Trong giấc mơ, cậu nhìn bản thân mọc cánh, bay qua vách núi ngắm phong cảnh. Nghe tiếng gió gào thét bên tai, hơi nóng kề sát trên ngực, Thần Tử Thích thấy hơi khó chịu, muốn dùng sức vỗ cánh bay qua vách núi, kết quả đôi cánh đột nhiên không chịu sai khiến, cứ thế rơi thẳng xuống.
“A!!!!!!” Thần Tử Thích lập tức bừng tỉnh, đờ đẫn một lát, dụi dụi mắt. Ánh nắng ngoài cửa sổ len lỏi, chiếu lên gối đầu giường ngọc.
Hình như thiếu cái gì đó thì phải? Thần Tử Thích cố nghĩ, coi qua một lượt, mới chợt nhớ ra, Thế tử Phượng Vương chạy đâu rồi?
Dùng tay vén nhẹ chăn mỏng trên người, liền nhìn thấy cái tên mặc nội sam băng tàm ti này, đang co lại bên cạnh, khuôn mặt áp sáp vào ngực mình, bởi vì lúc xốc chăn có chút lạnh, tên này còn dụi vào gần hơn.
Thần Tử Thích: “……”
Thảo nào ông đây nằm mơ bị ngã, bốn cái chân quấn quýt như bánh quai chèo thế này, không bay nổi cũng phải thôi!
Giơ tay kéo lỗ tai Đan Y, Thần Tử Thích học theo gà trống gáy: “Ò ó o, dậy đê.”
Đan Y đập cái tay dám to gan kéo lỗ tai mình, mở mắt, lập tức thấy một mảnh da thịt trắng nõn đập vào mắt, trên đó còn có hai quả anh đào hồng nhạt nhỏ xinh, đột nhiên y bỗng hơi hơi đói bụng. Ngơ ngác mất một lúc, mới nhận ra đây là cái gì, vội vàng thả cái tay đang ôm eo người ta ra.
“Đan Y à, sao ngươi giống gà con thế, ngủ mà cứ thích rúc vào người á.” Thần Tử Thích bật cười, tên này coi bộ nghiêm túc ghê lắm, ai biết có tướng ngủ này.
Đan Y ngồi dậy, có chút xấu hổ, mím chặt môi không nói.
Thần Tử Thích phủi mông bò dậy, nghiêng đầu nhìn y: “Ối dồi ôi! Tai đỏ hết rồi kìa, người là cô nương à? Da mặt mỏng ghê, ha ha ha ha ha ha….”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Đan Y đều đỏ bừng, thẹn quá hóa giận lườm Thần Tử Thích, đẩy cậu, nhảy xuống giường.
Linh Hòa ngồi bên giường, cố nhịn cười, lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Thiếu chủ mặc.
Ăn xong điểm tâm, hai người cùng đi đến điện Xuân Hi. Bởi vì chuyện sáng nay, Đan Y chẳng thèm nói chuyện cùng Thần Tử Thích, cả bữa cơm đều lặng im đến đáng sợ, cũng không nói lời nào suốt cả quãng đường đến điện Xuân Hi.
Thần Tử Thích chân ngắn lẽo đẽo đằng sau Đan Y, gãi gãi đầu nhìn bóng lưng y. Trước đây chơi với mấy đứa trẻ ở trấn Cửu Như, chỉ toàn cãi nhau ầm ĩ, cười nhạo nhau, không phục thì đánh một trận, chứ đối diện với Đan Y cao quý tao nhã, thì có vẻ không xài được mấy chiêu này.
Bước nhanh hai bước, chặn Đan Y lại, Thần Tử Thích xoay người, đối mặt cùng Đan Y.
“Làm chi?” Đan Y nhìn cậu, không hiểu nói.
Thần Tử Thích cố lùi bước, đưa hai tay nhỏ ra sau lưng, thân mình lắc lư theo bước chân, coi bộ như xin lỗi: “Này….sao ngươi không dắt ta theo?”
Giọng nói mềm mềm êm ái, ai nghe thấy cũng không tức giận nổi.
“Đường này đi dài quá…..” Thần Tử Thích giơ tay ra dấu, ngoảnh đầu nhìn đằng trước, bước nghiêng ngả, gót chân vấp phải khe đá, sắp ngã sấp tới nơi.
Đan Y bước một bước xông tới, kéo áo cậu lôi về. Hai người đứng tại chỗ, mắt nhìn nhau.
Thần Tử Thích chớp chớp mắt mấy cái với y.
Đan Y chần chừ một lát, lòng bày tay hướng về trước, nắm lấy cái tay đối phương.
“Khì khì…..” Thần Tử Thích nhanh nhẹn đưa tay lên, cầm chặt bàn tay ấm áp kia.
Chút xích mích nho nhỏ, cứ vậy mà chấm dứt, hai người tay nắm tay, cùng đi đến điện Xuân Hi.
Cung Thanh Vân nằm ở vị trí khá hẻo lánh, đường đến điện Xuân Hi phải đi qua một con đường rất dài, hai bên đều là tường cao. Thường ngày, Thần Tử Thích luôn cảm thấy chúng thật đáng sợ, nên toàn nhanh chân bước đi. Hiện giờ, có người bạn đồng hành bên cạnh, trái lại cảm thấy thật thú vị.
“Ngươi nói coi tường này cao bao nhiêu?” Thần Tử Thích chỉ vào tường đá phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy đỉnh.
“Ba trượng bảy thước.” Đan Y nói cực kì chuẩn xác.
“…..” Thần Tử Thích quay đầu nhìn y.
“Sao vậy?”
“Ngươi biết thật nhiều.” Thần Tử Thích âm thầm tự khinh bỉ, đáng nhẽ lúc này phải cảm khái sao tường kia cao chứ?
Đan Y cố nén khóe miệng cong lên, khẽ hất cằm, nhẹ giọng nói một câu: “Ừ.”
“…..”
Trong điện Xuân Hi, phần lớn các hoàng tử đều đã đến, đang top năm top ba nói chuyện phiếm.
Bên người Thái tử vừa có thêm hai người hầu, Diêu Quang cao lớn thô kệch, cùng biểu đệ La Tranh của Thái tử. La Tranh năm nay mười lăm tuổi, diện mạo tuấn tú lịch sự, chỉ có điều sở hữu một đôi mắt hồ ly giống y Quý phi, nhìn là biết không có đứng đắn.
La Tranh đang biểu diễn công pháp của Lục Hợp tông cho Thái tử xem. Đứng trung bình tấn vững vàng, dồn khí về đan điền, vận khí vào hai tay, sau ba hơi, lá rơi bốn phía, bụi trong không khí khẽ lay động.
Thần Tử Thích nhìn mà thích mê. Trước khi ở trấn Cửu Như, tuy rằng thấy không ít người giang hồ, thế nhưng đa phần công phu đánh nhau của họ chỉ thuộc dạng công phu ngoại gia chém chém giết giết, nếu xuất hiện người có nội lực, chắc chắn sẽ bị bắt đi.
Trở thành đại hiệp võ công cao cường, mãi là lý tưởng của Thần Tử Thích. Đáng tiếc cậu quen Mai lão đầu không lâu, mới chỉ học được sáu câu khẩu quyết trong cái quyển “Thiên Diễn Vạn Vật công”, còn đâu không biết dùng những thứ còn lại. Bây giờ vào cung, mỗi ngày học Long Ngâm thần công hư vô mờ mịt kia, giấc mộng thành đại hiệp cứ thế mà bị gác lại.
Nay nhìn thấy La Tranh, cái lý tưởng này không khỏi hiện ra, có lẽ cậu có thể dựa vào Thái tử, trước học xong “Thiên Diễn Vạn Vật công”.
“Há!” La Tranh vận khí một lúc, đột nhiên hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xuất chưởng vào cây nhỏ trước mặt. Cách một khoảng không, chưởng này vậy mà đánh cho cái cây kia nghiêng ngả, lá cây rơi ào ào.
“Lợi hại quá!” Bát hoàng tử cùng Cửu hoàng tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Chẳng lợi hại gì hết, cữu cữu ta còn lợi hại hơn nhiều.” A Mộc lầu bầu một câu.
“Ngươi thì biết gì?” Tứ hoàng tử trừng mắt nhìn A Mộc, “La Tranh mới mười lăm, đã có thể lấy khí đánh vật, người ở độ tuổi này mới chỉ biết dẫn khí nhập thể thôi đấy.”
A Mộc muốn nói nữa, nhưng lại không hiểu mấy từ này, chỉ có thể nhướn mày nói: “Dù sao cữu cữu ta lợi hại nhất.”
Mọi người mặc kệ bé, trái lại thúc giục Diêu Quang biểu diễn quyền pháp Cực Dương tông.
“Ta không có tư chất tốt như La huynh đệ, bây giờ mới chỉ biết luyện khí qua sáu mạch mà thôi.” Diêu Quang gãi đầu, đi đến trước cây nhỏ, vận khí vung chưởng, mạnh mẽ ra quyền.
“Rắc” một tiếng, thân cây bị bàn tay xuất chưởng lên tiếng trả lời mà gãy.
“Oa ——” Nhóm hoàng tử bé kinh hãi hô ra tiếng, Thái tử liếc một vòng, vừa sợ vừa hài lòng vì hai màn hôm nay. Nhất là khi thấy ánh mắt ngập tràn chờ mong của Thần Tử Thích, cậu ta không khỏi khẽ cười một tiếng.
Đan Y chăm chú nhìn vẻ mặt của Thần Tử Thích, khóe miệng cong lên ban nãy lập tức xụ xuống.
Vừa hay Tề vương bước đến, mọi người lập tức quay về vị trí cũ, chuẩn bị đứng trung bình tấn, Đan Y đứng bên cạnh Thần Tử Thích.
“Đan Y, ngươi biết võ không? Hay dạy cho ta không?” Thần Tử Thích hỏi nhỏ.
Đan Y không nói chuyện, trực tiếp bày ra tư thế. Không nhắc đến nhịp chân ổn định như đinh trên mặt đất, dáng người hoàn mỹ cao ngất như tùng, thì tư thế tự chọn kia, lưu loát như mây bay nước chảy, tao nhã vô cùng, chói mù mắt người ta. Phảng phất như tư thế trung bình tấn chỉ đổi thành một tư thế thoải mái bình thường.
Thần Tử Thích há há miệng, mặc dù cậu không hiểu lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra, trình độ của Đan Y vượt xa đám người này.
“Nín thở ngưng thần, thầm đọc khẩu quyết ngươi từng học.” Đan Y đối mặt với hai mắt sáng long lanh của Thần Tử Thích, trái tim không khỏi đập thình thịch, liền nói thêm một câu, sau đó thu hồi tầm mắt, bắt đầu luyện tập công pháp.
Bàn tay của Đan Y, tuy vẫn chỉ thuộc về trẻ con, nhưng cũng thon dài xinh đẹp hơn người đồng trang lứa. Hai tay cùng lên xuống khép lại, chậm rãi mở ra, hai ngón giữa chụm vào lòng bàn tay, làm thêm lần nữa, mơ hồ có thể thấy một luồng kình khí cuồn cuộn trong đó. Cổ tay cùng cẳng tay khẽ động đậy, không nhanh không chậm tập thành một bộ hành động cực kì phức tạp, người xem đều hoa cả mắt.
Động tác vừa phức tạp vừa hoa lệ càng ngày càng nhanh, hai tay lên xuống vô cùng nhanh, sau cùng biến thành ảnh ảo.
Tề vương nhịn không được hô lên: “Đan Dương Bát Vân Thủ?” (Tay rẽ mây)
Diêu Quang bĩu môi, thật biết khoe khoang, quyền pháp trung bình tấn ấy hả, cậu ta không thiếu đâu. Nghĩ đến đây, Diêu Quang cũng bắt đầu tập tành quyền pháp, làm nhóm hoàng tử đang học căn bản mở to mắt.
Bên kia, Diêu Quang đang đánh quyền vùn vụt, song căn bản không có ai quan tâm, tất cả đều đang chăm chú nhìn thủ pháp của Đan Y.
“Đan Dương Bát Vân Thủ là công phu gì thế?” Thái tử hỏi biểu đệ bên cạnh.
“Chắc là một chiêu thức của Đan Dương thần công.” La Tranh cũng không rõ, cung chủ Quy Vân cung xuất quỷ nhập thần, hiếm khi ra tay, còn Đan Dương Thần công này, chỉ có lời đồn đãi trên giang hồ, rất nhiều chiêu thức bọn họ căn bản chưa thấy bao giờ.
Thái tử liếc nhìn Diêu Quang, Diêu Quang vốn đang ấm ức lập tức đứng dậy, cất cao giọng: “Trước nay nghe nói đại danh Đan Dương Bát Vân công, hôm nay được thấy, không biết có thể lãnh giáo một ít không.”
Giang hồ có luật, nhìn thấy công phu người khác, muốn lĩnh giáo một phen, cứ trực tiếp nói ra cũng không thất lễ, chỉ cần đối phương đồng ý hay không thôi.
Đan Y không thèm để ý, y tiếp tục luyện tập.
Tề vương bên kia sớm đã ngứa ngáy, đánh tiếng muốn can thiệp. Trong Long Ngâm thần công cũng có một chiêu “Du Long Kiến Nguyệt” (rồng bơi nhìn trăng), đều ảo diệu giống Đan Dương Bát Vân Thủ. Mặc dù không có nội lực, song cũng có thể so vài chiêu.
Vì Đan Y vẫn còn nhỏ, Tề vương liền ngồi xổm cùng y đối chiêu.
“Bốp bốp” Bốn cái tay cùng so chiêu, nhanh tới nỗi người khác không nhìn rõ động tác, sau khi so đủ trăm chiêu, đột nhiên “Bốp!” một tiếng, một tay của Đan Y đánh vào mặt Tề vương. Khuôn mặt màu mật ong tuấn tú, lập tức nổi lên năm dấu tay đỏ rực.
Trong sân nháy mắt im phăng phắc.
Đan Y thu tay ôm quyền: “Đa tạ.”
“Ha ha ha, thật quá đã, ngày mai chúng ta đánh tiếp nhé.” Tề vương sững sờ một lát, đột nhiên cười to tiếng.
Thần Tử Thích sợ hãi than không thôi, hóa ra chiêu Bát Vân Thủ này chuyên trị tát người, quá đã luôn! Không thèm đứng trung bình tấn, nhảy đến bên Đan Y kéo tay y: “Chiêu này lợi hại thật, có thể dạy cho ta không?”
“Hừ!” Diêu Quang hừ lạnh một tiếng, cũng học theo Tề vương, mạnh mẽ xuất chưởng hướng đến Đan Y.
Thần Tử Thích đang đứng trước mặt Đan Y, mắt thấy quyền phong này sẽ đánh trúng cậu. Đan Y lập tức ngừng trung bình tấn, một phen kéo Thần Tử Thích ra sau người, giơ tay đánh một chưởng qua.
Một chưởng trông thì nhẹ nhàng, lại nặng như ngàn quân, Diêu Quang trúng chiêu phải lùi hai bước. Cắn răng, không chịu thua xông lên, nhanh chóng vung quyền muốn lĩnh giáo Bát Vân Thủ.
Diêu Quang có vóc người cao lớn, nhưng không giống Tề vương thích thú ngồi xổm lĩnh giáo. Đứng đánh với nhau, Đan Y còn nhỏ con, căn bản không đánh tới mặt cậu ta được.
Thần Tử Thích đứng phía sau Đan Y, sốt ruột vô cùng, giương mắt nhìn cái giò tráng kiện của Diêu Quang, đột nhiên nảy ra một ý, gào to: “Đánh vào đũng quần ấy!”
Tiểu kịch trường:
“Loạt quảng cáo về Bát Vân Thủ của Quy vân cung”
Chim tướng công: Đan Dương Bát Vân Thủ, chuyên trị mấy đứa không chịu thua.
Thích Thích: Đánh nhau ẩu đả ấy mà.
Chim công: Ghẹo trai.
Thích Thích: Du lịch tại gia.
Chim công & Thích Thích: Chuẩn bị tiếp chiêu!
Ps: Trúng đũng quần thì =))) khà khà khà