy bén của Duy thì Duy cũng đủ biết đó là ai.
Còn anh khi nói chuyện với Duy xong khó chịu đứng dậy đi về. Anh nghĩ chắc cô và người con trai đó đang hạnh phúc bên nhau và anh là người chen chân vào vì thế anh không muốn gặp cô nữa, cũng tại anh bị mất trí nên anh không nhớ ra được người bạn cũ của anh là ai, anh suy nghĩ rồi lắc đầu cho qua và tự hứa sẽ tiếp tục tìm kiếm cô gái tên Lê Quỳnh Anh trong quá khứ. Không phải anh đã quên vì những ngày qua ở bên cạnh người con gái tên Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng anh vẫn luôn tìm kiếm cô.
Anh mệt mỏi lê bước chân về nhà, ngã người ra sô pha, nhắm mắt lại, tay đặt lên trán. Nhìn vẽ ngoài của anh đang rất thanh thản, nhưng trong lòng anh rất lo lắng cho cô, trong tiềm thức có 1 thứ gì đó thôi thúc anh đi tới căn nhà hoang số 36 mà Duy đã nói.
-Chiều nay được nghĩ sao mày không đi chơi với Quỳnh Anh đi._Thiên lên tiếng làm anh giật mình mở mắt ra.
-Cô ấy đang hạnh phúc bên người yêu, tao không nên làm phiền._Anh ngồi dậy trả lời Thiên.
"Phụt"_Thiên đang uống nước nghe anh nói vậy thì phun ra hết.
-Mày làm gì phản ứng mạnh thế._Anh nhìn Thiên hỏi.
-Mày...mày...nói gì, nói lại tao nghe._Thiên vội vàng nhìn anh nói.
Lúc đầu anh cũng ngạc nhiên vì thái độ của Thiên nhưng cũng kể tất cả nội dung cuộc gọi cho Thiên nghe. Nghe xong Thiên đã hiểu ra được ai là người nói chuyện với anh, và cô đang trong tình trạng ra sau. Thiên nghi ngờ gì đó rồi với tay lấy cái áo khoác chạy ra ngoài, anh nhìn theo khó hiểu. Anh cũng không nghĩ gì nữa, đứng dậy lên phòng nghỉ ngơi.
*Mọi người cho mình xin ý kiến đi ạ, cảm ơn nhiều nè.