Beta: Nguyên Đức phi
" Người đâu, tiễn phụ thân bản cung rời cung. Hoàng Thượng còn ở sau điện chờ bản cung cùng đi Trường Nhạc cung thỉnh an Thái hậu, không thể để bệ hạ chờ lâu. Bản cung sẽ không tự mình tiễn phụ thân ra Chiêu Dương điện."
Triệu Phùng Xuân vừa nghe thì ra Hoàng thượng ở ngay nội thất Chiêu Dương điện, mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Là ai nói Hoàng thượng không thích Hoàng hậu, không bao giờ đến Chiêu Dương điện?
Hoàng thượng có thể kiên nhẫn chờ Hoàng hậu xử lý chuyện nhà, lại cùng nhau đi thỉnh an Thái hậu, chứng tỏ tình cảm của Đế Hậu không phải tầm thường. Nghĩ lại lý do hắn vừa mới nói để cho Triệu Thanh Dung vào cung cố sủng, hai chân Triệu Phùng Xuân như nhũn ra.
Trách không được Hoàng hậu lại trực tiếp hỏi như vậy, hỏi nàng có phải nữ nhi ruột của hắn hay không? Rõ ràng người ta phu thê hoà thuận, nếu lại dâng mỹ nhân cho Hoàng thượng. Hoàng hậu sẽ ghi hận!
Sự tình vượt qua dự đoán ban đầu của hắn rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn Triệu Phùng Xuân không biết ứng phó như thế nào? Mắt thấy Triệu Yên Dung ngày càng thân cận với Bùi thị, đối với hắn cũng có bất mãn, muốn đưa Thanh Dung vào cung sợ là sẽ không thuận lợi.
Ngược lại hắn không sợ Triệu Yên Dung không nhận người phụ thân này nhưng về tình cảm mà nói, chung quy hắn luôn cảm thấy thân thiết với mẹ con Đoạn thị hơn. Hôn sự của Thanh Dung thật sự là cao không tới, thấp không xong, nàng lại một lòng muốn vào cung hầu Vua. Triệu Phùng Xuân muốn nếu Triệu Thanh Dung vào cung, địa vị quốc trượng này của hắn càng thêm củng cố, chịu sự kiềm chế của Bùi gia cũng nhỏ hơn một chút.
Hôm nay không thể toại chuyện, chỉ có thể chờ mấy ngày nữa lại chậm rãi đi khuyên nàng. Khi đó Bùi thị không ở bên cạnh nàng, suy nghĩ của Yên Dung sẽ không chịu ảnh hưởng nhiều của Bùi gia, hẳn là sẽ đồng ý.
Triệu Phùng Xuân quyết định chủ ý liền dẫn nữ nhi mặt đầu heo cùng ái thiếp đang khóc lóc rời cung.
Mộc Lan cầm hai cái nón hời hợt đưa cho hắn, hành lễ nói. "Trang dung của Đoạn di nương và nhị tiểu thư không chỉn chu, nếu trực tiếp đi ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Dùng cái này che chắn một chút, cũng miễn khiến cho người trong cung thấy lại có lời không hay."
Đoạn thị vội vàng nhận lấy, cùng Triệu Thanh Dung mỗi người một cái đội lên, miệng liên tục nói lời cảm tạ.
Bà vẫn còn có ý muốn cho Triệu Thanh Dung tiến cung, nếu lúc này để người ngoài thấy bộ dáng chật vật của bà, tương lai nữ nhi tiến cung cũng sẽ bị người cười nhạo.
Chờ ba người Triệu Phùng Xuân rời cung, Triệu Yên Dung cười hỏi Triệu Uyển Dung. "Thế nào? Hả giận chưa?"
Triệu Uyển Dung mừng rỡ cười tít mắt, không còn nửa điểm phong phạm thục nữ, cười. "Hả giận! Thật sự hả giận! Vẫn là tỷ tỷ lợi hại, có thể nhìn các nàng chật vậy như vậy, muội muội ba ngày không ăn cơm cũng được!"
Bùi thị cười vỗ trán nàng. "Sao lại không ăn cơm? Chớ có nói hưu nói vượn."
"Nương, chẳng lẽ người không vui? Nhị tỷ thường khi dễ chúng ta, cứ như nàng mới là đích nữ Triệu gia, chỉ thiếu không dẫm chân lên mặt chúng ta. Hôm nay người nhìn nàng, trước mặt chúng ta mặt bị đánh thành sắc mặt miễn cưỡng kia, còn phải khóc tạ ơn. Xem ngày sau nàng còn dám kiêu ngạo như thế nào!"
Bùi thị có chút lo lắng nhìn Triệu Yên Dung. "Hôm nay nương nương không chừa cho phụ thân chút thể diện nào, người thật sự không lo lắng? Đoạn thị và Thanh Dung là người hắn yêu quý, trở về không chừng sẽ nói không tốt về người."
Triệu Yên Dung cười lạnh. "Cho dù bất mãn, hắn cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, dù có đối mặt bên ngoài cũng phải nhìn xem hắn có lá gan lớn như vậy hay không!"
Triệu Uyển Dung thở dài một hơi. "Tỷ tỷ uy phong, bây giờ người là Hoàng Hậu, phụ thân cho dù có tức giận cũng không dám phát tác với tỷ. Nhưng mà ở trong nhà, nếu ta và nương dám chỉnh các nàng, phụ thân có thể sẽ lột da chúng ta ra."
"Cũng không phải nói như vậy." Triệu Yên Dung mỉm cười. "Đoạn thị là do phụ thân động thủ, cũng không phải do ta cho người ra tay. Về phần Thanh Dung, đó là do nàng vượt quy củ, bản cung cho người bạt tai nàng đã là nhẹ. Nếu là người khác, sợ là chỉ có thể nâng về nhà. Ngay cả khi bản cung không phải là Hoàng hậu, phụ thân cũng không thể tìm ra nửa điểm không đúng, ngược lại còn phải cảm ơn ta đã hạ thủ lưu tình. Các ngươi cũng giống như vậy."
Bùi thị ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Đoạn thị được tổ mẫu và phụ thân cưng chiều, chỉ cần các ngươi có chút tâm tư, toàn thân nàng từ trên xuống dưới đều là sơ hở. Dù tổ mẫu làm chỗ dựa cho nàng như thế nào, nàng cũng chỉ là một di nương. Dù phụ thân sủng ái nàng như thế nào? Chỉ cần hắn còn để ý thanh danh con đường làm quan, sẽ không lướt qua mẫu thân truyền ra tiếng gió sủng thiếp diệt thê. Nắm chắc cái này, người muốn chỉnh các nàng thế nào, chỉ cần không gây án mạng, bọn họ đều không có cách nào ngăn cản người." Ánh mắt Triệu Yên Dung lóe lóe.
"Đương nhiên, nếu mẫu thân vẫn còn có tình cảm với phụ thân, còn muốn phụ thân quay lại thì không thể xuống tay. Nhưng nếu người đã thông suốt, chỉ muốn được vui sướng thư thái thì không cần băn khoăn gì cả. Người mới là chủ mẫu chân chính của Triệu gia, người là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, lại là nữ nhi thân sinh của công chúa, thân phận tôn quý! Tổ mẫu chẳng qua là tam phẩm cáo mệnh, luận xuất thân, luận phẩm chất, đều không thể so được với người. Người phải thể hiện ra dáng vẻ nữ nhi của công chúa, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nên xử trí thế nào thì xử trí thế nấy. Chỉ cần người làm việc có lý, tổ mẫu nhiều lắm là lấy đạo hiếu dọa người. Bà còn có thể làm thế nào nữa? Cùng lắm là một khóc hai nháo ba thắt cổ, người cứ coi lời bà ấy nói là gió đi, là gió thôi không nói nhưng lại nghe lời người xấu mà làm chuyện hồ đồ. Dù sao người vẫn còn có chỗ dựa là cữu cữu, còn phải sợ cái gì?"
Bùi thị nghe xong lập tức ngây người.
Mỗi câu của Hoàng hậu đều khuyến khích bà nắm quyền, buông xuống tình cảm với Triệu Phùng Xuân, không cần để ý tới Triệu lão thái thái lải nhải nhiều lời. Muốn bà thể hiện uy danh thân phận nữ nhi công chúa và nhà mẹ đẻ Quan Quân Hầu phủ, ỷ thế hiếp người ở Triệu gia!
Đây là muốn bà không cần để ý tới hiền danh, không quản đạo hiếu, theo ý mình mà sống!
Hơn hai mươi năm qua Bùi thị vẫn là lần đầu tiên được nghe một lời khuyên lớn mật như vậy. Hoàn toàn không giống với giáo dưỡng danh môn thục nữ mà bà được học.
Lời nói to gan như vậy, lại là của tấm gương của mọi nữ nhân trong thiên hạ, Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng.
Nếu không phải người ngồi trước mặt kia bà đã nhìn mười năm, Bùi thị thiếu chút nữa hoài nghi vị Hoàng hậu này không phải Triệu Yên Dung.
Bùi thị vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, nửa ngày nói không ra lời, Triệu Uyển Dung lại liên tục gật đầu. "Nương nương nói rất đúng, mẫu thân nên như thế."
"Uyển Dung, không được hồ nháo." Tâm tình Bùi thị phức tạp vô cùng, thấy Triệu Uyển Dung còn muốn châm ngòi thổi gió, nhịn không được mắng nàng. "Ngươi tuổi còn nhỏ, hiểu cái gì?"
"Sao con không hiểu?" Khuôn mặt nhỏ nhắn Triệu Uyển Dung đỏ bừng. "Trong lòng phụ thân chỉ có Đoạn thị kia, làm gì có phần nhỏ nào cho mẫu thân? Người còn cố nghĩ này nghĩ kia làm gì, mặc kệ nương làm như thế nào, nhẫn nhịn nhượng bộ như thế nào, ông cũng không quay đầu nhìn người một cái. Có phu quân như vậy, thà rằng không có!"
Bùi thị muốn răn dạy nữ nhi, lại không thể nào mở miệng. Tuổi Uyển Dung tuy nhỏ nhưng lời này lại không hề nói sai. Trong lòng Triệu Phùng Xuân không chỉ không có bà, ngay cả tỷ tỷ qua đời cũng sợ là không có. Nhiều năm như vậy, một lòng nhiệt thành lúc trước của bà cũng đã bị đông lại thành băng. Muốn Triệu Phùng Xuân đặt bà trong lòng, quý trọng bà như quý trọng Đoạn thị, quả thực là người si nói mộng.
Thấy mẫu thân không còn lời nào để nói, Triệu Uyển Dung liền càng dũng cảm.
"Lại nói đến tổ mẫu. Hôm nay Triệu gia có thể có ngày này, còn không phải dựa vào nhà mẹ đẻ của mẫu thân? Bọn họ không cảm tạ không nói, cũng không thể gây khó dễ chúng ta như vậy." Triệu Uyển Dung càng nói càng kích động, trực tiếp đứng lên, dùng sức vung tay nhỏ bé. "Tổ mẫu luôn bắt bẻ người, từng có sắc mặt hòa hoãn ngày nào? Chuyện gì trong nhà đều giao cho Đoạn di nương quản, với nhị tỷ thì vừa ôm vừa hôn gọi tâm can bảo bối, nhìn con như nhìn một nha đầu không có quy củ. Đến tham dự bên ngoài, hơn phân nửa cũng là mang theo mẹ con Đoạn thị, chỉ khi trong trường hợp có người Bùi gia đi mới có thể mang theo mẹ con chúng ta nhưng khi cùng người ngoài trò chuyện và khen ngợi thì bao giờ cũng là nhị tỷ, không có phần của con. Nương a, người nói con có phải nữ nhi của Triệu gia hay không? Tỷ tỷ nói rất đúng, cha chính là nuôi con như một đứa trẻ nhặt được!"
Bùi thị nghe xong nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Bà chịu chút ủy khuất không có việc gì nhưng nữ nhi từ nhỏ đến lớn đi theo bà bị người ta khi dễ. Lão thái thái và lão gia thiên vị Triệu Thanh Dung, tâm nàng đều nghiêng về bên ngoại.
Hiện nay ở Triệu gia, một đám tôi tớ hạ nhân đều ôm chân mẹ con Đoạn thị, có người nào coi bà là chủ mẫu chân chính?
"Thật xin lỗi con." Bùi thị ôm chầm Triệu Uyển Dung, thất thanh khóc rống lên.
"Nếu mẫu thân không còn hy vọng gì với phụ thân, người hãy đem hy vọng đặt lên người muội muội. Khiến muội muội thật tốt, sống an ổn thư thái." Triệu Yên Dung thấy thời cơ không sai biệt lắm liền hợp thời thêm một câu. "Không vì cái gì khác, chỉ vì muội muội, mẫu thân người phải thể hiện uy thế của mình, nhanh nắm quyền."
Bùi thị lau nước mắt, nói với Triệu Yên Dung. "Nương nương nói phải, về sau thần phụ sẽ không bao giờ để các nàng bắt nạt Uyển Dung."
Triệu Yên Dung gật gật đầu, cho người đỡ hai mẹ con về phòng nghỉ.
Thấy mọi người đã đi xa, nàng mới đứng lên, duỗi người. Sau đó mới chậm rì rì đi vào sau tấm bình phong vừa dày vừa nặng, cười dò hỏi. "Hoàng thượng, người xem diễn có vừa lòng không?"
Lý Duệ chắp tay sau lưng đứng đó, thấy nửa thân Triệu Yên Dung lộ ra sau tấm bình phong. Một đôi mắt hoa đào cong cong, đôi môi tô son hơi nhếch lên. Mặt liền bất giác đỏ lên, hắn khụ hai tiếng nói. "Măng không nhiều lắm nên cũng không ở lâu, trẫm liền trở về." Nghĩ lại rồi rốt cuộc vẽ rắn thêm chân bỏ thêm một câu. "Ở chỗ này đợi cũng không lâu lắm."
Ý tứ chính là cũng không nghe được nhiều?
Triệu Yên Dung tin hắn mới gặp quỷ.
Nàng cũng không đâm thủng, chỉ cười với hắn lại không đi tới bên hắn.
Lý Duệ bị nàng nhìn có chút xấu hổ, duỗi tay ra trực tiếp kéo người đến. Thân thể mềm mại ấm áp bị hắn ôm vào lòng, hương thơm thoang thoảng tràn ngập khoang mũi. Lý Duệ nhìn thê tử trong lòng liền rung động.
Nha đầu kia thật sự rất đẹp, thân thể cũng mềm.
Trong lúc nhất thời, tự nhiên có chút tâm ý viên mãn. (vui vẻ)
Triệu Yên Dung nhẹ nhàng đẩy hắn. "Bệ hạ, để thần thiếp đi thay y phục, không phải chúng ta muốn đi Trường Nhạc cung thỉnh an mẫu hậu sao?"
"Ừ." Lý Duệ hồi thần, khóe môi cong cong, hôn một cái lên mặt Triệu Yên Dung. "Mau đi đi, đừng để trẫm đợi lâu."