• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài ý muốn lấy được tin tức động trời + vợ chồng đồng tâm, phát huy được lực lượng rất lớn

Edit: Uyển Sung dung, Hy Thái Phi

Beta: Hy Thái Phi

Lý Duệ trừng Triệu Yên Dung, trừng đến tròng mắt sắp lọt ra ngoài!

"!!!" Nàng ra đây làm gì? Nàng đó, không biết tên tiểu tử này không có ý gì tốt với nàng sao?! Lý Duệ gầm thét trong lòng, muốn dùng thân thể đi cản nàng lại, không nghĩ tới Triệu Yên Dung lại nhẹ nhàng xoay người, lách qua bên cạnh hắn, nhẹ nhàng thi lễ với thiếu gia nương pháo (ẻo lả).

"Đây là chuyết kinh (vợ tôi)." Tuy mọi cách không muốn, nhưng Hoàng Đế vẫn ra vẻ rộng lượng mà giới thiệu một chút với Càn Thiên Tứ đã sắp chảy nước miếng: "Lương thị."

"Hoàng Nương" (Lời editor: Hoàng Hậu nương nương =)))) thị Triệu Yên Dung liếc xéo Lý Duệ, cũng không buông quạt tròn trên tay ra mà che lấy nửa gương mặt như trước, để lại một đôi mắt cho Càn Thiên Tứ xem. Mắt Triệu Yên Dung vốn vừa lớn lại sáng nhìn rất đẹp, nàng lại tận lực vẽ đuôi mắt dài hơn một chút, hất lên trên..., làm cho đôi mắt to linh động này lại thêm vài phần khí chất mê hoặc người khác. Đôi mắt như làn nước mùa thu dịu dàng quét qua, nửa người Càn Thiên Tứ đều tê dại.

Đôi mắt vốn có đuôi mắt cúi xuống phía dưới một chút của Càn Thiên Tứ không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào trên người Triệu Yên Dung, rõ ràng như hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng.

Ánh mắt này quá mức trần trụi, Lý Duệ giận tái mặt, tiến lên phía trước một bước chắn trước người Triệu Yên Dung.

Càn Thiên Tứ có ngốc, cũng nhận ra sự bất mãn của chủ nhân, mắt thấy vị Hoàng công tử này đen mặt muốn đuổi hắn đi, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, chuyển hướng sang Lý Duệ, cười nói: "Nếu trong nhà Hoàng huynh làm kinh doanh, không biết có hứng thú hùn vốn với tiểu đệ làm chút việc mua bán gạo không?"

Lý Duệ buông lỏng sắc mặt một chút, lộ ra vẻ do dự: "Định Châu này cách kinh thành khá xa, nếu làm kinh doanh..."

Càn Thiên Tứ thấy hắn có chút hứng thú, vội nói: "Chỉ là nhập cổ phần, không phải tiểu đệ nói khoác đâu, phủ Định Châu này, thật là không có quan hệ nào mà ta không nối được. Có điều ta cùng huynh đài vừa quen đã thân, đúng lúc trên tay lại có một vụ làm ăn, không bằng cùng nhau hợp tác phát tài?"

Bên phía Hoàng công tử vẫn còn do dự, thê tử của hắn, Lương thị lại lên tiếng phía sau hắn: "Công công cũng muốn tướng công học làm kinh doanh, nếu là cơ hội tốt, tướng công không ngại thử một lần."

Cuối cùng Càn Thiên Tứ cũng có thể nghe được âm thanh của giai nhân, chỉ cảm thấy giống như âm nhạc trên tiên giới, quả thực làm cho người ta muốn hoa chân múa tay vui sướng một phen.

Nỗ lực đè nén, Càn thiếu gia lờ mờ cảm thấy vị Hoàng công tử trước mắt này e là một người sợ vợ, chuyện trong nhà hơn phân nửa do tiểu nương tử quyết định. Ngẫm lại cũng phải, nếu như trong nhà hắn có một mỹ nhân tuyệt diệu như tiên nữ thế này, hắn chắc chắn sẽ coi nàng như châu như ngọc, nâng niu yêu thương, đương nhiên là nói một không hai.

Nếu mình có thể thuyết phục tên họ Hoàng này cùng làm kinh doanh, bọn họ sẽ ở lại Định Châu lâu hơn chút ít, mình cũng sẽ có cơ hội tụ họp cùng tiểu nương tử này thêm vài lần. Nói không chừng, hắn còn có thể câu được người tới tay.

Đến lúc đó, lại đạp bay tên họ Hoàng này một cái, hắn không chỉ có được tiểu mỹ nhân, nói không chừng gia tài cũng có thể lấy được. Càn Thiên Tứ càng nghĩ càng sướng, trong lúc mê mẩn, tiểu mỹ nhân kia đã quay người trở về phòng kế, lúc trở ra, trên đầu đã nhiều thêm một cái mịch ly[1], khăn che mặt thật dài rủ thẳng xuống đầu gối, không còn một nét phong tình che che lấp lấp kia nữa.

([1] mịch ly: mũ có rèm che)

Càn thiếu gia bỗng cảm thấy thất vọng, nhưng trong lòng lại càng ngứa. Lúc trước hắn đã thấy gương mặt nửa che đậy của tiểu mỹ nhân, giờ phút này nàng lại bao bọc kín mít đi ra, càng làm cho người ta muốn tiến lên xé rách tất cả những vật che đậy này thật sạch sẽ. Xem cái tên tiểu tử họ Hoàng kia lộ ra vẻ mặt thoả mãn, vui vẻ, Càn Thiên Tứ âm thầm cắn răng. Hắn cảm thấy nam nhân cao lớn tuấn lãng trước mắt này thật là cực kỳ chướng mắt, thậm chí không đợi được tiểu nương tử và hắn ngưỡng mộ lẫn nhau, đã trực tiếp muốn giết chết nam nhân này.

Triệu Yên Dung mắt lạnh nhìn sắc mặt tên phú nhị đại không có tâm cơ này biến đổi màu sắc như mở xưởng nhuộm, lại liếc mắt nhìn nam nhân nhà mình, không thể không cảm thán, người với người thật sự không thể so sánh được với nhau, người trở thành Hoàng Đế trời sinh đều là diễn viên tốt, kĩ thuật diễn này quá vượt trội, tố chất tâm lý cũng đạt tiêu chuẩn nhất định —— không hổ là nam nhân của nàng.

Lấy tướng mạo tốt của Lý Duệ, tăng thêm phong thái toàn thân này, kĩ thuật diễn vượt trội này, nếu đặt ở hiện đại, nói không chừng cũng có thể nhận một tượng vàng Oscar trở về.

Triệu Yên Dung chỉ cảm thán một tiếng trong lòng, liền hắng giọng một cái, mở miệng trước: "Càn công tử, vụ mua bán gạo mà ngài vừa nói cùng ngoại tử (nhà tôi), thật sự có thể kiếm được bạc sao? Phải biết rằng giá lương thực bị quan phủ quản thúc, thu mua lương thực đều có lệ phần cố định, tuy bán gạo là việc làm ăn ổn định, nhưng nếu muốn kiếm được rất nhiều thì cũng không dễ dàng."

Trông thấy giai nhân xin hỏi, muốn để lộ ra ra bản lãnh cùng thế lực của mình, Can Thiên Tứ không thiếu được muốn nói khoác một hai: "Tẩu tử có chỗ không biết, ở những châu phủ khác, giá lương thực có thể bị quan gia quản thúc, nhưng ở Định Châu, thì lại do nhà ta định đoạt."

"A? Chỉ giáo cho?" Thấy Lý Duệ có lời muốn nói, Triệu Yên Dung vội vươn tay véo hắn một cái. Đối với loại người có IQ, EQ không cao, chỉ cần thêm chút chỉ dẫn liền sẽ có tin tức bọn họ muốn. Nàng đã che kín như vậy rồi, Lý Duệ còn có thể lại ăn dấm chua hay sao?

Lời này nàng tới hỏi, có thể hỏi ra tám, chín phần, nếu đổi thành Lý Duệ đến hỏi, chỉ sợ người ta chỉ chịu lộ ba bốn phần, còn không biết dẫn theo bao nhiêu sương mù đây. Giống như thẩm vấn phạm nhân, phải tìm thời điểm phù hợp cho uống một ngụm nước, cho hút điếu thuốc, sau khi sự đề phòng trong lòng đột nhiên bị dỡ xuống, thường thường sẽ mang đến cho ngươi sự mừng rỡ ngạc nhiên không tưởng được.

Quả nhiên, gương mặt Càn Thiên Tứ hơi lộ ra vẻ do dự, chần chờ.

"Sao vậy, Càn công tử không tin phu thê chúng ta ư? Nếu ngay cả chút tin tưởng cũng không có, còn nói gì đến hợp tác?" Triệu Yên Dung đứng dậy: "Tướng công, người ta chỉ nói bậy dỗ dành chúng ta cho vui thôi."

Lý Duệ lập tức phối hợp đứng dậy, mặt lộ ra vẻ không hài lòng.

Càn Thiên Tứ vừa thấy tiểu mỹ nhân giận dữ, vội lắc tay nói: "Sao có thể, sao có thể, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, ta không biết mở miệng như thế nào mà thôi. Hoàng huynh cùng tẩu tử ngàn vạn lần chớ trách, tiểu đệ nhất định tri vô bất ngôn[2]."

([2] tri vô bất ngôn: biết gì thì nói đấy, nhất định không lừa gạt)

Triệu Yên Dung lại chân thành ngồi trở về, lôi kéo Lý Duệ, dịu dàng nói: "Trông hình dáng của Càn công tử đường đường là bộ dáng của bậc trượng phu vĩ đại, có lẽ sẽ không nhàm chán đến nói đùa như vậy."

Được mỹ nhân khen ngợi một câu, xương cốt toàn thân Can Thiên Tứ đã không còn đến hai lạng, chỉ cảm thấy bay bổng như rơi trên mây. Trong phút chốc, hắn thực sự hận không thể móc hết tim phổi ra cho tiểu mỹ nhân xem.

Không tự giác ưỡn ngực, bày ra bộ dáng tự cho là nam nhân vĩ đại, Càn thiếu gia hào hùng vạn trượng nói: "Các ngươi có biết Thuần An Hầu Quách Hiếu Thông - Quách đại tướng quân không?"

Lý Duệ kinh hãi trong lòng. Thuần An Hầu này vốn cũng là một trong những công thần đi theo Vũ Đức Đế khởi sự, năm đó những... công thần này được phong tước vị, Vũ Đức Đế đã hứa tước vị sẽ truyền ba đời không giảm, năm nay Quách Hiếu Thông bốn mươi ba tuổi, đúng là Thuần An Hầu đời thứ hai. Quách Hiếu Thông thời niên thiếu dũng cảm, lực lượng có thể địch ngàn quân, cũng là một viên mãnh tướng. Hôm nay hắn đã là Đại tổng quản Đạo Hạnh quân Tây Nam, cùng với Chương Sĩ Tiên ở Đông Nam đạo, dưới tay hai người có tất cả mười lăm, mười sáu vạn tinh binh cai quản khống chế lực lượng phòng thủ một đường từ Tây Nam đến Đông Nam.

"Quách đại tướng quân chính là tiểu di phu của ta!" Càn Thiên Tứ thật sự là ngữ bất kinh nhân tử bất hưu[3].

([3] ngữ bất kinh nhân tử bất hưu: lời nói ra không dọa chết người thì nhất định không bỏ qua. Đây là một câu thơ nổi tiếng của Đỗ Phủ, trong bài thơ "Giang thượng trị thủy như hải thế liêu đoản thuật")

Lấy thân phận cao như Quách gia, làm sao có thể lấy một nữ tử thương hộ làm Hầu phu nhân? Theo như lời của Càn Thiên Tứ này, chỉ sợ vị tiểu di kia của hắn, là một vị sủng cơ trong nhà Quách Hiếu Thông.

"Tiều di phu của ta có giao tình rất tốt với Tri phủ Định Châu, hiện tại phía nam đang có đại hạn hán, gạo đắt đỏ hiếm có, Tri phủ đại nhân liền thả ra lời, việc mua bán gạo của toàn bộ phủ Định Châu chỉ do một mình nhà ta kinh doanh."

"Vậy những thương gia trước kia đâu rồi?" Lý Duệ hỏi.

"Bọn họ a!" Càn Thiên Tứ cười nhạo một tiếng nói: "Kẻ thông minh có mắt nhìn thì bán cửa hàng cho nhà ta, sau đó chuyền nhà đi nơi khác hoặc đổi sang buôn bán cái khác. Những kẻ không có mắt còn muốn làm loạn, đã bị Tri Phủ đại nhân chém đầu treo ở cửa Nam của thành để răn đe. Thấy chưa, nhà ta có quan gia làm chỗ dựa, ở phủ Định Châu là buôn bán độc quyền."

Trách không được bọn họ ở trên đường nhìn thấy dân chúng xếp hàng mua gạo trên mặt đều là chết lặng.

Lý Duệ và Triệu Yên Dung đều im lặng một lát. Một lát sau, Triệu Yên Dung mới hỏi tiếp: "Nếu Càn gia ở phủ Định Châu là một nhà độc quyền, vậy tại sao Càn công tử còn muốn lôi kéo chúng ta nhập bọn?"

Càn Thiên Tứ cười nói: "Tẩu tử có điều không biết, sinh ý ở Định Châu cũng chẳng lớn bao nhiêu. Tiền lời ta thu được còn muốn chia nửa phàn cho Tri Phủ đại nhân, phân sáu phần cho tiểu di phu, cuối cùng còn lại cho vào túi ta cũng không nhiều. Hiện tại chuyện mua bán này còn chưa có biện pháp làm ở Giang Châu, Giao Châu, Hỗ Châu và phủ Kỳ Sơn, tiểu di phu của ta cũng rất nôn nóng. Mấy ngày trước hắn cho người qua thông báo, mấy ngày nữa ra ra tay với Giang Châu, chờ đến lúc người đứng đầu Giang Châu thay đổi thì Càn gia chúng ta muốn phái người qua đó làm mua bán lương thực. Dù sao nhà ta không có đủ nhân lực, cho nên tiểu đệ nghĩ tìm mấy người huynh đệ đáng tin cũng nhau phát tài. Ngài nghĩ xem, đến bên kia thì không phải cũng giống như Định Châu? Quan phủ là người nhà mình, chúng ta vẫn là một nhà độc quyền làm mua bán. Mặc dù muốn chia một ít tiền lời cho người khác, nhưng gạo là có sẵn, chúng ta trực tiếp lấy gạo từ quan thương, giá cả chúng ta tự quyết định, tăng giá rất cao cũng chẳng sao. Loại mua bán không sợ lỗ này chính là ngàn năm mới có một lần phát tài đấy!"

Trực tiếp lấy gạo từ quan thương!

Càn thiếu gia nói thật là khiến người khác khiếp sợ, một câu so một câu làm cho người ta sợ hãi.

"Quan thương, đó là quan lương, là lương thực của triều đình, các ngươi cư nhiên......" Lý Duệ khiếp sợ đến mức không nói hết được lời muốn nói.

Hắn rốt cuộc biết gạo cũ dân chúng mua là từ đâu tới. Mở quan thương, trộn lẫn thêm gạo cũ, đá vụn vỏ trấu rồi lấy giá cao bán cho dân chúng.

Xử bọn chúng hình phạt lột da tuyên thảo[4] hắn đều cảm thấy quá nhẹ.

([4] Lột da tuyên thảo: Một loại khổ hình cổ của Trung Quốc, vào thời khai quốc triều Minh, Hoàng Đế Chu Nguyên Chương đã sáng kiến ra một loại cực hình, lột toàn bộ da của phạm nhân còn sống, sau đó nhồi rơm rạ cỏ khô vào, buộc lên cọc gõ làm thành hình nộm dùng để răn đe dân chúng.)

"Tiểu di phu của công tử cư nhiên lợi hại như vậy?" Triệu Yên Dung kinh ngạc cảm thán một câu, rất giống tiểu cô nương ngây thơ chưa trải sự đời, giọng nói tràn ngập khiếp sợ và sùng bái: "Người đứng đầu phủ Giang Châu đó chính là Tri Phủ đại nhân. Vậy mà tiểu di phu của công tử nói đổi liền đổi a! Thật là khó lường!"

Càn Thiên Tứ nghe xong Triệu Yên Dung nói, càng thêm đắc ý.

"Đương nhiên rồi! Tiểu di phu của ta là nhân vật lợi hại ở phía Nam, hắn dậm chân một cái thôi thì cả phía Nam cũng phải chấn động ba lần. Chỉ cần chúng ta làm tốt, cung cấp đủ tiền tài cho tiểu di phu, tương lai chính là có đại công huân, vợ con được hưởng đặc quyền là chuyện rất đơn giản."

Quách Hiếu Thông cần bạc làm cái gì? Mang bạc cho hắn sẽ có đại công huân? Vợ con còn được hưởng đặc quyền?

Phu thê hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Quách Hiếu Thông quả nhiên là một con cá lớn!

Bọn họ lại hỏi thêm một chút vụn vặt, dù sao Càn thiếu gia biết cũng không nhiều, trừ bỏ những tin tức lớn hắn nói lúc đầu thì cũng không có thêm nhiều tin tức cụ thể tỉ mỉ kỹ càng.

Dù sao cũng chỉ là một con tôm nhỏ, nếu không phải trong nhà có nữ nhân được Quách Hiếu Thông sủng ái thì ngay cả những lời này hắn cũng không nghe được học không được.

Triệu Yên Dung đáp ứng Càn Thiên Tứ sẽ suy nghĩ thật kỹ và thương lượng với người trong nhà một chút, sau đó khách khách khí khí đưa tiễn Càn thiếu gia rời đi khách điếm.

Cửa phòng đóng lại, sắc mặt của Lý Duệ liền thay đổi.

"Chờ mọi chuyện xong xuôi, trẫm muốn chém đầu móc mắt tên tiểu tử này."

Triệu Yên Dung vỗ lưng hắn giúp hắn nguôi giận: "Đừng nói chém đầu, cho dù ngài muốn thiên đao vạn quả cũng không ai có ý kiến, coi như là vì dân trừ hại. Nhưng mà chuyện của Quách Hiếu Thông là như thế nào? Hắn có tước vị, lại có binh mã, sao tự nhiên lại sinh ra ý định làm phản? Hay là ngài phát lương bổng không đủ cho nên hắn ta muốn chọn chủ mới?"

"Làm gì có chủ mới nào cho hắn chọn?" Lý Duệ dừng một chút rồi nói: "Đơn giản là phế Thái tử Lý Kỳ. Hiện giờ Lý Kỳ đang ở Nam Quận, đúng là địa phương mà Quách Hiếu Thông có thể duỗi tay với đến."

Lý Duệ đi lại vài bước, nhíu mày nói: "Lý Kỳ là người lòng dạ hẹp hòi, bảo thủ, không phải là minh chủ. Quách Hiếu Thông là cái người thông minh, hắn nếu mạo hiểm trợ giúp Lý Kỳ, kỳ thật là một việc mất nhiều hơn được. Trừ phi......"

Triệu Yên Dung đầu óc xoay chuyển: "Trợ giúp thiên tử lấy lệnh chư hầu?"

Lý Duệ gật gật đầu nói: "Có lẽ trong lòng hắn có ý tưởng khác, muốn mặt ngoài là trợ giúp Lý Kỳ, nhưng thực sự muốn chính mình tọa ủng giang sơn."

Đôi mắt Lý Duệ híp lại, hắn nói với Triệu Yên Dung: "Hai người này đều không phải ngốc tử, tam tư của Quách Hiếu Thông ngay cả trẫm đều có thể đoán được, Lý Kỳ là người hay nghi ngờ không có khả năng không biết. Đoán chừng là hai người bọn họ đều có âm mưu riêng, muốn lợi dụng đối phương nên làm việc cùng nhau thôi."

Chính trị thật là quá dơ bẩn.

Triệu Yên Dung nhăn lại hai hàng lông mày: "Vậy bây giờ phải làm sao? Theo như tiểu tử kia nói, Giang Châu sợ là muốn loạn."

"Cần thiết có người đi Giang Châu một chuyến, nhất định phải giữ được mạng của Tô Định Phương và Trần Trí. Giang Châu không thể loạn."

Triệu Yên Dung trầm ngâm một lát nói: " Nếu không chính ta đi Giang Châu một chuyến? Ta có lệnh phù của cữu cữu, hai người kia chắc chắn sẽ tin ta."

"Chúng ta không phải không có thủ hạ, tại sao lại có thể để nàng tự mình phạm hiểm? Không ổn." Lý Duệ lập tức phản đối: "Nàng là nữ nhân, đi đường xa có nhiều thứ không tiện."

Triệu Yên Dung lắc đầu nói: "Người khác đi chúng ta làm sao có thể yên tâm? Hơn nữa chúng ta cũng không biết nơi đó khi nào thì xảy ra chuyện, ra tay bằng cách nào. Là tìm người ám sát vẫn là ra lệnh cho người mưu hại. Ta cảm thấy cái trước khả năng cao hơn. Nếu vu oan bọn họ có tội thì phải báo cáo với triều đình, rồi phái người điều tra, sau đó tìm người mới bổ nhiệm, nhưng ta cảm thấy Quách Hiếu Thông không có nhiều kiên nhẫn như vậy."

"Còn có một loại khả năng," Lý Duệ ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Ta hiểu được, vì cái gì bọn họ muốn giữ lại mạng của Lục Gia!"

Giám Sát Tuần Án có quyền lợi thay mặt triều đình tuần sát, chỉ cần có chứng cứ chứng minh thực tế thì trước tiên có thể giam giữ quan viên phạm tội, không cần phải báo cáo nhiều tầng rồi đợi phê duyệt.

"Hắn muốn lưu trữ Lục Gia đối phó Tô Định Phương và Trần Trí! Có lẽ là Quách Hiếu Thông vẫn luôn không thể thuyết phục được Lục Gia nên đành phải lấy cớ Lục Gia ốm nặng để giam giữ."

"Nhưng lúc này Càn Thiên Tứ nói rất rõ là mấy ngày nữa Giang Châu muốn thay đổi, không lẽ là Lục Gia khuất phục?"

"Không. Nếu là hắn khuất phục, hôm qua Long Nha vệ sẽ không nhìn thấy hắn còn bị nghiêm mật giam giữ trông coi. Hơn nữa ta rất rõ con người của Lục Gia, hắn có tiếng là người cứng đầu ngang bướng, hắn không phải loại người tham sống sợ chết tham mộ hư vinh."

Triệu Yên Dung nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên: "Nếu không phải, vậy thì Lục đại nhân sợ là sắp gặp nguy hiểm."

"Vì sao?"

"Ta nghĩ tới một loại khả năng." Triệu Yên Dung chậm rãi nói: "Có lẽ là bọn họ tìm được người giống như Tiếu nữ quan, là cao thủ dịch dung, bọn họ tìm người giả dạng Lục Gia. Dù sao quan phù ấn tín của Lục Gia đều ở trong tay của Tri phủ Định Châu, chỉ cần kẻ giả dạng có giọng nói và dáng người gần giống với Lục Gia thì Tô Định Phương và Trần Trí sẽ không nghi ngờ hắn, nhất định sẽ không phản kháng!"

Phu thê hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

Trước tiên phải cứu Lục Gia!

----

Ngày thứ sáu có một vài trục trặc nhỏ nên bổn cung không thể up chương 81 cho các nàng đọc. Thành thật xin lỗi!

Hôm nay bổn cung up bù, tặng các nàng thêm một chương coi như quà tạ lỗi.

Chúc các nàng đọc vui vẻ!

Yêu các nàng!

#HyThaiPhi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK