• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Mộc Đản

Thấy Trầm Dục Phong chắn ở cửa, Lý Nhược Hành không tự giác lui về phía sau, cô cảm thấy nam nhân này tuyệt đối không có ý tốt, năm lần bảy lượt làm khó dễ Cảnh Tinh, lại còn có thái độ khiếm nhã với cô. Lý Nhược Hành chán ghét nhìn Trầm Dục Phong, hừ, chẳng phải là loại công tử thích có mọi thứ trong tay sao, hắn ta thấy cô không còn theo đuổi mình nữa thì lại cảm thấy mất hứng và muốn có cho bằng được, loại người này không phải cặn bã thì là gì.

Trương Tiểu Mai cũng chướng mắt tên Trầm Dục Phong này, vội vàng kéo Lý Nhược Hành sang một bên, đang định né tránh rời đi thì Trầm Dục Phong đã níu lấy cánh tay Lý Nhược Hành ra vẻ thân thiết nói:

“Nhược Hành, lúc nãy anh thấy em biểu diễn quá tuyệt, anh rất bất ngờ, thật không ngờ Nhược Hành lại tài năng như vậy, anh nghĩ mình thích em mất rồi.”

Lý Nhược Hành bị hắn nắm lập tức nổi giận, cố vùng tay ra nhưng hắn càng thêm lực, định cầu cứu Trương Tiểu Mai thì nghe thấy hắn nói vậy liền không nhịn được nữa quát lớn:

“Anh nói gì vậy, mau buông tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”

Trương Tiểu Mai bên thấy bạn mình bị Trầm Dục Phong khi dễ lập tức xông lên đẩy Trầm Dục Phong ra, bị đẩy bất ngờ nên Trầm Dục Phong cũng không phòng bị liền chao đảo lùi ra phía sau. Lúc này Trương Tiểu Mai chỉ thẳng vào Trầm Dục Phong nói:

“Anh đừng có quá đáng, tôi lập tức la lên đó.”

Trầm Dục Phong trừng mắt nhìn Trương Tiểu Mai, cô gái này dám đẩy hắn, nếu không phải có Lý Nhược Hành bên cạnh, hắn đã dạy cho cô ta một bài học, sau đó cũng không để ý tới Trương Tiểu Mai nữa, quay sang Lý Nhược Hành ánh mắt thâm tình nói:

“Anh biết em hiểu lầm anh với Nhược Hi, anh chỉ coi em ấy như em gái, anh là thương hại tình cảnh của Nhược Hi nên mới quan tâm em ấy một chút, thật ra người trước giờ anh thích là em, em cho anh thêm một cơ hội có được không, Nhược Hành?”

Nghe những lời buồn nôn của Trầm Dục Phong, Lý Nhược Hành lập tức có cảm giác muốn đánh người, rõ ràng lúc trước chán ghét mình ra mặt, mỗi lần hắn và Nhược Hi xuất hiện đều kiếm chuyện khiến mình đau khổ, bây giờ lại nói người trước giờ hắn thích là mình, hắn cho mình là con ngốc sao.

Lý Nhược Hành cười lạnh, khoanh tay trước ngực nhìn Trầm Dục Phong nói: “Anh có lầm lẫn cái gì không vậy, tôi chẳng phải đã nói rõ là tôi không có thích anh, lúc đó chẳng qua chỉ có ngưỡng mộ, nhưng bây giờ xem ra tôi không thích anh là đúng rồi, hơn nữa Lý Nhược Hi sau khi nghe những lời này của anh không biết có cảm giác gì.”

Thấy vẻ mặt bất mãn của Lý Nhược Hành nhìn mình, trong lòng Trầm Dục Phong có chút tức giận, không phải hắn đã đáp ứng thích cô ta rồi sao, không phải đây là điều cô ta muốn nhất sao, muốn giở trò lạt mềm buộc chặt đến khi nào. Chẳng lẽ hiện tại cô ta thực sự thích Lâm Cảnh Tinh, khốn kiếp, cô ta đúng là loại phụ nữ dễ thay đổi mà.

“Có phải em vì giận anh nên mới quen Lâm Cảnh Tinh phải không, em tuyệt đối đừng qua lại với hắn nữa, hắn sẽ làm hại em đó.”

“Anh câm miệng, anh lấy tư cách gì mà chửi mắng Cảnh Tinh, anh mới là tên xấu xa.”

Lý Nhược Hành thật sự không thể chịu đựng được có người nói xấu chồng mình như vậy, chồng mình trước nay luôn là người lỗi lạc, làm sao có thể từ miệng tên tiểu nhân này đi ra lại thành kẻ xấu xa, cô thật không muốn đứng ở đây đôi co với hắn nữa, nhưng mà người nào đó lại muốn như vậy, tiếp tục khuyên nhủ Lý Nhược Hành:

“Em có biết Lâm Cảnh Tinh là loại người gì không, hắn là một tên công tử ăn chơi trác táng, phụ nữ qua tay hắn không loại nào không có, hơn nữa hắn lại đang tranh chấp tài sản với anh trai hắn, chắc chắn hắn ta muốn mượn sức em để đoạt Lâm thị chứ không phải thật lòng với em đâu.”

Trầm Dục Phong thực sự không phục, rõ ràng hắn điểm nào cũng vượt trội hơn Lâm Cảnh Tinh, không lý nào Lý Nhược Hành lại từ bỏ hắn mà qua lại với Lâm Cảnh Tinh, hơn nữa còn vì hắn ta mà lớn tiếng với hắn, hắn thật không thể chấp nhận cho nên hắn nói ra toàn bộ việc xấu của Lâm Cảnh Tinh, để xem thử Lý Nhược Hành sau khi nghe xong còn nghĩ Lâm Cảnh Tinh là người tốt nữa hay không.

“Chát!”

Trầm Dục Phong bị đánh lệch mặt sang một bên trợn mắt không thể tin, quay đầu sang trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Nhược Hành. Mà lúc này bản thân cô cũng cực kỳ tức giận, chỉ vào Trầm Dục Phong nộ khí nói:

“Tôi không cho phép anh xúc phạm bạn trai tôi, anh thực sự nghĩ mình rất tốt đẹp sao, tôi nói cho anh biết, ngay cả một góc anh cũng không so được với anh ấy, cho nên anh hãy thận trọng lời nói của mình, nếu có lần sau thì không đơn giản chỉ là một cái tát này đâu.”

Trương Tiểu Mai bên cạnh thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của Trầm Dục Phong lập tức chắn trước mặt Lý Nhược Hành, tuy trong lòng có hơi sợ hãi nhưng vẫn cố nói: “Anh muốn làm gì, nơi này nhiều người qua lại, nếu anh dám động thủ chắc chắn anh sẽ phiền phức đó.”

Lý Nhược Hành cũng không sợ hãi như Trương Tiểu Mai, trong lòng cô hiện giờ vẫn còn rất tức giận, liếc mắt nhìn Trầm Dục Phong rồi quay sang Trương Tiểu Mai nói: “Mình đi thôi Tiểu Mai, không nên để hạng người này khiến bản thân không vui.”

Nói xong kéo Trương Tiểu Mai đi ra ngoài không nhìn Trầm Dục Phong lấy một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK