Nhận thấy vẻ mặt Thẩm Tế Nhật đột nhiên thay đổi, Vương Hạo Tinh cũng ngoái đầu.
Cô chưa bao giờ gặp Du Thiên Lâm.
Nhưng chờ đến khi cô ngó ra, Du Thiên Lâm đã thu hồi hoàn toàn lửa giận trong mắt, nét mặt bình thản chẳng biến sắc nói: "Đệ có việc tìm huynh."
Lời này chính xác là dành cho Thẩm Tế Nhật.
Vương Hạo Tinh cúi đầu quan sát, bắt gặp Thẩm Tế Nhật im lặng, chỉ trông thấy ở anh thái độ nhẫn nhịn.
Cô ngẫm nghĩ giây lát, xin phép: "Thẩm đại ca, em ra ngoài dạo bộ một chút.
Chốc nữa em vào gặp anh ạ."
Nắm tay Thẩm Tế Nhật nhanh chóng buông lỏng, anh khó khăn trả lời: "Ừ".
Vương Hạo Tinh xách túi da bước ra ngoài, lúc đi tới cửa gật đầu chào hỏi tỏ vẻ đáp lễ với Du Thiên Lâm.
Đợi sau khi cánh cửa ra vào khép lại, Du Thiên Lâm bèn chống nạng đến gần bàn làm việc.
Suốt một tuần ròng rã hắn luôn dưỡng thương ở nhà, nhân dịp này điều tra rõ ràng toàn bộ khuất tất tồn tại trong Đốc tra ty.
Vốn định cuối cùng cũng dôi dư thời gian tìm đến Thẩm Tế Nhật trò chuyện, kết quả liền thấy được hình ảnh như vầy, lồng ngực hắn trào dâng cơn phẫn nộ đau đớn như muốn nổ tung, suýt chút nữa không kiềm nổi.
Thẩm Tế Nhật vừa nhác thấy hắn thì sự việc hoang đường ngày đó bỗng chốc nổi lên trong tâm trí.
Anh trợn mắt lườm rồi dè chừng lùi lại khi hắn đến gần, sợ hắn lại giở trò xằng bậy.
Du Thiên Lâm nhìn thấu được sự phòng bị rõ mồn một trong đôi mắt kia.
Nỗi buồn càng nhân lên trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn phải giả bộ áy náy dịu giọng: "Vân Thâm ca, đệ đến tìm huynh để giải thích."
Thẩm Tế Nhật chả thèm tiếp chuyện, Du Thiên Lâm chỉ có thể từ từ lí giải: "Đệ đã suy ngẫm rất nhiều ngày, cũng hiểu sự lo sợ của huynh.
Về sau đệ sẽ không tiếp tục làm bậy nữa, huynh đừng giận đệ."
Thẩm Tế Nhật vẫn trừng mắt với hắn chẳng lên tiếng dù chỉ một câu.
Vết thương trên cánh tay Du Thiên Lâm hồi phục rất tốt, thương tích ở bắp chân cũng sắp lành chả kém mấy, tuy thế hắn vẫn được khuyến nghị chống nạng cố định thêm hai ngày.
Hắn đứng ở phía đối diện bàn làm việc, cúi thấp đầu, tựa như thiếu niên năm đó gây ra lỗi lầm rồi đứng giải thích nhận sai với Thẩm Tế Nhật vậy: "Vân Thâm ca, đệ sẽ cố gắng từ bỏ đoạn tình cảm này, tuyệt đối không gây phiền phức cho huynh."
Hắn nói năng chân thành, ánh mắt khẩn thiết.
Hàng lông mày Thẩm Tế Nhật hơi dãn ra, song vẫn lườm hắn: "Tại sao ta phải tin đệ ?"
Ngày đó Du Thiên Lâm y như bị ma nhập, túm lấy anh thốt ra lời lẽ vô cùng sai trái vượt khỏi luân thường đạo lí.
Tuy anh biết thói đời có tập tục nam phong, dẫu sao chính cha anh cũng nạp một nam thiếp, nhưng điều này chẳng đồng nghĩa với chuyện anh có thể chấp nhận.
Du Thiên Lâm cố vớt vát: "Đệ biết chỉ trong chốc lát chắc chắn huynh chưa tin được.
Không sao, đệ sẽ chứng minh cho huynh xem."
"Đệ chứng minh thế nào?" Thẩm Tế Nhật vẫn mất kiên nhẫn như thế.
Ánh mắt Du Thiên Lâm rơi xuống cái hộp đựng sandwich kia, và cả đĩa bạc tinh xảo kèm theo.
Đầu óc tái hiện hình ảnh trông thấy khi đứng ở ngưỡng cửa.
Nếu cô gái đó được phép thực hiện hành động thân mật như vậy đối với Thẩm Tế Nhật, thì hắn đã đoán được đại khái thân phận của đối phương.
Hẳn là một đối tượng xem mặt cực kì thân thiết.
Chờ suốt một tuần dài dằng dặc mới đến xoa dịu cơn nóng giận của Thẩm Tế Nhật để khỏi phiền hà huynh ấy, kết quả là bị kẻ khác lợi dụng kẽ hở mà chen chân vào.
Cứ nghĩ đến đấy là hắn giận dữ, mà không tài nào biểu lộ ra ngoài, chỉ còn nước thăm dò: "Người ban nãy là ai vậy huynh?"
"Là người yêu của huynh." Thẩm Tế Nhật chẳng cần suy nghĩ thốt ra ngay.
Dù rằng đã sớm đoán biết, nhưng khoảnh khắc nghe chính miệng anh xác nhận, Du Thiên Lâm vẫn ngập tràn ghen tuông đố kỵ, ngậm ngùi chua xót.
Buộc lòng phải rũ mắt, hắn kiên định gượng cười: "Vậy chúc mừng huynh."
Thẩm Tế Nhật vẫn nhìn hắn đăm đăm.
Hai người đều lặng thinh giữa bầu không khí ngột ngạt.
Tận khi thân thể Du Thiên Lâm loạng choạng, Thẩm Tế Nhật mới chợt nhớ ra hắn là người bị thương, không thích hợp đứng lâu.
Thẩm Tế Nhật lưỡng lự giây lát, đứng dậy bước đến bên hắn, kéo ghế tựa giúp hắn ngồi.
Du Thiên Lâm chống tay vào cạnh bàn, đặt trọng tâm cơ thể vào nạng gỗ ngồi xuống.
Hắn đi đứng đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn cố tỏ ra bộ dạng thật trầy trật.
Nom hắn ngay cả động tác đơn giản thế cũng phải khó nhọc hao tốn sức lực, Thẩm Tế Nhật còn lòng dạ nào mà đeo mặt lạnh với hắn, giọng nói hơi hòa hoãn: "Thương thế của đệ sao rồi? Còn không yên ổn nghỉ ngơi trong nhà thêm cho hết.
Đừng vì mấy chuyện bao đồng mà chạy khắp nơi."
Thấy anh hãy còn quan tâm mình, Du Thiên Lâm khấp khởi mừng thầm, song cố gắng kéo căng mặt mày hết mức, sợ vui quá nữa lại lộ ra biểu cảm bất thường khiến anh phát hiện: "Đệ ăn năn hối hận đã nhiều ngày, cứ mong chóng tới tìm huynh giải thích.
Vân Thâm ca, huynh có thể thứ lỗi cho đệ được không?"
Vẻ mặt của hắn thành tâm tha thiết.
Thế nhưng chẳng rõ tại sao, mỗi lần bị hắn nhìn chăm chú giống vậy, Thẩm Tế Nhật sẽ nhớ tới hắn khi đè nặng mình ngày đó, cũng mang dáng vẻ bức thiết như này.
Trong lòng bắt đầu khó chịu, anh đành phải ho một tiếng: "Vừa rồi đệ bảo có thể chứng minh, chứng minh thế nào? Đệ quay về Bắc Bình à?"
"Không, đệ vừa mới thuyên chuyển từ nơi khác đến, khó mà được điều động trở lại sớm vầy.
Đệ sẽ đi tìm bạn gái, sẽ tránh quấy nhiễu huynh." Du Thiên Lâm nghiêm túc giải thích.
Đây là cách thức giải quyết, sau khi gần đây hắn mổ xẻ tường tận cặn kẽ vấn đề.
Kỳ thật ban đầu hắn muốn dùng phương thức bắt ép.
Nhưng rồi liên tưởng đến tính tình ngoài mềm trong cứng của Thẩm Tế Nhật, hắn lại chùn tay, thực sự không đành lòng bỏ mặc ý nguyện của anh.
Dẫu sao chuyện tình yêu là song phương tự nguyện.
Ngộ nhỡ Thẩm Tế Nhật nhất quyết từ chối thỏa hiệp, thì chẳng phải là hắn quậy cho sự tình hỏng bét hay sao?
Tuy nhiên dùng sách lược gì mới có thể ở cạnh Thẩm Tế Nhật lâu dài? Hắn chỉ nảy ra được mỗi chiêu nhận lỗi này.
Mặc dù chả khớp tí nào với tính cách của hắn, thôi kệ đại trượng phu co được dãn được.
Huống chi cô gái ban nãy tuy rằng xinh đẹp cao sang đấy, nhưng mà với thân phận của Thẩm Tế Nhật thì còn dạng phụ nữ nào chưa từng thấy? Hắn đặt lòng tin tưởng.
Chỉ cần Thẩm Tế Nhật buông xuống cảnh giác, dựa vào tình nghĩa xưa nay giữa hai người họ, anh nhất định phải để tâm đến hắn.
Nghĩ được vậy, dư vị thất bại cũng bớt nghèn nghẹn trong cổ họng Du Thiên Lâm.
Thẩm Tế Nhật bối rối chả biết nên đáp lại lời khẳng định trước đó của hắn ra sao.
Chỉ thấy hắn khẽ cười đứng lên, trỏ vào sandwich trên bàn, dặn dò: "Dạ dày huynh yếu.
Sau này huynh đừng vừa ăn vừa làm việc, để lâu dài bệnh đau dạ dày sẽ nặng hơn đó."
Thẩm Tế Nhật lên tiếng đồng ý.
Ánh mắt phức tạp như cũ trông hắn, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng không cất nổi lên lời.
Du Thiên Lâm nào tính rời đi.
Chẳng qua hắn thừa biết thời khắc này cần tuyệt đối tránh dài dòng dây dưa, phải khiến cho Thẩm Tế Nhật nhận ra hắn đã "thay đổi".
Vì thế tạm biệt: "Vân Thâm ca, đệ về đây."
Thẩm Tế Nhật không nhiều lời nữa, cặp mắt dõi theo mãi đến lúc hắn bước tới cửa, rốt cục cũng chậm chạp mở miệng: "Đi đường cẩn thận."
"Vâng." Du Thiên Lâm nở nụ cười, quay đầu vẫy vẫy tay với anh, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Thẩm Tế Nhật chôn chân tại chỗ, đứng y nguyên chả hề chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Sự thay đổi của Du Thiên Lâm quả thật rất rõ rệt, nhưng anh không biết nên nói thế nào.
Nếu tình cảm của Du Thiên Lâm đối với anh là thật lòng, đệ ấy thực sự thản nhiên chôn vùi nó ư? Nếu đúng là có thể vứt bỏ dễ dàng giống như thay áo, thì đó chẳng phải biểu thị rằng, kỳ tình Du Thiên Lâm không yêu anh quá sâu đậm như lời thổ lộ hôm trước à?
Nguyên một tuần nay từ đầu chí cuối anh đều tránh né hồi tưởng sự việc kia, tự nhiên quên bẵng người đệ đệ Du Thiên Lâm này.
Tình cảm của anh đối với Du Thiên Lâm là lạ khó mà gọi tên được.
Còn cả chuyện đệ ấy từng cứu anh nữa, anh chưa từng tìm người trong nhà hỏi, ngay cả với Tùng Trúc cũng chưa nhắc tới.
Nỗi bất an xâm chiếm và hiện diện thường trực trong tâm trí anh.
Nhỡ đâu sự tình xác thật giống như Du Thiên Lâm kể, vậy lúc đó giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Nếu thế thì anh nên đối mặt tiếp với đệ ấy sao giờ?
Cứ suy đoán là đầu anh lại dấy cơn đau, về ghế ngồi định thư giãn một lát, kết quả liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.
Anh tưởng Du Thiên Lâm đi rồi còn quay lại, nào ngờ bước vào là Vương Hạo Tinh.
"Thẩm đại ca, anh không sao chứ ạ?" Vương Hạo Tinh đánh giá sắc mặt anh.
Thẩm Tế Nhật cho cô một nụ cười trấn an: "Tôi vẫn ổn.
Sao mau như vậy em đã trở lại?"
"Ban nãy em không đi dạo, ngồi trong phòng nghỉ chờ ạ." Vương Hạo Tinh giải thích xong lại thắc mắc: "Vị vừa rồi là bằng hữu của anh ạ? Có vẻ như vị đó đang rất tức giận."
Thẩm Tế Nhật tránh đề cập thêm về Du Thiên Lâm, cố ý để cô về sớm.
Vương Hạo Tinh hiểu ý chẳng hỏi nhiều, chỉ nhắn nhủ anh đừng quá tập trung vào công việc mà bỏ bữa.
Mắt Thẩm Tế Nhật ngó cái bánh sandwich trong tay.
Một chút cảm giác thèm ăn anh cũng chả có, dứt khoát cầm lấy tài liệu sửa chữa nốt.
Song anh đọc hồi lâu vẫn chưa hiểu nổi một chữ nào, đầu óc ngổn ngang những điều Du Thiên Lâm mới rót vào tai.
Tận đến lúc Diệp Kì gõ cửa tiến vào cầm chương trình buổi bán đấu giá và yến tiệc tối nay đặt lên bàn, anh mới ép bản thân đừng suy nghĩ lan man nữa, dồn sự chú ý vào công việc.
"Thẩm đại ca, đây là danh sách chi tiết các vật sẽ được bán đấu giá tối nay.
Chúng ta đã xác nhận thời gian giao đồ.
Những người từ hãng bảo an cũng có mặt rồi.
Ngoài ra, Du trưởng ty vừa gọi điện thoại đến đây.
Ngài ấy hứa sẽ sai người chuyển ba món vật phẩm tới để bán vì mục đích từ thiện ạ." Diệp Kì báo cáo.
Thẩm Tế Nhật ngẩn người, cuối cùng chợt nhớ ra một việc.
Danh sách tham gia yến tiệc và hội đấu giá từ thiện tối nay đều ghi danh Du Thiên Lâm.
Cái chính là dạ yến yêu cầu các vị khách quý tham dự dẫn theo người tháp tùng.
Ban nãy Du Thiên Lâm đến hứa với mình.
Chẳng lẽ đệ ấy đã tìm được bạn gái nên mới tới giới thiệu cho mình biết ư?
Tác giả: (Tuôi chăm chỉ có thể nhận được bình luận và ngôi sao của các bạn hông?
Danh Sách Chương: