Anh em hai người quay lại nhà chính, cùng ngồi nói chuyện tiếp với Du Thiên Lâm.
Ban đầu Thẩm Tế Nhật định trở về mở lời luôn tối nay, Thẩm Kim Linh lại cảm thấy như vậy chẳng cho mợ Cả chuẩn bị tâm lý chút nào, sợ rằng sẽ gây náo loạn xôi hỏng bỏng không.
Cô hỏi Du Thiên Lâm đánh bài ngửa với người nhà thế nào, có tính toán gì không.
Quan điểm của Du Thiên Lâm và Thẩm Tế Nhật giống nhau, loại việc này quanh co vòng vèo ra sao thì kết quả đều vậy cả, chả bằng thưa thẳng.
"Thế này đi, tháng sau là sinh nhật mẹ, huynh hãy cứ đợi qua ngày đấy rồi tiếp tục bàn ạ." Thẩm Kim Linh đề xuất.
Thẩm Tế Nhật ngẫm nghĩ một lát cũng đồng ý, để mợ Cả giữ tâm trạng vui vẻ trải qua sinh nhật trước đã rồi bàn luận chuyện này sau, tránh cỗ bàn tiệc tùng đều mất vui, ngay cả sinh nhật cũng chẳng êm ấm.
Du Thiên Lâm chả có ý kiến khác, dù sao cũng không phải là chuyện lửa sém lông mày.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa liền thống nhất, những ngày tiếp theo trôi qua êm đềm như suối chảy.
Thẩm gia lo liệu sinh nhật của mợ Cả, niềm hân hoan tỏa đi nơi nơi.
Thẩm Tế Nhật tất tả quẩn quanh giữa làm ăn trong gia đình và thương hội như cũ, Du Thiên Lâm cũng bận bịu với công vụ lại tồn đọng trong thời gian tết nhất này.
Trước sinh nhật mợ Cả bốn ngày, Cục trưởng Tống của Cục Cảnh sát Nghi Châu có nàng dâu mới, mở tiệc chiêu đãi gần trăm mâm, còn mời gánh hát Tương Tư đến ca xướng trong nhà.
Thẩm Tế Nhật và Du Thiên Lâm đều thuộc vào hàng nhận được lời mời.
Bữa tiệc tối hôm ấy vô cùng náo nhiệt, cho dù là tôi tớ phục dịch hay là quan khách, đều tập trung tại căn nhà cũ của gia đình nhà họ Tống đông tới nỗi toàn người là người.
Những đức ông trong giới chính khách đó tụ lại từng đám so kè tửu lượng lên giọng, giới thương buôn thì túm năm tụm ba vào một chỗ, nhân dịp no cơm đẫy rượu phiếm bàn đường hướng buôn bán sang năm.
Địa vị của Du Thiên Lâm và Thẩm Tế Nhật khác nhau, đương nhiên họ được sắp xếp thành người đông kẻ tây.
Lòng Du Thiên Lâm nhớ anh, nhưng vì đây là lần đầu tiên hội họp ẩm tửu với nhóm đồng nghiệp sau khi quay về Nghi Châu, hắn khó mà từ chối những ly rượu chìa ra liên tiếp ấy.
Kết quả là lúc tiệc gần tàn vẫn chưa đi sang bên kia với Thẩm Tế Nhật được, ngược lại bị chuốc muốn đứng cũng chẳng đứng dậy nổi.
Thẩm Tế Nhật ở bên đó cũng uống xong rồi, mọi người biết sức khoẻ của anh không tốt, mời rượu thì đều bớt đi.
Anh chẳng qua chỉ hơi chóng mặt, còn chưa tới mức say.
Tầm hơn mười giờ, Hồng Dật cử người vào đây tìm anh, nhắc sắp phải về.
Lúc đến anh đi xe của Du Thiên Lâm, lúc về tất nhiên là họ về cùng nhau.
Anh nói tạm biệt với mọi người, quay về xe mới phát hiện Du Thiên Lâm ngồi chết dí ở hàng ghế sau, trong hơi thở toàn là mùi cồn nồng nặc, gương mặt tuấn tú đỏ gay như thể thoa son.
Vừa trông thấy anh lên xe là cười khúc khích, sà vào ôm anh nằng nặc đòi hôn.
Đằng trước còn tài xế lái xe và Hồng Dật đang ngồi, anh không hất cái tên này ra được.
Song Du Thiên Lâm đang say bí tỉ người ngợm đầu óc nóng hừng hực, đâu có minh mẫn giữ ý giống lúc thường, ôm anh chả chịu thả tay, cứ hôn môi anh sưng lên mới thôi.
Hồng Dật đã thấy sự lạ mà không hốt từ bao lâu nay, chẳng quay đầu lại tí nào, tới khi vào nhà thì giúp anh dìu Du Thiên Lâm về phòng ngủ nằm.
Sau khi lau mình, thay bộ đồ ngủ sạch cho hắn Thẩm Tế Nhật mới đi tắm.
Lúc tắm xong bước ra Du Thiên Lâm đã ngủ li bì rồi.
Thẩm Tế Nhật thở phào, đặt mình xuống bên kia giường, mới kéo chăn lên, người nằm sau đã quắp lấy y như chú cua.
Anh cũng uống rượu, bây giờ trốn trong chăn giữa cảnh tối lửa tắt đèn, sẽ không thể kìm chế hãm lại như ban nãy.
Để mặc Du Thiên Lâm tha hồ hùng hục đến nửa đêm, mệt phờ chả nhấc nổi ngón tay mới nghỉ.
Giấc ngủ này kéo dài tới tảng sáng, anh tỉnh ngủ sau khi sặc bởi một luồng khói mù mịt, mới mở mắt ra đã thấy, kinh sợ lay người nằm bên cạnh ngay.
Du Thiên Lâm hiếm khi say túy lúy giống đêm nay, trước lúc ngủ còn tù tì một trận với anh, tính cảnh giác cẩn trọng thường ngày đều mất hết.
Bị anh vừa đẩy vừa đánh vài cái mới tỉnh giấc, vừa mở to mắt là nhìn thấy ánh lửa cao ngút trời nuốt trọn căn nhà.
"Chuyện gì thế này?" Du Thiên Lâm lập tức ngồi dậy.
Biển lửa nóng rừng rực này hun đen sạch bức tường trắng phau, hơn nữa chẳng biết nguồn lửa từ đâu, mà lại cháy lan vào trong phòng lặng lẽ không một tiếng động.
Thẩm Tế Nhật toan trả lời hắn là mình không biết, vừa mới há mồm đã bị sặc vì làn khói bốc ngùn ngụt, ôm ngực ho sặc sụa dai dẳng.
Du Thiên Lâm vội vã chạy vô phòng tắm vắt hai chiếc khăn ướt chạy ra, đưa một cái cho anh bịt mũi miệng, còn cầm chăn đã giội nước, bao anh vào lòng, phủ chăn ướt lên đầu hai người, đá văng cửa rồi lao ra ngoài.
Song thế lửa ngoài cửa lớn hơn cả trong phòng, hắn vừa bước ra thì nghe thấy tiếng la hét rối rít của Hồng Dật vọng lên từ dưới tầng.
Bèn dẫn Thẩm Tế Nhật cẩn thận di chuyển đến cầu thang gần đó, đáp lại lời kêu gào của họ.
Ánh mắt của Hồng Dật nôn nóng đỏ vằn, mấy lần cậu ta định xông vào.
Thế nhưng đám cháy trên cầu thang quá lớn, đầu gỗ đều bị thiêu đứt, hoàn toàn không thể đặt chân lên.
Du Thiên Lâm nhanh nhẹn quan sát một lượt, cảm thấy chả có khả năng thoát hiểm bằng lối cầu thang.
Ngọn lửa ở hàng lang dữ dội, cho dù dùng khăn ướt che mũi miệng Thẩm Tế Nhật vẫn liên tục ho khan, hắn bèn dắt người về phòng, nhìn xuống từ ô cửa sổ.
Phòng của chủ nhà nằm tại tầng ba, bên dưới chính là mảnh sân.
Hắn vừa thò mình ra phía ngoài là trông thấy nhóm người bưng vác xô thùng thau chậu rửa mặt đựng nước, đang rồng rắn vục nước từ trong hồ lên để cứu hỏa.
Trong đoàn người nhốn nháo này cũng có bóng dáng hớt hải của bác quản gia, hắn sai quản gia đi kêu Hồng Dật lại đây ngay tức thì.
Thẩm Tế Nhật chẳng hiểu hắn tính làm gì, nom hắn nói xong quay về mép giường, nạy tung tấm đệm vừa dày vừa nặng, khiêng tới cạnh cửa sổ, thét lớn giọng với ngoài kia tránh ra, tiếp đó liền ném cái đệm xuống.
Hồng Dật đã ra đằng ngoài, vừa thấy hắn ném đệm là hiểu luôn, lập tức bảo người làm kê đệm nhắm phía dưới cửa sổ phòng ngủ tầng ba.
Đồng thời Du Thiên Lâm kéo xoạt dải rèm hai bên khung cửa.
Bức rèm của phòng ngủ có ba lớp, hắn thắt nút thủy thủ* thoăn thoắt, rất nhanh đã buộc tấm rèm thành dây vải hai đoạn bền chắc.
*Nút thủy thủ: Vào thời cổ đại, phương pháp chủ yếu để cố định dây thừng là thắt nút.
Các nút thắt của thủy thủ phải chịu được nắng chiếu gió thổi nước ngâm, bền lâu, dễ thắt dễ cởi và khó mở.
Nút thắt thủy thủ là sự kết tinh trí tuệ của thủy thủ thời xưa.
Lịch sử hàng hải mấy nghìn năm được bảo vệ bởi nút thắt thủy thủ, có thể nói, nếu không có nút thắt thủy thủ thì sẽ không có lịch sử hàng hải huy hoàng của nhân loại.
Sau này, nút thắt thủy thủ có tiếng là "Cắt đứt dây thừng, cũng không tháo nổi nút thắt", được phần lớn người chơi thể thao ngoài trời ưa chuộng.
Có nhiều loại nút thắt thủy thủ:
- Nút cố định: cố định trực tiếp một đầu của sợi dây vào vật thể tự nhiên
- Nút dây: nối dây ngắn với dây dài
- Nút thao tác: sử dụng trong các kỹ thuật leo lên và hạ xuống đặc thù
Hắn quấn một đầu quanh eo mình cột ổn, quăng đầu còn lại ra ngoài cửa sổ dòm xuống căn độ dài, xác định không có vấn đề gì mới gọi Thẩm Tế Nhật đến.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ngọn lửa đã nghiến ngấu ven giường.
Hắn dặn Thẩm Tế Nhật túm chặt vào tấm rèm trèo xuống, mặc dù như vậy mạo hiểm, nhưng phía bên dưới có đệm và Hồng Dật ở đấy, dẫu sẩy tay cũng không bị thương nặng.
Hiển nhiên Thẩm Tế Nhật chẳng đồng ý, muốn chạy thoát cùng hắn.
Du Thiên Lâm sốt ruột, trong phòng ngủ hoàn toàn không có món đồ nào có khả năng chịu tải hai người họ cùng một lúc, lần lữa tiếp quả thực chỉ có thể nhảy lầu.
Du Thiên Lâm nâng mặt Thẩm Tế Nhật, đặt một nụ hôn lên môi anh: "Yên tâm, em xuống rồi anh sẽ xuống liền.
Đừng quên chồng em xuất thân từ trường quân sự, sẽ chả bị ba chuyện vặt này làm khó."
"Đây đâu phải là chuyện nhỏ! Huynh sẽ không để đệ ở lại đây một mình!" Trái tim phát run, làm thế nào Thẩm Tế Nhật cũng chẳng nỡ buông tay hắn.
Du Thiên Lâm dỗ anh: "Được rồi nghe lời đi, em xem lửa sắp bén đến mông anh kìa, nếu em còn không xuống, chờ chồng em xuống rồi sẽ biến thành heo quay luôn.
Tới lúc ấy cái gì cũng chín nhũn thì sao làm em sướng nổi? Mau lên." Nói đoạn bèn giục anh bò đến bệ cửa sổ.
Thẩm Tế Nhật ngoảnh đầu lại coi, đám lửa đã leo hết vạc giường, chiếc giường họ còn đang ngủ hồi nãy bị thiêu rụi tất cả.
Tình thế trước mắt này, dầu rằng còn chưa từ bỏ, anh cũng hiểu chả thể chậm trễ, đành bò lên cửa sổ.
Du Thiên Lâm bảo anh đợi tí, cuộn một đoạn đuôi tấm rèm sa kia quanh hai chân anh, thắt nút ở đùi, cuốn thêm một vòng trên lưng nữa, lúc này mới để anh cầm cái rèm, men theo vách tường trèo từ từ xuống.
Du Thiên Lâm vừa theo dõi anh leo vừa nhắc nhở chú ý dưới chân, đừng cuống, nhất định phải cẩn thận.
Chốc chốc anh lại ngẩng đầu ngước nhìn Du Thiên Lâm, khi leo đến tầng hai nghe thấy một loạt tiếng bể vỡ chói tai, quay đầu lên thì nhận thấy, cửa sổ phòng phía đông tầng hai bị vỡ, từng mảnh vụn kính rơi loảng xoảng xuống đất.
Giọng của Du Thiên Lâm truyền từ trên đầu: "Đừng để ý mấy cái đấy, vững chân, chậm một chút."
Thẩm Tế Nhật hít sâu, đang tính đáp lời hắn, lại trợn to mắt nhìn.
Một người thình lình ló ra đằng sau Du Thiên Lâm, đó là Trần Lục - người hầu trong nhà.
Trần Lục liếc anh.
Lòng đâm hoảng loạn vô định, anh đang suy nghĩ vì sao Trần Lục lại xuất hiện trong phòng ngủ, thì trông thấy cơ thể Du Thiên Lâm chao đảo, suýt nữa ngã cắm đầu.
Du Thiên Lâm gánh toàn bộ trọng lượng từ người anh, giờ đột nhiên nghiêng ngả, anh va vào bức tường bên cạnh theo quán tính.
Bề ngoài tường thô ráp xù xì quẹt qua khiến mu bàn tay anh rớm máu, nhưng anh nén đau, vội vàng nghển cổ ngó lên.
Ngay trong nháy mắt anh ngẩng đầu này, anh nhìn thấy Du Thiên Lâm giơ tay cản một người phía sau lại, kết quả là có cái gì đó rớt ra, đáp keng xuống mặt đất.
Món đồ ấy phản chiếu ánh lửa cháy trong đêm tối u ám, Thẩm Tế Nhật nhận ra đó là một con dao găm.
Hồng Dật cũng trông rõ mồn một, nóng nảy muốn xông vào nhà lần nữa, bị quản gia và hai người hầu cố lôi lại cho bằng được.
"Thiên Lâm!" Rốt cuộc Thẩm Tế Nhật cũng hiểu phía trên đã xảy ra chuyện gì, vùng hét to trong khi ruột thắt gan bào, kéo chiếc rèm muốn trèo ngược lên.
Thế nhưng thể lực của anh vốn dĩ chẳng cho phép anh thực hiện động tác khó như vậy.
Du Thiên Lâm chống một tay vào thành cửa sổ để cố định, một tay ngăn chặn sự xô đẩy của Trần Lục, tấm rèm lại đung đưa vài lượt.
Trần Lục đánh mất con dao trong tay, mắt thấy sự tình bại lộ, dứt khoát nổi sát tâm, gắng sức đấm một cú lên vết thương ở eo Du Thiên Lâm.
Một nhát dao hắn vừa đâm kia găm vô eo Du Thiên Lâm, chỗ đó còn buộc rèm cửa chịu sức nặng của Thẩm Tế Nhật, miệng vết thương không ngừng chảy máu bị thít chặt.
Đau kinh khủng đến nỗi sinh ảo ảnh trước mắt, Du Thiên Lâm vẫn kiên cường đứng vững khỏi ngã khuỵu.
Lợi dụng giây phút Trần Lục vì tránh ngọn lửa mà phân tâm móc chân y, Trần Lục liền mất thăng bằng.
Hắn dồn toàn lực đánh một quyền lên mặt Trần Lục, Trần Lục thụt lùi mấy bước về sau theo quán tính, đột ngột ngã ngửa xuống giường, chớp mắt là bị lưỡi lửa nuốt sống.
Du Thiên Lâm cắn sít hàm răng, với chiếc rèm siết quanh eo đã bị máu thấm ướt, nhô đầu ra nhìn.
Coi thấy Thẩm Tế Nhật không sao, hắn mới trút được mối lo, chống hai tay vào cửa sổ giữ thăng bằng, để Thẩm Tế Nhật tiếp tục đi xuống.
Đã có thể trông thấy bóng lửa sáng lòa sau cửa sổ, Thẩm Tế Nhật đoán chắc chắn Du Thiên Lâm đang bị thương, sao còn dám trù trừ, xuống tới nơi giáp ranh giữa tầng hai và tầng một thì thả tay ra, ngã thẳng lên đệm.
Hồng Dật khẩn trương chạy đến xem anh thế nào, may mà anh chỉ bị trật mắt cá chân, những chỗ khác đều không hề hấn gì.
Hồng Dật đỡ anh đứng dậy, anh vẫn cuống quýt kêu tên Du Thiên Lâm, khản giọng gọi Du Thiên Lâm nhanh xuống dưới.
Du Thiên Lâm cởi cái rèm quanh eo, chịu đựng cảm giác chóng mặt hoa mắt do mất máu mang tới, vắt đầu rèm ngang đôi chân, cũng cột một gút giống vừa rồi trên người Thẩm Tế Nhật.
Một đầu rèm còn lại thì buộc chết vào khung cửa sổ, sau khi thử khả năng chịu lực mới nhoài ra ngoài cửa sổ leo xuống.
Vết thương tại eo hắn chảy máu sắp nhuộm đỏ quần ngủ, thân thể cũng bởi mất máu và đau đớn chả vận nổi sức, mấy lần trượt tay sém nữa té ngã.
Thẩm Tế Nhật ở dưới đất ngó mà kinh hồn bạt vía, tới lúc Du Thiên Lâm tụt xuống cửa sổ tầng hai, khung cửa sổ chịu lực kia cuối cùng cũng không thể chống lại được trọng lượng, "rắc" một tiếng gãy thành hai nửa, Du Thiên Lâm ngã bịch lên đệm.
Hồng Dật và quản gia nhanh chóng vây quanh tháo vải rèm, Thẩm Tế Nhật cũng chen đến gần hắn.
Thần trí đã lơ mơ, Du Thiên Lâm vẫn cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu nhìn anh.
Anh nắm chặt tay Du Thiên Lâm, tầm mắt mờ đi rồi rõ nét, rõ nét rồi lại mờ đi, cõi lòng quặn thắt nỗi đau miệng một từ cũng chẳng thốt nổi.
Du Thiên Lâm nở một nụ cười khó nhọc, định nói với anh: "Đừng khóc, chồng em còn chưa chết đâu." Kết quả là vừa mới nâng tay lên thì trước mặt tối đen, hôn mê luôn.
"Trưởng ty! Trưởng ty!" Hồng Dật hấp tấp vỗ mặt Du Thiên Lâm, bất kể cậu ta gọi kiểu gì Du Thiên Lâm đều chả có phản ứng.
Hồng Dật lập tức ôm Du Thiên Lâm dậy, chạy ra ngoài tới cả đầu cũng không ngoái lại.
Thẩm Tế Nhật ngồi quỵ nguyên tại chỗ đó, trong thời khắc này trái tim tựa như theo sự rời xa của Du Thiên Lâm mà dần ngừng đập.
Cơn đau đầu của anh xuất hiện chẳng hề có dấu hiệu, cảnh vật trước mắt bỗng méo mó đảo lộn.
Dưỡng khí trong ngực như là bị nghẹt, làm thế nào cũng không thở ra được.
Đến khi quản gia phát hiện điều bất thường, thì anh đã ngã gục lên tấm đệm đẫm máu, cũng mất ý thức rồi..
Danh Sách Chương: