• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Mộc Đản

Lâm Cảnh Tinh đưa tay dụi dụi mí mắt, thầm nghĩ lão cha này của mình quả nhiên cũng không có bao nhiêu định lực, thảo nào người ngoài đều nói Lâm gia đời thứ hai và thứ ba đều kém cỏi. Nhìn xem, Lâm lão gia tử không phải vẫn đang bình tĩnh sao, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ sắc xảo lại có chút tán thưởng, hắn thích. Lâm Cảnh Tinh khẽ khụ một tiếng nói:

“Như con vừa mới nói, Cảnh Hành là của con, là con thành lập khi bên Mỹ, con không định giấu ông nội và cha, chỉ là đợi thời điểm thích hợp để nói.”

Lâm Thái An lúc này mới bình tĩnh lại một chút, lắp bắp hướng Lâm Cảnh Tinh hỏi: “Con lấy đâu ra vốn mà thành lập công ty?”

Lâm Cảnh Tinh cười cười: “Con chơi thắng cổ phiếu.”

Nghe thấy vậy Lâm lão gia tử và Lâm Thái An kinh ngạc nhìn nhau, sau đó Lâm lão gia đột nhiên bật cười lớn, rất tốt, rất tốt, người Lâm gia quả nhiên không chịu thua kém. Lâm Thái An cũng vô cùng cao hứng nhìn Lâm Cảnh Tinh, con trai ông từ lâu đã hơn hẳn ông rồi.

Lúc này hai người Triệu Lệ Tình và Lý Nhược Hành đã làm xong cơm, nhìn một bàn cơm canh đầy đủ hương vị, Triệu Lệ Tình không khỏi hài lòng nhìn Lý Nhược Hành, lúc đầu bà tưởng cô chỉ có thể làm những món đơn giản, phải biết nhìn sơ qua bàn tay nõn nà của cô thì sẽ nghĩ ngay cô chưa từng đụng đến một nhánh rau, chứ nói chi là nấu ăn. Mà sự thật đúng là như vậy, mười mấy năm sống ở hiện đại cộng thêm mười mấy năm làm tiểu thư danh môn ở cổ đại quả thật cô chưa bao giờ đụng đến những thứ này, cũng chưa từng làm qua việc gì nặng nhọc, chỉ khi đi theo Lâm Cảnh Tinh lang bạt không thể nào không tự mình gánh vác một ít khó khăn trong nhà cùng với hắn, do đó mà phải học nấu nướng, làm việc nhà này nọ, cô cũng rất đau lòng chồng mình cực khổ đâu.

Bữa cơm hôm nay được hai lão đầu khen ngợi tấm tắc, khi nghe Triệu Lệ Tình nói đa phần các món ăn đều là do Lý Nhược Hành làm thì lại ồn ào nói cháu dâu, con dâu ngoan, nhà họ Lâm thật có phúc khiến Lý Nhược Hành xấu hổ đến hận không thể rụt đầu mình vào áo, Lâm Cảnh Tinh nhìn thấy vậy trong lòng cũng rất đắc ý, ngoài mặt không có bao nhiêu biểu cảm nhưng trong lòng đã sớm nở hoa.

Sau khi dùng cơm xong Lý Nhược Hành cũng xin phép được ra về, Lâm Cảnh Tinh tất nhiên là người đưa cô về. Ngồi trên xe hai người ấm áp tựa vào nhau, hai tay đan vào nhau, khung cảnh nhìn vào quá yên bình, trong lòng hai người họ cũng chỉ mong về sau hai người cứ như thế này. Khi bọn họ lái xe qua một cửa hàng bán đủ các loại chè, Lý Nhược Hành nhìn thấy liền thèm, Lâm Cảnh Tinh thấy cô như vậy cũng cười cười rồi nói sẽ vào mua cho cô, bảo cô ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi hắn.

Lý Nhược Hành đang lúc cao hứng đợi Lâm Cảnh Tinh trong xe thì đột nhiên có một chiếc xe chắn lên phía trước xe cô, sau đó một đám người mặt mày hung dữ bước ra, đằng đằng sát khí tiến về phía xe cô, Lý Nhược Hành hoảng sợ vội vàng khóa chặt cửa xe, vừa mới định lấy điện thoại gọi cho Lâm Cảnh Tinh thì nghe “xoảng” một tiếng, cửa xe và kính chắn phía trước bị người ta đập bể, bọn chúng lôi Lý Nhược Hành ra ngoài, cô la lên: “Các người là ai, tránh ra, cứu tôi với”. Cô vừa mở miệng kêu cứu thì bị một tên đánh một phát vào gáy khiến cô bất tỉnh.

Đợi đến khi Lâm Cảnh Tinh mua đồ đi ra thì thấy cửa xe bị người ta đập bể, trên đó còn có những vết máu vẫn còn mới mà Lý Nhược Hành đã không thấy đâu.

Lâm Cảnh Tinh cảm thấy bản thân sắp điên rồi, hắn biết Hành Hành của hắn đã bị bắt đi hơn nữa còn bị thương, chết tiệt. Vương Minh nhận được cuộc gọi của Lâm Cảnh Tinh lập tức chạy đến ngay hiện trường thì thấy Lâm Cảnh Tinh ngồi gục bên đường, lúc nãy trong điện thoại tuy giọng hắn thập phần bình tĩnh nhưng hắn đã là trợ lý của Lâm Cảnh Tinh bao nhiêu năm rồi đương nhiên nhận ra trong giọng nói anh ta có phần nào âm trầm cùng đè nén, liền cho rằng đã có chuyện vô cùng nghiêm trọng xảy ra, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Lâm Cảnh Tinh đáng sợ như vậy liền biết suy nghĩ của mình là rất chính xác.

Nhìn thấy Vương Minh đến, Lâm Cảnh Tinh đột nhiên đứng phắt dậy khiến Vương Minh giật mình suýt nữa ngã ra phía sau. Lâm tổng, anh đừng có dọa người như vậy có được không, trái tim của tôi không được khỏe lắm a. Lâm Cảnh Tinh cũng không quan tâm, nhìn Vương Minh phân phó: “Cậu thực hiện chuyện tôi giao ngay lập tức.”

Vương Minh trố mắt nhìn Lâm Cảnh Tinh, ngập ngừng nói: “Lâm tổng, như vậy có được không, nếu công khai nó ngay bây giờ không có lợi cho chúng ta.”

Ánh mắt Lâm Cảnh Tinh chứa đầy tia máu, trợn mắt nhìn Vương Minh, quát lên: “Làm ngay lập tức.”

Vương Minh bị Lâm Cảnh Tinh dọa đến lập tức cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lại liếc nhìn Lâm Cảnh Tinh nói: “Lúc nãy tôi đã nhờ người chuyển đoạn băng quan sát tại khu vực này qua máy, anh có muốn xem không?”

Lâm Cảnh Tinh dứt khoát nói: “Lên xe!”

“Camera quay lại khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ bảng số xe, nhưng chỉ cần cho tôi một chút thòi gian, tôi sẽ tìm ra được. Nhưng mà Lâm tổng, anh xem, ở phía này có một chiếc xe, theo camera thì thấy chiếc xe này đã theo xe anh cùng lúc với bọn bắt cóc, điều này thật không bình thường, nếu là người qua đường, thấy có bắt cóc sẽ không bình thản như vậy, hơn nữa còn rời đi sau khi đã bắt Lý tiểu thư, anh nói này là thế nào?”

Lâm Cảnh Tinh trầm ngâm nhìn chiếc xe, một hình ảnh chợt lóe trong đầu, sau đó lại càng tức giận, bàn tay bóp chặt đến mức có thể nghe tiếng xương phát ra, lại là hắn sao, cực kỳ tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang