Mục lục
Hàm Đào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú ý, đây là chương thứ hai trong ngày.

Vốn Thần Tử Thích muốn kiểu người đẹp như Linh Hòa Linh Quan vậy, hai tỷ muội vừa dịu dàng thùy mị nết na xinh đẹp, vừa có võ công vừa có thể hầu hạ. Bằng không đưa kiểu như Lam Sơn Vũ cũng được, mặc dù không thể kì lưng đấm chân cho hắn, nhưng có võ công cao cường, bộ dạng lại đẹp, mang ra ngoài rất có thể diện.

Ngày kế, Thần Tử Thích mang đầy chờ mong nhìn thấy hai tên nam nhân cường tráng một cao một thấp.

Tên lùn mặc đồ đen ngắn, ánh mắt ngây dại, khóe mắt rũ xuống, trông rất ủ rũ, tên Ô Bất Kiến.

Tướng mạo của tên cao to thật ra không đen đúa, nhưng mà khá hung ác, đầu tóc rối tung, tết tóc rồi buộc cố định quanh đầu, chính giữa lại trọc một mảng lớn, trông cực kì bắt mắt. Cái cổ đặc biệt dài, nhìn xa trông như cây cột có quả bóng rơm bị hỏng ở trên đỉnh, tên là Đồ Bất Hiện.

Hai người có võ công cao cường, sở trường hỗ trợ lẫn nhau, bắt cặp nhiều năm nên cực ăn ý, hiện tại làm thuộc hạ cho Thần Tử Thích là vô cùng phù hợp. Chỉ có điều…..thật sự quá xấu.

“Ngươi là Ô Bất Kiến, ngươi là Đồ Bất Hiện.” Thần Tử Thích chỉ tay vào hai người, nửa ngày sau không nói được câu nào khác.

“Ô Bất Kiến xuất thân từ Nha Linh, biết truyền tin, dò đường; Đồ Bất Hiện xuất thân từ Tựu Linh, cực giỏi đánh nhau. Vương gia cứ yên tâm, nếu thấy bất mãn chỗ nào, thuộc hạ sẽ đổi lại cho người.” Ô Vân Sử Điêu Liệt tận chức tận trách giới thiệu, rất có lòng tin với thuộc hạ của mình.

Đầu tiên khuôn mặt kia là ta thấy bất mãn rồi…..Thần Tử Thích co giật khóe môi, nhìn bản mặt xúi quẩy của Ô Bất Kiến là thấy đau cả răng, vội vàng quay đầu nhìn tuấn nhãn vô song diễm lệ của Đan Y để rửa mắt.

“Hôm nay bận rộn không thể đi cùng ngươi. Thay ta chào nương nương nhé.” Đan Y phảng phất như không thấy bộ dạng hai mắt chua xót của Thần Tử Thích, đưa hắn đến bên nhuyễn kiệu, “Có chuyện gì thì sai Ô Bất Kiến truyền tin cho ta.”

Dịu dàng căn dặn bằng tiếng nói hoa lệ tràn ngập từ tính, cho dù có gì bất mãn cũng tan thành mây khói, Thần Tử Thích không khỏi cười rộ lên: “Ta biết rồi.”

Xoay người lên kiệu, cổ tay đột nhiên bị kéo về: “Thích Thích…….”

“Ừ?” Thần Tử Thích dừng bước, nghi hoặc ngoảnh đầu lại.

Đan Y mím môi, kéo hắn gần một chút, khẽ khàng nói: “Ngươi có thời gian rảnh thì đến Quy Vân cung, ừm, để….luyện công nhé.”

Luyện công? Thần Tử Thích giật mình nhớ ra, hai người bọn họ đã không luyện công bên nhau suốt hai năm qua. Nói đến cũng lạ, mỗi khi hai người cùng luyện, Thần Tử Thích tiến bộ cực nhanh, Đan Y vừa đi một cái là lập tức như rùa bò luôn.

Lâu dần, Thần Tử Thích chậm rãi ngộ ra chút, công pháp của hắn hình như cần công pháp của Đan Y hỗ trợ, hai người cùng tu luyện sẽ nhanh hơn. Mỗi năm chỉ luyện hai tháng, cũng khó trách hắn bây giờ mới chỉ luyện xong tầng thứ nhất.

“Được, chỉ cần ngươi không chê ta lãng phí gạo trúc của ngươi, hễ có thời gian ta sẽ qua ăn chực.” Thần Tử Thích nhe răng cười, huých vai Đan Y chào tạm biệt.

Xuống núi, có người hầu của Quy Vân cung chờ sẵn ở đó, dắt ngựa đưa cho Thần Tử Thích. Thần Tử Thích lên ngựa, quay đầu ngước nhìn Quy Vân cung, mây mù trên núi lúc ẩn lúc hiện, đã không còn trông thấy được mạt đỏ tươi kia nữa. Đột nhiên sinh ra vài phần không nỡ, Thần Tử Thích lắc đầu, cứu tiểu tiên nữ quan trọng hơn, rảnh sẽ lại đến tìm Đan Y chơi. Khẽ giật dây cương, trực tiếp chạy đi.

Tin tức Quy Vân cung truyền tới, nói đám Thường Nga bị nhốt ở gần Ma sơn. Ma sơn nằm trên con đường bắt buộc phải đi đến Lộ thành, đó chỉ là một ngọn núi có hình dạng như cái cối đá, hai bên sườn núi rậm rạp cây cối, có sơn tặc lui tới cũng chẳng có gì kì lạ.

Đến gần Ma sơn, vũng nước trên đường dần dần nhiều lên, trên đầu ngọn cỏ còn vương bọt nước, chắc hắn ở đây tối qua mới có mưa rơi.

“Người truyền tin nói, bọn họ ở trong một cái miếu thổ địa, ngươi nói lúc này còn ở đó không?” Thần Tử Thích hỏi Ô Bất Kiến ở bên cạnh.

Ô Bất Kiến chớp mắt đôi mắt hạt đậu đen láy: “Vương gia nghĩ bọn họ còn ở hay là không?”

“Đương nhiên ở thì càng tốt, bằng không chạy đi đâu mà tìm?” Thần Tử Thích kì quái hỏi Ô Bất Kiến một câu.

Ô Bất Kiến vò đầu, nghẹn nửa ngày nói: “Thuộc hạ không biết.”

“Hửm?” Thần Tử Thích nhếch mày, người này sao nói vậy chứ? Hắn đã nói hy vọng có mà, bây giờ chưa rõ tình hình thực tế của mọi người, lúc này đáng nhẽ phải khuyên giải an ủi Vương gia hắn sao? Trả lời không biết thì tính là chuyện gì?

“Vương gia, hắn miệng quạ đen, nói chuyện xấu ứng nghiệm lắm, chuyện tốt khẳng định hỏng, cho nên không thể nói.” Đồ Bất Hiện lắc cái cổ dài, mặt đầy nghiêm túc giải thích.

“Gì cơ?” Thần Tử Thích nhìn Ô Bất Kiến nghiêm túc gật đầu phụ họa, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nảy thình thịch. Rốt cuộc Đan Y cho hắn hai tên hề này để làm gì?

Từ xa nhìn thấy miếu thổ địa rách nát, thấp thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau, Thần Tử Thích thầm kêu một tiếng tiêu rồi, lập tức thúc ngựa chạy đi.

Trong ngôi miếu đổ nát, ba nữ nhân tay cầm nhuyễn tiên đang bao vây tấn công Thần Tử Mặc. Nhuyễn tiên kia chính là roi thép chín đoạn, quất vụt tàn nhẫn, đánh lên vũng nước trên mặt đất, nước bùn bắn lên ba thước. Thần Tử Mặc cầm một cây búa to, lấy một địch ba, kiên cường sử dụng Khai Thiên Phu pháp, đụng phải nhuyễn tiên chín đoạn tựa như thân rắn, có vẻ khá ngố vụng, trên cổ đã bị quất một vệt máu.

Ngoài ra còn có năm nam nhân cầm trường kiếm đứng ở một bên, tư thế kiểu như đang đề phòng bọn họ chạy trốn.

Thần Tử Thích cưỡi ngựa, xông thẳng vào căn miếu đổ nát, hô to một tiếng: “Dừng tay hết lại!”

Một đám người đang đánh hăng say, nháy mắt dừng lại, sau đó tiếp tục đánh.

Thường Nga trốn trong góc phòng, ló đầu ra từ sau một miếng cửa đá bị vỡ, trông thấy Thần Tử Thích, lập tức nháy mắt với hắn. Hai nam nhân cầm kiếm nhảy qua, rút kiếm đánh nhau với Thần Tử Thích: “Người từ đâu đến?”

“To gan!” Ô Bất Kiến gầm lên một tiếng.

Đồ Bất Hiện ở bên cạnh lập tức phi xuống như du long uốn lượn, chỉ nghe thấy hai tiếng “keng keng”, gã cầm kiếm cảm thấy trước mắt hoa lên, lại cúi đầu, trường kiếm trong tay vậy mà đã bị cướp đi. Còn Đồ Bất Hiện đã đứng vững vàng trước ngựa của Thần Tử Thích, trong tay hiển nhiên cầm hai thanh kiếm kia.

Động tĩnh bên này lập tức làm bên kia chú ý, trận đánh tạm thời dừng lại, Thần Tử Mặc cầm búa lớn lùi đến đằng trước Thường Nga, ba nữ tử cầm roi cũng lùi hai bước, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Thần Tử Thích.

“Ngươi là người của Lư Sơn?” Nữ tử cầm đầu hất cằm, mắt lạnh trừng mắt Thần Tử Thích.

Thần Tử Thích xoay người xuống ngựa, cằm hất cao hơn cả nữ tử kia: “Ta là…….tầng chủ Nha Linh của Quy Vân cung, Thường Thích.” Tiểu tiên nữ vừa rồi nháy mắt với hắn, là bảo hắn đừng thừa nhận thân phận của mình. Nhớ ra thân phận Vương gia lúc này không chỉ vô dụng mà còn có mang cả hiểm họa bên trong.

Mười hai lâu Kim linh, mỗi một lâu có một chính một phó lâu chủ, bên dưới lại có ba vị tầng chủ. Tầng chủ không phải là một chức vị lớn, tên cụ thể mấy tầng chủ là gì, bộ dạng ra sao, người ngoài Quy Vân cung tất nhiên không thể rõ được.

Thần Tử Thích vừa dứt lời, Ô Bất Kiến ở bên cạnh nháy mắt lấy từ bên hông một thẻ bài màu đen, trên đó rõ ràng khắc một con quạ đen há mỏ định kêu.

Nghe thấy danh hào Quy Vân cung, khuôn mặt mấy người kia đều biến sắc.

Thần Tử Thích thoáng nhìn ba nữ tử kia đứng, một trong ba người đó đang nhìn chằm chằm vào chỗ Thường Nga, hiển nhiên mục tiêu là người phía sau ván cửa, một khi chớp được cơ hội sẽ ra tay ngay lập tức. Tiểu tiên nữ không có võ công, A Mộc cũng gà mờ, sẽ không chịu được một đòn.

“Thì ra là Thường tầng chủ.” Người cầm đầu trong năm người cầm kiếm nhanh chóng chắp tay với Thần Tử Thích, “Ta là đệ tử của Trường Kiếm môn, mấy cô nương này là người của Tố Tâm tông, không biết Thường huynh tới đây để làm gì?”

Trường Kiếm môn, chính là một môn phái nhỏ dưới quyền Lư Sơn phái, tổng bộ đặt ngay gần thành Kiếm Dương.

“Khụ, ta đợi Lỗ vương điện hạ đến bàn chuyện làm ăn, mãi không thấy đến nơi hẹn, biết được điện hạ ở đây, nên đến trước đòi nợ.” Thần Tử Thích nghiêm trang nói, hai người dẫn theo bên cạnh, chậm rãi di chuyển đến bên Thường Nga.
Tiểu kịch trường

Thích Thích: Đột nhiên có chút không nỡ là răng?

Chim tiểu công: Đây gọi là tương tư (⊙v⊙)

Thường Nga: Yêu sớm đấy con (╰_╯)#

Thích Thích: Vậy phải làm sao bây giờ?

Chim tiểu công: Gả qua đây là được rồi

Thường Nga: Quất một trận sẽ tốt ngay

Thích Thích: _(:з」∠)_

=))))))))))0 tương tư tương tư ~

Tên hai thuộc hạ kia là Quạ mất tích, Đồ không hiện =))))))))))))) chả biết nói rì luôn.

Một tên là quạ, tên kia là ưng trọc =))) lý do ếu có tóc trên đỉnh đầu rồi nhóe

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK