"A, con cá lưỡng cư khổng lồ!" Cô reo lên. "Chúng là những con kỳ nhông kì vĩ chỉ có thể tìm thấy được trên những hòn đảo thuộc Nhật Bản thôi. Chúng không sống ở bất cứ đâu khác."
Đã đôi ngày trôi qua kể từ ngày người phụ nữ cuối cùng trên Trái đất tới căn cứ của chúng tôi. Tôi sẽ ra ngoài vào buổi sáng để đi tuần, nhốt cô ấy trong phòng, sau đó quay lại khi mặt trời lặn. Cô đã thoải mái hơn ngày đầu, đại loại thế, ít nhất thì cũng không còn xin lỗi vì trót thở ồn ào và không còn co rúm lại như một con giun đất mỗi khi tôi vô tình lớn giọng. Tôi không biết cô làm gì khi tôi ra ngoài, và cô ta có làm gì cũng không phải việc của tôi. Tôi có một kệ sách nhỏ phía sau bàn, nếu cô không thích bất kỳ cuốn sách nào, cô có thể cố gắng đào bới cho tới khi tìm được cái gì trong đống sắt vụn phế liệu kia có thể mua vui cho cô ta. Không phải vấn đề của tôi.
Điều quan trọng hơn là tôi đã tìm thấy một chủ đề mà cô ấy có nổi hứng khởi mà trò chuyện-những sinh vật thần thoại. Bất cứ khi nào tôi hỏi về điều gì đó liên quan đến những vấn đề như vậy, cho dù đó là về văn hóa dân gian, sinh vật hư cấu hay những sự kiện siêu nhiên, cô ấy sẽ trả lời tất cả hoặc ít nhất là tiết lộ những gì cô ấy biết. Đôi mắt cô sẽ sáng lên và nhảy múa trong vui thú bất cứ khi nào chúng tôi nói chuyện về những điều này, và tôi sẽ bị biến thành một người nghe thụ động. Dù sao cũng phải thừa nhận cô ta có nhiều câu chuyện hay ho để kể hơn là tôi.
Cô ấy cũng hỏi rất nhiều thứ khiến tôi phải vò đầu bứt tai. Có lần, cô nói với tôi rằng cô ấy 'không hình dung nổi' lý do vì sao tôi nghĩ phụ nữ là những sinh vật thần thoại, do ngôn ngữ Nga có ba giống khác nhau, một trong số đó là giống nữ. Tôi đã nói với cô rằng chúng không pahri giới tính; chúng chỉ đơn thuần là ba nhóm ngữ pháp được tạo ra để trở nên phức tạp chẳng vì lý do gì, nhưng cô khẳng định rằng cô ấy không được dạy như thế.
Tôi đã hỏi cô rằng tại sao cô biết nhiều như vậy. Cô trả lời rằng, cô đọc chúng từ những cuốn sách 'khi cô còn nhỏ'. Như thể đó là điều nghiễm nhiên vậy. Điều đó thực sự làm tôi bối rối. Tôi đã bao nhiêu năm chỉ để kiếm được một vài trong số những quyển sách như thế-vớ được chúng cứ như đãi cát đào vàng trên sa mạc vậy. Nhưng khi tôi hỏi, cô ấy chỉ trả lời một cách thờ ơ rằng chúng ở trên kệ sách của cô. Và 'khi còn nhỏ' của cô ấy là 'nhỏ' như thế nào? Đối với tất cả những gì tôi biết, những người lính vô tính được giữ trong các lồng kính cho đến khi họ mười tuổi, vì vậy rõ ràng họ sẽ không đặt tay lên bất kỳ quyển sách nào cho đến khi ít nhất khi đó.
"Tại sao họ lại được giữ trong lồng kính?" Cô hỏi tôi.
Đó lại là một câu chuyện dài, dài dằng dặc nữa.
"Chỉ là kỳ nhông thôi sao? Tôi tưởng rằng Hanzaki phải là một loài quái thú nào đó chứ?" Tôi cũng muốn hỏi Nhật Bản là chỗ quái nào nữa. Nhưng tôi cảm thấy mình có thể biến bản thân thành kẻ ngốc trước mặt cô nếu làm vậy. Tôi không thể để mình ngu ngốc được.
"Vâng, nhưng rốt cuộc thì kích cỡ của con vật vẫn là điều sẽ quyết định tên gọi của nó. Giống như một con hổ sẽ là một con hổ, nhưng một con hổ khổng lồ sẽ là một con Zouyu theo người Trung Quốc, anh thấy đấy. Sẽ có một vài con kỳ nhông lớn hơn bất cứ con nào trước đây, chúng sẽ nhũng nhiễu và tàn phá, và những giai thoại về chúng sẽ cứ thế mà lan rộng."
"Ví dụ như?"
"Hừm." Cô đặt ngón tay trỏ lên môi dưới. "Anh có sẵn sàng đợi một lát không? Em đang cố để nhớ lại." Cách cô nói chuyện nghe vô cùng cứng nhắc. Điều đó cộng với giọng điệu và kiến thức của cô về châu Á, tôi nghi ngờ rằng cô không học tiếng Nga từ người Moskvich, Tatar hay Bắc Kavkaz.
"Được thôi," tôi đáp.
Cô mất vô cùng nhiều thời gian, như với tất cả mọi thứ khác cô làm. Cô hành động chậm chạp, cô phản ứng chậm chạp và cô suy nghĩ chậm chạp. Nếu cô ấy một tay bắn tỉa, ấy có thể là tay bắn tỉa chính xác nhất trên thế giới, nhưng tôi sẽ không ngồi một chỗ suốt hai ngày để cô ta thực hiện phát bắn. Hiệu suất là vua, không phải tài năng.
Dù cho cô ta có đến từ đâu đi chăng nữa, nơi đó hẳn chuyển động với một nhịp độ khác.
"À, đúng rồi! Có một con sống dưới một con vực rất sâu. Nó sẽ nuốt chửng tất cả dân làng, và!"
"Để dành nó cho lần sau đi." Tôi đứng dậy.
"Nhưng anh phải nghe chuyện này! Đó là một câu chuyện thú vị khôn cùng!" Vẻ thất vọng hiển hiện trên khuôn mặt cô.
"Không có thời gian. Cô lâu la quá, giờ tôi phải ra ngoài trước khi bọn họ chửi tôi một trận lôi đình." Tôi đã nói sơ qua về tình hình Izhevsk cho ấy. Tôi không chắc cô ấy hiểu được bao nhiêu, nhưng cô biết ngoài kia là một thế giới hoàn toàn khác. Khi cô hỏi tôi hình phạt tồi tệ nhất cho việc đến muộn là gì, tôi đã nói 'cái chết', và cô không hỏi gì thêm kể từ đó.
"À, vâng. Em xin lỗi. Nhưng chúng ta sẽ tiếp tục ngay khi anh trở lại nhé."
Tôi hừ một tiếng. "Ôi, cô cũng phải cho tôi thời gian để nghỉ nữa chứ. Tôi không phải một chiếc máy ghi âm."
"Vâng, vâng. Em xin lỗi.". Truyện Mỹ Thực
"Được rồi. Chỉ cần không đi đâu và thậm chí đừng nghĩ đến việc gây ồn ào. Nếu có ai xông vào, tôi sẽ không ở đó để cứu cô đâu." Tôi lấy khẩu súng trường của mình đặt gần cửa và khoác chiếc dây đai chéo vai.
"Vâng."
"Nghe kỹ này. Đừng đi đâu cả. Có vài cuốn sách trên kệ nếu em muốn đọc. Mà nếu em có đọc, đừng gây tiếng động."
"Em đã ghi nhớ."
"Tốt. Còn có mấy điếu thuốc ở.. Khoan." Tôi xua tay. "Em không được động vào thuốc của tôi. Đừng có mà nghĩ đến chuyện đấy."
"Em không hút thuốc," cô nói một cách chần chừ.
"Cô nói cô không hút thuốc là sao? Cô được nuôi dạy bởi người tuyết à?"
"Đó không phải cách anh giao tiếp với một người bạn đâu, Alexei."
Tôi đứng hình, nắm chặt khẩu súng trường. "Cô vừa gọi tôi là bạn à?"
Cô nhìn tôi chằm chằm. "Không phải vậy sao? Hay em chỉ là bạn khi anh muốn nghe về văn hóa dân gian Nhật Bản trong thời gian anh rảnh?"
"Cô không phải bạn."
"Tại sao không?"
"Bạn rồi sẽ chết!" Tôi nhíu mày và xoa xoa thái dương. "Đừng bận tâm." Chết tiệt, Alexei. Hãy tử tế, tử tế nào.
"Em có mong muốn được biết. Tại sao ta không phải là bạn?"
"Chúng ta mới quen nhau có hai ngày, được chứ? Tôi không có tâm tạng để kết bạn. Bây giờ hãy đưa áo khoác cho tôi và đừng hỏi bất kỳ câu hỏi nào."
"Em!"
"Đừng."
Cô cau mày khi đưa cho tôi chiếc áo khoác. "Dễ gần hơn một chút cũng đâu có hại gì," cô lầm bầm với âm lượng rõ ràng là không để cho tôi nghe thấy. Tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi đã thôi quan tâm rồi. Quan tâm chẳng giúp tôi nhận lại được gì ngoài những cơn ác mộng.
Tôi lấy áo khoác của mình. "Cô sẽ vượt qua cái lạnh dễ dàng thôi, vì cô là một chiến sĩ. Cô có phải là một chiến sĩ không?"
"Chà, em!"
"Cô có phải là một chiến sĩ không, hả chiến sĩ?" Tôi lườm cô.
"Em-em.. Em là chiến sĩ."
"Vậy thì cứng cáp lên và đừng hỏi những câu ngớ ngẩn nữa. Đừng nói về ba cái thứ bạn bè vớ vẩn đó nữa."
"Em xin lỗi nếu em đã xúc phạm anh theo bất kỳ cách nào. Em muốn giữa chúng ta có mối quan hệ thân thiện.." Đôi mắt cô đảo khắp mọi hướng như thể cô là một tên trộm bị bắt quả tang đang ăn cắp vài đồng lẻ.
"Cái gì?"
"Em đang thắc mắc-à thôi, đừng bận tâm."
"Nôn ra đi."
Chúng tôi giao tiếp bằng mắt, và cô nhanh chóng quay đi, "Về chuyện hôm nọ.."
"Chuyện gì? Ngày nào?"
"Ừm.." Vẻ mặt của cô trở nên bối rối, giống như ngày đầu tiên tôi nhìn thấy cô. "Khi em lần đầu tiên thức dậy, anh đang la hét. Em đã thực sự hoảng hốt. Em nghĩ rằng anh đang tìm cách làm hại em."
"Ồ. Chuyện đó."
"Em, ừm.. Em biết tọc mạch vào chuyện cá nhân của người khác là một điều không nên, nhưng.. nếu anh muốn chia sẻ thì!"
"-Như cô đã nói, đó không phải việc của cô."
"Ồ, nhưng!"
"CÂM MIỆNG!" Tôi đấm vào tường.
Cô rùng mình như chiếc lá trước gió.
"Câm con mẹ mồm vào! Tôi là người đặt câu hỏi ở đây! Đừng bao giờ hỏi tôi bất cứ điều gì mà không được phép nữa!"
"K-không. Em sẽ không hỏi về nó nữa! Xin đừng giận."
Tại sao bây giờ tôi lại tỏ ra cứng rắn chứ? Tôi chỉ la mắng cô ấy vì cô không phải là cấp trên, và tôi sẽ không phải chịu hậu quả nếu thể hiện quyền lực.
Hãy trung thực với chính bản thân đi, Alexei. Mày than khóc cho một chàng trai mà mày mới gặp chỉ vài tháng.
Tôi mềm nhũn ra như một chiếc lốp thủng săm ngay khi người phụ nữ này rơi nước mắt. Tôi thậm chí không thể kiểm tra toàn thân cô khi cô tỏ ý không muốn. Bất kỳ gã nào khác sẽ đánh cô ấy tơi tả vì dám cãi lại. Nhưng tôi thì không. Tệ hơn nữa, tôi nghĩ rằng tôi thấy cô quyến rũ.
Tôi hy vọng những gì tôi đang cảm thấy không thực chất là những cảm giác mà tôi suy đoán. Điều đó sẽ khiến tôi trở thành một thằng thất bại.
Tôi phải cứng rắn hơn. Tôi phải kiểm soát.
Tôi gục xuống sàn, hai tay che trước mặt, khẩu súng trường buông thõng xuống bên người. Khi tôi cất tiếng lại, giọng tôi nghe không giống giọng của tôi. "Cái việc kết bạn này chắc dễ hơn nhiều ở nơi cô sống, nhỉ?"
"Em xin lỗi. Kiến thức về tình bạn của em chỉ giới hạn trong khuôn khổ Vyraj. Em không biết mọi người có những kỳ vọng khác về bạn bè ở đây. Em xin lỗi." Đôi mắt của cô đâm xuống sàn nhà như muốn xuyên thủng nó.
"Bớt chuyện tào lao đi. Tại sao cô muốn giúp tôi? Cô muốn đổi lấy điều gì từ tôi chứ gì?"
Đáp lại tôi là một sự im lặng. Chuẩn rồi.
"Nói đi," tôi gằn giọng. "Nói đi!"
Tôi cứng cỏi. Việc tôi không muốn thô bạo với cô ta không có nghĩa là tôi không cứng cỏi. Tôi cứng cỏi. Tôi có thể chọn cứng cỏi.
Cô ta vẫn im lặng.
Tôi tung một cú đấm xuống đất. "Nói đi!"
"Nếu em hỏi anh, em có thể chọc tức anh thêm nữa."
"Có liên quan gì đến tôi không?"
"Không."
"Vậy thì tôi cho phép cô."
"T-ta có thể để lúc khác.."
"Tôi. Cho. Phép. Cô."
Cô dịch ra xa tôi, cắn môi. "Em có thể nhờ anh một việc được không? Nếu không được thì không sao."
"Tùy thuộc vào việc đó là gì-và tôi nhận được gì khi làm việc đó."
"Nhưng đừng tung đấm nữa." Cô di dịch người một cách không thoải mái.
Không chắc liệu cô có đang ở vị thế có thể đưa ra yêu cầu hay không, cô gái trẻ à, nhưng.. "Được thôi," tôi nói.
"Em sẽ cho anh biết làm thế nào em đến được đây."
"Tôi đang lắng nghe đây." Tôi đứng dậy, chỉnh lại khẩu súng trường trên vai.
Khi tôi xoay nắm đấm cửa, cô nói, "Em.. à thì.. Em đã đánh rơi một thứ trên đường đến đây."