• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại tiểu thư tàn nhẫn + Nhị tiểu thư tuyệt vọng + tiểu tiểu thư muốn sửa họ

Edit: Như Thục Dung

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Triệu Yên Dung bỗng dưng nghiêm túc lên, các phi tần đang líu ríu trò chuyện liền nghiêm túc ngồi im lặng, cúi đầu chờ nghe nàng nói.

Triệu Yên Dung cười nói: "Những người đang ngồi ở đây, đại đa số là hầu hạ Hoàng thượng sớm hơn bản cung. Muốn nói tình phân, thời gian các ngươi vào cung hầu hạ Hoàng thượng lâu hơn bản cung, tự nhiên so ra thì ta không bằng."

Trời ạ! Ngài mới là chính cung nương nương, là chính thê của Hoàng đế, người nào lớn gan dám nói chính mình ở trong lòng Hoàng thượng có địa vị hơn nàng?

Các phi tần lập tức đứng dậy thi lễ, trên mặt sợ hãi nói không dám.

Triệu Yên Dung bảo các nàng ngồi xuống, cười nói: "Bổn cung chỉ vừa nói như vậy, nhìn sắc mặt của các ngươi kìa, đều bị dọa đến trắng bệch. Bổn cung cũng không phải cọp mẹ, các ngươi sợ gì chứ?"

Thái phi ngồi ở một bên, cười ha hả.

Đoan Phi ngồi ở dưới Thái phi, ngón tay giấu trong khăn khẽ run.

Thái hậu là mẫu thân trên danh nghĩa của Hoàng thượng mà Hoàng Hậu còn dám ra tay "chỉnh", phi tử các nàng thì tính là cái gì?

Hiện tại không ai không biết Hoàng đế chuyên sủng Hoàng Hậu, người ta mới là danh chính ngôn thuận, Tiêu Phòng độc sủng!

"Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng Thượng. Mặc kệ trước kia các ngươi có thân phận gì, nhưng ở trong cung này, chúng ta chỉ có thể có một thân phận." Nói đến đây Triệu Yên Dung từ từ nhìn lại đám phi tần đang nơm nớp lo sợ kia: "Bổn cung biết, phần lớn các tỷ muội đang ngồi ở đây đều có thân nhân làm quan trong triều. Bổn cung cũng biết, tuy rằng là gả đi ra ngoài, nhưng mỗi người ở đây đều nghĩ cho mẫu gia, đây cũng là chuyện bình thường. Triều ta tôn trọng hiếu nghĩa, hiếu nghĩa có trăm ngàn loại, cũng có lớn nhỏ, thân nhân và gia đình là hiếu nhỏ, quân thần mới là hiếu lớn. Lời này bản cung không cần nói tỉ mỉ, các ngươi cũng có thể hiểu rõ."

Các phi tần đồng loạt đứng dậy, khom người nghe.

"Hôm nay bản cung nói những lời này, cũng chỉ là muốn nhắc nhở các ngươi, trong cung có cung quy, tất cả mọi người đều là phi tử của Hoàng thượng. Tất cả phải lấy quân làm trọng, không thể vì thân nhân mà vi phạm cung quy pháp luật nước nhà, làm ra chuyện thất đức trái với đạo đức."

Hoàng Hậu nói như vậy chẳng lẽ là có ai gây chuyện với Hoàng Hậu? Bây giờ là nàng đang muốn bắt kẻ đó?

Các cung phi đều tự hỏi lòng mình, gần đây chính mình có làm gì cho Hoàng hậu nương nương không vui hay không.

Nơi này cũng chỉ có Huệ phi và Đồng Mỹ nhân hiểu rõ, nhìn đám cung phi đang nơm nớp lo sợ bất an, bất giác hai người cảm thấy một cảm giác tự hào nổi lên, phảng phất chính mình đã là tâm phúc của Hoàng Hậu, đặc biệt thân cận.

"Hôm nay có một cọc án tử, có quan hệ với mẫu gia của bản cung, nên cũng không thể ngấm ngầm xử trí. Ta thân là Hoàng hậu nên phải làm gương tốt cho chúng phi tần."

Người nhà?!

Gương tốt?!

Chúng phi sợ ngây người.

Có vài người đầu óc phản ứng nhanh, liền nhớ tới những lời đồn đãi mấy ngày gần đây.

Chẳng lẽ cái người bị Hoàng Hậu tống cổ đến Thanh Lương Điện làm cung nữ chính là muội muội của Hoàng hậu?

Đồng Mỹ nhân đang cúi đầu, nghe được mấy lời này bất giác hơi ngẩng đầu lên, thấy vài phi tử ngồi trên nàng đều đang quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt người nào cũng đậm ý cười, bộ dạng xem náo nhiệt.

"Việc này phát sinh ở Thanh Lương Điện, vậy để Đồng Mỹ nhân tường thuật lại cho mọi người nghe đi." Hoàng Hậu mở lời, Đồng Mỹ nhân lập tức hoàn hồn, kể lại chi tiết việc Triệu Thanh Dung tự hành hạ thân thể vu hãm nàng ngược đãi nàng ta.

Huệ Phi ở một bên gật đầu lại bổ sung vài câu.

Chuyện này chính là dĩ hạ phạm thượng, lòng dạ hiểm độc chơi xấu hãm hại chủ tử.

"Triệu cung nữ này chính là thứ muội của bổn cung." Hoàng Hậu thoải mái hào phóng thừa nhận: "Nhà ta muốn cho nàng tiến cung, bổn cung cũng đồng ý để nàng tiến cung. Đương nhiên, mọi chuyện đều dựa theo quy định trong cung, không có làm khó làm dễ nàng. Lý do nàng hành động như vậy với Đồng Mỹ nhân, tin tưởng tất cả mọi người ở đây đều hiểu. Nữ nhân trong cung, ai mà không mong mỏi được hầu hạ Hoàng thượng? Thứ muội ta cũng là vì ham muốn quá độ nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."

Nhóm cung phi phía dưới ngừng hô hấp lại, ai cũng không dám chen vào nói.

Phản ứng của Hoàng Hậu thật sự là ngoài dự định của mọi người.

Kỳ thực Triệu Thanh Dung cũng không phải là ngu xuẩn. Nếu người nàng tính kế không phải là Đồng Mỹ nhân có tâm kế mà là một Đồng Mỹ nhân có chung mục đích, nếu người đến Thanh Lương Điện không phải là Huệ phi tâm tư tỉ mỉ mà là một Huệ phi đến xem náo nhiệt, nói không chừng kế hoạch này của nàng sẽ hữu hiệu.

Chỉ cần tin tức nàng bị người khác ngược đãi có thể truyền ra, rơi xuống đúng chỗ, Hoàng Hậu tất nhiên không thể làm ngơ.

Kể từ đó, Hoàng Hậu cũng không thể để nàng tiếp tục ở Thanh Lương Điện, sẽ đổi cho nàng một chỗ ở khác, cũng rất có khả năng sẽ để bên người Hoàng Hậu, như vậy tỷ lệ tiếp xúc với Hoàng đế càng cao.

Tin đồn này truyền tới cung thất khác có lẽ sẽ không có hiệu quả cao, nhưng chỉ cần truyền đến tai Thái Hậu. Thái Hậu nhất định sẽ nhân cơ hội này, buộc Hoàng Hậu phải để Triệu Thanh Dung bên người, càng có khả năng trực tiếp lên tiếng cho nàng một cái phân vị.

Đáng tiếc, hạt giống còn chưa nảy mầm đã bị Huệ Phi bóp chết.

Mà Hoàng Hậu lại càng hào phóng, trực tiếp vạch mông nàng phơi dưới mặt đất, bới "gốc rễ" nàng phơi dưới ánh mặt trời.

Ngươi không phải muốn cho tất cả mọi người trong cung đều biết, trong cung vẫn còn tồn tại một người hào phóng như ngươi sao?

Ta khiến cho ngươi ra tới phơi nắng, "gốc rễ" cùng nhau phơi.

Hoàn toàn không màng đến thể diện Triệu gia, tỷ muội tình thâm.

"Bổn cung cũng vừa mới nói, mọi việc đều lấy quân làm trọng. Nếu chúng ta đã vào cung, trong lòng chỉ có thể có Hoàng Thượng, không thể có Triệu gia, Lý gia, Vương gia*. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tuy rằng Triệu cung nữ là muội muội của bản cung, nhưng nàng ta phạm tội, bổn cung cũng không thể vì nàng họ Triệu mà phá lệ khai ân." Triệu Yên Dung nghiêm mặt nói: "Mỗi người vì tranh sủng mà lập mưu tính kế hại người, hậu cung này không phải sẽ loạn lên hết sao?"

(*Vương gia: Gia tộc họ Vương, không phải Vương gia [Lý Khác].)

"Huệ phi tỷ tỷ, ngươi tới nói tội vu oan hãm hại chủ tử, chiếu theo cung quy thì là tội gì, xử phạt như thế nào?"

Huệ Phi chỉ biết là Hoàng Hậu muốn xử lý thứ muội, không nghĩ tới Hoàng Hậu lại không nói tình cảm đến mức này.

Triệu Thanh Dung rốt cuộc cũng là muội muội cùng phụ thân của nàng, hai người chảy chung nửa dòng máu. Nếu làm lớn chuyện, sẽ ảnh hưởng đến thể diện của mẫu gia Hoàng Hậu, cũng sẽ liên luỵ danh tiếng lẫn danh dự Hoàng Hậu. Huệ phi nghĩ như vậy bất giác có chút do dự.

"Huệ Phi?"

"Nương nương, đây là khinh thủ phạm chính thượng, theo quy củ... phải... phải..." Huệ Phi lập đi lập lại từ phải vài lần, hồi lâu cũng không nói ra phần sau.

Đoan Phi rốt cuộc không nhịn được, tiếp lời nói: "Phải đánh chết!"

Các phi tần phía dưới xôn xao lên.

Chẳng lẽ Hoàng Hậu thật sự vì Đồng Mỹ nhân mà đánh chết muội muội mình?

Đây là nàng muốn đối nghịch với Triệu gia?

Suy cho cùng thì nàng cũng là họ Triệu. Triệu gia nếu bị việc này liên luỵ đến, danh tiếng Hoàng Hậu của nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Triệu Yên Dung nhìn biểu tình đa dạng của đám nữ nhân phía dưới, hơi mỉm cười nói: "Vậy đánh chết đi."

Vậy thì đánh chết đi!

Năm chữ này tựa như đang nói hôm nay trời xanh mây trắng, rất tự nhiên nhẹ nhàng.

Mọi người cảm giác có một cơn gió lạnh quét qua, lông tơ đều dựng lên.

Nàng lại có thể nói, cứ như vậy định đoạt mạng sống của người ta, mà người đó chính là muội muội của nàng!

Nghe nói lúc Hoàng Hậu bệnh nặng, sau khi tỉnh lại liền hạ lệnh đánh chết hai cung nhân. Khi đó các nàng cũng không quá để ý. Chỉ nghĩ thầm, cũng chỉ là hai cái cung nhân ngu ngốc, vận khí không tốt. Người nào ở trong cung không đánh giết quá một hai người?

Nhưng hôm nay là muốn đánh chết muội muội Hoàng Hậu, mà trên mặt nàng vẫn đậm ý cười, một câu thốt ra liền đoạt đi mạng sống người ta. Nhóm cung phi nhìn gương mặt diễm lệ của Hoàng hậu, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía*.

*kinh hồn bạt vía: sợ đến mức như mất cả hồn vía

Vị này đủ ngoan độc!

Muội muội của mình mà nàng cũng có thể hạ thủ, nếu ngày nào đó các nàng rơi vào tay nàng ta, kết cục nhất định không có gì tốt đẹp.

Trong lúc nhất thời, Chiêu Dương điện chìm trong tĩnh lặng, không có một chút tiếng động.

Chỉ có Ngụy Thái phi vẫn luôn mang khuôn mặt đậm ý cười, bộ dáng ôn hòa từ ái y như Bồ Tát, nhìn các nàng giống như là nhìn một đám hài tử không hiểu chuyện.

Triệu Yên Dung nhìn phía đám cung phi đang im lặng như ve sầu mùa Đông, khóe môi cong lên, khẽ nhếch môi, nói với Đồng Mỹ nhân đang im lặng: "Bổn cung bảo ngươi mang người đến, bây giờ người đang ở đâu?"

Đồng Mỹ nhân máy móc gật gật đầu, lại bổ sung một tiếng: "Hồi nương nương, người đang ở ngoài điện chờ."

Triệu Yên Dung vẻ mặt ôn hoà nhìn phía dưới, thanh âm trầm ổn nói: "Bổn cung thấy các vị tỷ muội im lặng không ý kiến, vậy cứ quyết định như vậy đi. Hành hình ở bên ngoài điện, lá gan to một chút thì có thể đi ra bên ngoài xem, nếu là nhát gan sợ máu thì ở đây trò chuyện với Thái phi."

Trinh Phi nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô, thanh âm có chút phát run: "Vậy... Vậy còn nương nương?"

"Bổn cung đương nhiên phải đi giám hình." Triệu Yên Dung cười nói: "Như thế nào, Trinh Phi tỷ tỷ cũng muốn đi xem?"

Đầu Trinh Phi quay như chong chóng.

Nàng cũng không phải chưa thấy qua cảnh đánh chết người. Nhưng mà người phán án chính là vị Hoàng hậu đang cười ở trước mặt, nàng liền cảm thấy tim nhảy loạn lên, tưởng tượng đến cảnh lát nữa huyết nhục sẽ bay tứ tung, liền cảm thấy dạ dày quặn lên từng cơn, muốn nôn.

"Thiếp thân thật sự là... Thật sự là..." Trinh Phi cười khổ hai tiếng nói: "Thiếp thân vẫn là nên ở chỗ này trò chuyện với Thái phi."

"Tùy ngươi."

Triệu Yên Dung đứng dậy, thi lễ với Ngụy Thái phi: "Thái phi ở đây trò chuyện với các tỷ muội, bổn cung đi một lát sẽ về."

Dứt lời nhẹ nhàng xoay người ra cửa.

Thật ra Ngụy Thái phi nghĩ Triệu Yên Dung chỉ làm ra vẻ, thứ nhất là làm cho mọi người sợ hãi, thứ hai là phá hủy tiền đồ của Triệu Thanh Dung ở hậu cung, nhất tiễn song điêu. Không nghĩ tới nàng thực sự muốn đánh chết Triệu Thanh Dung, còn muốn đích thân đi giám hình.

Nếu nàng thực sự đánh chết muội muội mình, người bên ngoài sẽ nói thế nào?

Ý cười trên mặt Ngụy Thái phi dần phai nhạt, thay bằng vẻ mặt ưu tư.

"Hoàng Hậu, sự việc liên quan đến mạng người, xin ngài thận trọng một chút."

Triệu Yên Dung gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Đây là quy củ trong cung, bổn cung thân là chính cung Chiêu Dương điện, là Hoàng hậu đứng đầu trong hậu cung. Muội muội chính mình làm ra chuyện như vậy, bổn cung rất đau lòng, nhưng cũng không thể thiên vị, không thể dung túng được. "

"Hoàng Hậu, trời cao có đức hiếu sinh, Triệu cung nữ tự mình hại thân thể mình là thật, nhưng cũng chưa tổn hại đến Đồng Mỹ nhân, ta thay nàng ấy cầu cái tình, tha cho nàng ấy một mạng." Ngụy Thái phi cầm khăn chặm chặm môi.

Chuyện nhà Triệu gia bà cũng không muốn quản, nhưng nếu Hoàng Hậu thực sự giết chết Triệu Thanh Dung, tất nhiên sẽ khiến cho người ngoài phê bình. Triệu Phùng Xuân tốt xấu gì là cũng Lục Bộ Thượng Thư nhất phẩm, bà không muốn vì hành động khinh suất lần này của Hoàng Hậu làm tiền triều dậy sóng. Huống chi nếu thanh danh Hoàng Hậu bị huỷ hoại, cũng sẽ liên luỵ đến Hoàng Thượng.

Thật vất vả Đế hậu hai người mới hòa thuận, Hoàng Hậu cũng hiểu chuyện hơn xưa, bà không muốn tăng lên xa cách với Hoàng Thượng.

Ngụy Thái phi thở dài một hơi. Cái Hoàng Hậu này, tính tình quá thẳng thắng.

Ngụy Thái phi nói như vậy, làm tinh thần sôi nổi của mọi người phục hồi lại.

Nếu là cung nữ bình thường gây ra sự tình này, đánh chết cũng không sao. Nhưng cung nữ này là muội muội cùng cha với Hoàng Hậu, tuy nói hiện nay bị nàng xách ra muốn giết gà dọa khỉ, nhưng người ta cũng chưa chắc thực sự muốn cho người chết.

Vẫn là nên khuyên nhủ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nghe khuyên chính là nhận cái ân tình của các nàng. Nếu là không nghe khuyên bảo, tương lai có hối hận cũng sẽ không nói các nàng làm như không thấy.

Vì thế ngươi một lời ta một ngữ, sôi nổi khuyên Hoàng Hậu khai ân, khoan hồng cho Triệu Thanh Dung.

"Coi như là tích phúc cho Thái Hậu và Thái phi đi." Trinh Phi khuyên nhủ Triệu Yên Dung: "Lão nhân gia đã lớn tuổi, cũng không thể gặp cảnh máu me. Triệu cung nữ tuổi còn nhỏ, lại không được dạy dỗ tốt, nhất thời bị tâm ma che mờ lí trí, hiện tại chắc hẳn đang rất hối hận. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nương nương cho nàng ta một cơ hội sửa sai, cũng tạo tiếng tốt cho nương nương, nương nương ngài là một vị Hoàng Hậu tâm địa Bồ Tát."

Huệ Phi ở một bên nghe xong âm thầm bĩu môi, miệng thì nói hay như vậy, nhưng trong lòng chưa biết đang nghĩ như thế nào đâu.

"Đồng Mỹ nhân, Đồng Mỹ nhân!" Ngụy Thái phi thấy Hoàng Hậu nhíu mày từ đầu đến cuối im lặng không nói gì, liền gọi Đồng Mỹ nhân đến: "Triệu cung nữ kia vu oan ngươi, làm ngươi chịu thiệt, đương nhiên là phải phạt. Nhưng vì vậy mà Hoàng hậu phải đánh chết muội muội mình, đây quả thực là có chút nhẫn tâm. Nếu nàng ta không được thương hại, ngươi làm chủ tử, không bằng cầu cho nàng ta một cái tình, xin Hoàng Hậu khai ân phán nhẹ tội cho nàng ta đi."

Thái phi đã nói như vậy, Đồng Mỹ nhân cũng không thể đối cứng được.

Nàng đúng là rất hận Triệu Thanh Dung, chỉ là Hoàng Hậu muốn đánh chết Triệu Thanh Dung làm cho nàng có cảm giác sợ hãi. Nương theo lời Ngụy Thái phi nói, Đồng Mỹ nhân cũng theo mọi người cầu tình cho Triệu Thanh Dung.

Cho đến khi Đồng Mỹ nhân mở miệng, Triệu Yên Dung mới thở dài nói: "Tâm ý của mọi người đối với bản cung, bản cung hiểu rõ. Muội muội bản cung đã làm ra chuyện như vậy, hôm nay không hung hăng xử trí nàng, tương lai sau khi nàng xuất cung về nhà, cũng sẽ bị gia pháp xử trí. Có điều nếu tất cả mọi người đều cầu tình, bổn cung cũng không thể không cho mọi người cái mặt mũi."

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Triệu Yên Dung nói: "Phạt nàng quỳ ở bên ngoài Thanh Lương Điện ba ngày, nhận lỗi với Đồng Mỹ nhân. Sau đó đưa đến Thượng Y cục, miễn cho sau này lại gây chuyện. "

Hai tay Triệu Thanh Dung bị trói, miệng bị nhét khăn, quỳ gối ở căn phòng nhỏ trong trắc điện Chiêu Dương điện, kinh hồn táng đảm* chờ phán phạt.

(*Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.)

Từ ngày Huệ Phi tới, nàng bị ném vào phòng tối ở Thanh Lương Điện. Không thấy được mặt trời, chẳng phân biệt được ngày đêm, chỉ cảm thấy cuộc sống này thật gian nan, không biết đêm nay là đêm nào.

Bị nhốt mới mấy ngày, nàng lại cảm thấy như qua nửa đời, hoảng sợ giống như chim sợ cành cong, hoảng loạn như cá mắc lưới. Phàm là nghe được một tia tiếng vang liền sợ tới mức hồn phi phách tán, khuôn mặt trắng trẻo gầy đi không ít.

Thật vất vả mới có thể đi khỏi phòng tối, thấy được ánh mặt trời đã lâu không thấy. Triệu Thanh Dung nghe nói muốn đưa nàng đến Chiêu Dương điện, cho rằng Hoàng Hậu tỷ tỷ rốt cuộc cũng hay tin, muốn cứu nàng ra, vừa vui mừng lại vừa bi thương. Nhưng là lúc đến Chiêu Dương điện, nàng vẫn bị trói như cũ, cũng không có ai dẫn nàng đi gặp Hoàng Hậu.

Đợi thật lâu, lâu đến lúc nàng sắp tuyệt vọng, cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm từ bên ngoài truyền vào.

"Quyết định rồi sao?"

"Định rồi. Triệu cung nữ hãm hại chủ tử, ý đồ gây rối, phán đánh chết."

Triệu Thanh Dung nghe xong lời này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Hoàng Hậu muốn giết nàng.

Triệu Thanh Dung liều mạng giãy giụa suy nghĩ muốn kêu gào, nhưng miệng nàng bị nhét khăn, chỉ có thể phát ra thanh âm mỏng manh "Ô ô". Trong lúc nhất thời, sự tuyệt vọng và sợ hãi bao phủ đầu óc nàng. Triệu Thanh Dung lấy đầu liều mạng đập xuống mặt đất, hận không thể một phát đập chết.

Một lát sau, vẫn không thấy người tiến vào, Triệu Thanh Dung không tiếp tục đập nữa, dừng lại thở hổn hển.

Lại nghe được bên ngoài có người nói: "Sửa lại?"

"Ừ! Sửa lại! Có Ngụy Thái phi cầu tình cho nàng. Hiện giờ phán là phạt quỳ ở bên ngoài Thanh Lương Điện ba ngày, sau đó đến Thượng Y cục làm cung nữ thô sử."

"Mạng thật lớn, nếu là người bình thường, còn có thể chờ tới hôm nay sao?"

"Hừ, ngươi nói nhỏ một chút!"

Tuyệt vọng trong vực sâu, có một ánh sáng nhỏ. Tuy rằng mỏng manh, nhưng cũng đủ để cho Triệu Thanh Dung khóc không thành tiếng.

Còn tưởng rằng chắc chắc sẽ phải chết, không nghĩ tới trời cao lại cho nàng một con đường sống.

Nàng cũng không dám tồn đọng ảo tưởng viễn vông gì nữa. Trong cung này có chỗ nào là giống một bước lên trời đâu?! Rõ ràng là địa ngục trần gian mà! Nàng ngây ngốc một chân đạp tiến vào, tựa như bị rơi vào vũng bùn lầy, càng giãy giụa chết càng nhanh.

Tốt xấu gì cũng phải bảo vệ mạng sống.

Triệu Thanh Dung si ngốc hồi lâu, quần áo tóc tai đều bị nước mắt nước mũi dán lại.

Một lát sau, mới có hai cái cung phụ thô tráng tiến vào, xách nàng ra khỏi Chiêu Dương điện.

Quỳ gối ở bên ngoài Thanh Lương Điện, Triệu Thanh Dung chưa từng có cảm giác an tâm thoải mái như hôm nay.

Ánh mặt trời sáng ngời lại mang hơi ấm, gió nhè nhẹ thổi mang theo mùi hoa nhàn nhạt, tai còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo. So sánh với vài ngày không thấy ánh mặt trời trước đó, cho dù hiện tại hai chân nàng quỳ đến mực không còn cảm giác, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Bởi vì là phạt quỳ, bên người nàng có hai cái cung phụ giám sát. Hết một canh giờ mới cho phép nàng đứng lên thả lỏng tay chân, đi vệ sinh miễn cho thân mình làm dơ Thanh Lương Điện, cũng sợ chân nàng bị phế đi.

Quỳ như vậy qua hết một ngày, Triệu Thanh Dung đang bị phơi nắng đến mê mê tỉnh tỉnh. Lại nghe được một thanh âm ôn nhu của nữ tử cách đó không xa đang nói chuyện với ai đó truyền đến: "Đưa nàng đến chỗ khác quỳ đi. Để nàng trực tiếp phơi nắng như vậy, nàng ta mà có gì bất trắc thì không tốt."

Triệu Thanh Dung ngẩng đầu, mệt mỏi mở mắt lên. Thấy một cái phu nhân mặc cung trang mờ mờ ảo ảo ngồi trên kiệu đang nói chuyện với cung phụ giám sát.

Cung phụ kia quỳ trên mặt đất, đầu cuối rạp, thái độ kính cẩn lại khiêm tốn.

Vị phu nhân này Triệu Thanh Dung chưa thấy qua, có điều xem phẩm cấp trang sức trên người và cung trang kia, tựa hồ còn cao hơn Huệ Phi.

Triệu Thanh Dung nghĩ nghĩ. Ở trong cung người có phân vị cao hơn Huệ Phi, trừ bỏ Hoàng Hậu, thì chỉ có Trang Quý phi và Đoan Phi.

Không biết người này là vị nào!

Một lát sau, quý nhân rời đi. Nhìn đám cung phụ trở về, bưng một chén nước đút cho nàng uống, thái độ đối với nàng rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

"Ngươi đứng lên hoạt động một chút, một hồi ngươi đến bên bóng cây kia quỳ đi."

Triệu Thanh Dung cảm tạ, gắng gượng đứng lên, dùng đôi chân đang mất cảm giác dịch qua hướng bên kia.

Trong tai lại nghe thấy tiếng hai cái cung phụ kia nhỏ giọng nói chuyện: "Rốt cuộc vẫn là Quý phi nương nương tấm lòng Bồ Tát, mấy ngày này số lượng các vị nương nương đến đây ít nhất cũng có mười một, mười hai vị. Nhưng không có vị nào lên tiếng cho nàng nghỉ ngơi."

"Triệu gia cũng đủ xui xẻo. Tiểu nhân này ở trong cung bị người một nhà giáo huấn, lão phụ thì ở bên ngoài bị bên người ngoài đánh."

Hai người nhỏ giọng tám chuyện vô tình nói lên tên Triệu Phùng Xuân. Cũng không biết như thế nào, lại nói lên đến chuyện hôm qua Triệu lão thái thái ở trước cửa Hầu phủ quấy rối.

"Còn ở trước mặt Vinh Vương nữa, lại còn mắng Quan Quân Hầu gia và tiểu thư, nghe nói Trưởng công chúa đã mất cũng bị bà ta mắng. Ai da, đây không phải là tự tìm đường chết sao?"

"Cũng không nghĩ xem Vinh Vương đó là ai? Hắn lớn lên cùng tỷ đệ Bùi gia! Lúc thấy Bùi Hầu nâng quan tài ra tới, lúc ấy liền rút dao nhỏ, thiếu chút nữa là cắt mất đầu bà ta!"

"Còn có chuyện này sao? Vậy người trong quan tài là ai thế? Đừng nói là tiểu thư Bùi gia nha."

"Nghe nói là tự tử. Bùi Hầu nổi giận, đưa quan tài đó cho Triệu đại nhân, muốn chính hắn bò đi vào."

"Chậc chậc, lần này Triệu gia xem như sụp đổ. Nhục mạ Hoàng thất, va chạm Vinh Vương, dựa vào tính cách quái dị không sợ trời không sợ đất của Vinh Vương kia, còn có thể "lành lặn" sao?"

Triệu Thanh Dung nghe được rõ ràng chính xác, cả người đều cứng lại.

"Ma ma, hai vị ma ma! Hai người các người đang nói cái gì thế? Là chuyện Triệu gia sao?"

Nàng cố nén đau đớn từ đầu gối truyền đến, gắng gượng lết đến phía trước vài bước, hai tay căng cứng mà năn nỉ: "Cầu hai người, nói cho ta biết, nhà ta đã xảy ra chuyện gì?"

Hai vị cung phụ kia nhìn nàng một cái. Thấy sắc mặt nàng xanh vàng, tóc tai tán loạn, hai mắt vô thần, nhìn cũng thực sự chật vật đáng thương, liếc nhau một cái nói: "Việc này nói cho ngươi nghe cũng không có gì, dù sao cũng đã truyền khắp kinh thành. Thượng Thư đại nhân cha của ngươi, tranh đoạt một cái hoa khôi thanh lâu với người ta, bị người ta trùm bao tải dùng gậy đánh, đến bây giờ vẫn chưa xuống được giường. Lão thái thái của ngươi chạy đến trước cửa Hầu phủ náo loạn, mắng chửi ba đời tổ tông của người ta, mắng luôn Hoàng thất Đại Tề chúng ta. Lúc ấy bị Vinh Vương điện hạ vả miệng, nghe nói lúc được nâng trở về thân mình đã tê rần nửa bên, hiện giờ nói vẫn không được tròn câu. Nguyên bản hôm nay Tông Nhân Phủ muốn đi nhà ngươi bắt người, kết quả Triệu đại nhân và lão thái thái đều nằm trên giường không thể nhúc nhích. Cho nên tạm thời phái người đến trông giữ, nếu không thì đã bắt đến hình đường trong cung hỏi chuyện..."

Triệu Thanh Dung nghe đến đây, thân thể lung lay hai cái, rốt cuộc chống đỡ không được hôn mê trên mặt đất.

Trước khi té xỉu trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: "Triệu gia xong rồi, xong rồi, xong rồi!"

Triệu Uyển Dung đung đưa hai chân ngồi ở trước giường tỷ tỷ ăn hương lê*: "Cứ như vậy thì thật tiện nghi cho nàng ta!"

Ngày hôm qua tiễn Vinh Vương đi, nàng đã bị Bùi Nghi phái người đưa vào cung.

Bùi gia trở mặt hoàn toàn với Triệu gia, Bùi Nghi quyết định chủ ý muốn cho Bùi thị và Triệu gia nhất đao lưỡng đoạn*. Chỉ là hiện giờ Uyển Dung còn nhỏ, nếu nàng ở trước mắt Bùi thị, chỉ sợ Bùi thị vì đứa nhỏ này lại có rất nhiều vướng bận. Bùi Nghi thương lượng với Triệu Uyển Dung một chút, tiểu cô nương lập tức tỏ vẻ, kiên quyết đồng ý với ý kiến sáng suốt của cữu cữ. Hơn nữa còn tận lực phối hợp, tích cực chủ động mà cùng cữu cữu đi thuyết phục Hoàng Hậu thay cữu cữu, vỗ bộ ngực cam đoan nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

(*Nhất đao lưỡng đoạn: 一 刀 兩 斷 Nhất đao lưỡng đoạn Một đao cắt đôi. Chỉ sự đoạn tuyệt quan hệ)

Kết quả khi tiến vào, đúng lúc Hoàng Hậu tỷ tỷ xử xong tội Triệu Thanh Dung.

Triệu Uyển Dung ở Triệu gia bị Triệu Thanh Dung bắt nạt không ít. Trời sanh tánh nàng lại là người thẳng tính, tuyệt không yếu thế chịu thua, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình đã dám đối nghịch với Triệu Thanh Dung.

Chỉ là lão thái thái và Triệu Phùng Xuân một lòng hướng về Đoạn thị và Triệu Thanh Dung. Phàm là có tranh chấp, đều là Triệu Uyển Dung chịu thiệt.

Vì che chở Uyển Dung, Bùi thị không ít lần bị Đoạn thị và Triệu Thanh Dung bắt nạt chèn ép. Cảm giác khi mẫu thân mình bị bắt nạt còn khó chịu hơn khi chính mình bị bắt nạt, mẫu thân bị người ức hiếp càng làm cho Uyển Dung khó có thể chịu đựng.

Thật vất vả mới nhìn thấy Triệu Thanh Dung kiêu ngạo ương ngạnh luôn bắt nạt các nàng trong quá khứ có kết cục như vậy. Triệu Uyển Dung vừa vui vẻ lại vừa bi thương.

Nhà người khác, đích nữ đều là báu vật, chưa thấy qua thứ nữ nhà ai ra thể chèn ép mẹ cả lẫn đích nữ như thế này. Nữ tử lại ôn nhu hiền thục, nếu không được phu quân thương, cũng chỉ có bị khi dễ. Mẫu thân nàng tính tình mềm yếu, nếu gặp lại cái nam nhân bại hoại, cũng không phải là lại chịu khổ sao?

"Tỷ tỷ, ta và nương ở Triệu gia chịu nhiều khổ cực như vậy, chẳng lẽ còn phải chịu thêm khổ cực nữa?" Nàng hỏi dò.

Tay Triệu Yên Dung cầm dao nhỏ, gọt vỏ lê: "Sao có thể? Có cữu cữu, bọn họ dám?"

"Cữu cữu có đó thì hắn không dám, nhưng nếu là ngày nào đó cữu cữu không ở đó thì phải làm sao?"

"Muội muốn nói cái gì?" Triệu Yên Dung buông dao nhỏ xuống, ngón tay khẽ động, một đường vỏ trái cây dài vỏ bị nàng bóc ra ném lên trên bàn.

Triệu Uyển Dung âm thầm khen tỷ tỷ mình thật thông minh, vẻ mặt ưu sầu mà nói: "Tổ mẫu nhục mạ hoàng thất, mấy trăm ngàn người ở trên đường đều được, con đường làm quan của phụ thân tất yếu đã chịu ảnh hưởng. Chẳng lẽ chúng ta còn phải đi theo bọn họ chịu tội? Tỷ tỷ, tỷ có biện pháp gì để cho chúng ta không cần trở về không?"

Triệu Yên Dung nở nụ cười: "Việc này còn phải xem mẫu thân, nàng đồng ý hay không, có hạ được quyết tâm hay không. Kỳ thật dựa vào điều kiện của mẫu thân, có Bùi gia ở sau lưng, không có nam nhân thì thế nào?"

Ánh mắt Triệu Uyển Dung sáng lên: "Ý của tỷ là, tỷ cũng đồng ý mẫu thân cùng hắn..."

"Ta cũng chưa nói gì." Triệu Yên Dung vươn ngón trỏ để lên môi Triệu Uyển Dung, chớp mắt nhìn nàng: "Nhớ kỹ, không phải ta nói nha."

Triệu Uyển Dung gật đầu cười rộ lên.

"Ta đã hiểu, thế này cữu cữu cũng có thể yên tâm."

"Đã sớm nên như vậy." Triệu Yên Dung nhỏ giọng oán giận một câu.

"Muội cũng cảm thấy như vậy." Triệu Uyển Dung tùy ý dùng tay bóc một miếng lê lên, nhỏ giọng nói: "Aiz, tỷ nói thử xem, sau này muội sửa họ Lý được không? Lý Uyển Dung... Ừm, nghe cũng rất êm tai!"

"Phốc!" Triệu Yên Dung mới vừa ăn một miếng lên lập tức phun ra.

(*Hương lê: Lê Pear, còn được gọi là lê, là quả lê. Uyghur được gọi là "Mil Sim Sim". Nó được đặc trưng bởi hương vị phong phú, da mỏng, thịt mỏng, bánh ngọt ngọt, tươi và ngon, Cục Pear trên hàng hoá. Pear để Korla lê sản xuất, chất lượng tốt. Diện tích trồng của nó là 24000 mus, sản lượng hàng năm là hơn 1000 tấn. Korla thơm lê trên thị trường quốc tế như "mật ong Trung Quốc", "quả lê trong kho báu", "trái cây của Hoàng tử" và như vậy. Pear có nhiều hiệu ứng, bao gồm cả việc bảo vệ tim, giảm mệt mỏi, tăng khả năng sống của cơ tim, giảm huyết áp; Ngoài ra, quả lê có chứa glycosides và acid tannic và các thành phần khác có thể bị ho ra đờm. Chống nóng.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK