• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức Cảnh Hành muốn phát triển trong nước lập tức biến thành cuộc chiến của mấy công ty lớn trong nước, cũng có vài công ty khinh thường Cảnh Hành chỉ là ngựa non mới ra trận, một mặt muốn xem kịch vui. Nhưng điều đáng nói là Cảnh Hành lại bất động, một chút tin tức cũng không lộ ra, hơn nữa người đại diện của Cảnh Hành lại thần thần bí bí khiến mấy người muốn hợp tác không biết nắm lấy đường nào. Ngay cả Lâm thị, dù biết Lâm Cảnh Tinh làm việc trong Cảnh Hành nhưng cũng chỉ nghĩ hắn giữ chức vụ nhỏ mà thôi, nên từ đầu Lâm Thái An cũng không hỏi Lâm Cảnh Tinh tránh hắn bị khó xử.

Tần Hoan cũng đã biết Lâm Cảnh Tinh trở về nhưng đã qua mấy ngày chưa có cơ hội gặp mặt, nói thật đối với người em trai ngang hông này Tần Hoan cũng không giống như mẹ luôn luôn khắp nơi quan tâm, cuối cùng chỉ nhận lại khinh miệt. Với hắn, hắn chỉ thật lòng kính trọng dượng Lâm, cho nên cố gắng giữ vững sự nghiệp của dượng, hắn biết dượng bồi dưỡng hắn thành người kế nghiệp, điều đó khiến hắn rất cảm động, tuy nhiên nếu một ngày dượng bắt hắn giao trả Lâm thị hắn cũng sẽ sẵn lòng, nhưng mà tên nhóc kia vẫn tiếp tục vô lễ với mẹ thì hắn thì khẳng định hắn sẽ không bỏ qua.

Lần này Lâm Cảnh Tinh trở về, mẹ kêu hắn chiếu cố Lâm Cảnh Tinh, sợ nó ở nhà buồn bực nên bảo hắn dẫn cùng nó đi tụ hợp với bạn bè. Đám người kia nếu biết Lâm Cảnh Tinh cũng tới chắc chắn lại có chuyện xung đột, cuối cùng cũng là hắn thu dọn.

Thấy Tần Hoan buồn rầu vò đầu bứt tóc, Lý Dịch vỗ vỗ vai bạn, hỏi:

“Này Tần Hoan, có chuyện gì phiền muộn hay sao, nếu không biết còn tưởng cậu bị Lâm Cảnh Tinh hiển linh về hành nữa đấy.”

Nghe Lý Dịch nói khiến Tần Hoan kinh ngạc, chớp mắt nhìn hắn. Lý Dịch kinh hãi che mặt:

“Không phải chứ, tôi chỉ nói chơi thôi mà, không phải là thật chứ.”

Tần Hoan thở dài gật đầu, nói:

“Hôm nay mẹ tôi bảo nó tới đây, kêu tôi chiếu cố.”

“Cái gì?”

Lý Dịch há miệng, lấp bấp nói:

“Linh Gia mà nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh thì sẽ phiền lắm đó.”

“Cho nên tôi mới buồn phiền đây.” Tần Hoan bất đắc dĩ nói.

Đột nhiên một giọng nữ vang lên: “Các cậu nói Lâm Cảnh Tinh tới? Hắn tới thì tới sao hai người lo âu như vậy?” Lý Linh Gia khó hiểu nhìn hai người.

“À không, chúng tôi lo lắng cậu không thoải mái thôi.” Lý Dịch cười cười nói.

“Có gì không thoải mái, nếu Lâm Cảnh Tinh không gây chuyện với tôi, tôi cần gì khó chịu, tôi cũng đâu phải người hẹp hòi.”

“Phải, phải, cậu là người rất rộng lượng.” Lý Dịch cười lạnh nói. Lý Linh Gia bị chọc giận, lao lên nhéo Lý Dịch. Tần Hoan nhìn hai người nháo một hồi cũng cảm thấy dễ chịu, đột nhiên một giọng nói chế nhạo vang lên:

“Dô, đây không phải đại thiếu gia Lâm gia sao, thật không dễ mà gặp nha.”

Một tên bên cạnh hừ lạnh nói: “Lâm đại thiếu gia gì chứ, người ta họ Tần đó, anh đừng gọi sai.”

Lý Dịch muốn xông lên đối khẩu với bọn họ, nhưng bị Tần Hoan cản lại. Tần Hoan nhìn nam nhân cà lơ phất phơ trước mặt, trầm giọng nói:

“Trần thiếu gia muốn nói thế nào tôi cũng không có ý kiến, nhưng mà tôi nghe nói Trần nhị thiếu gia đã tiến vào học quản lý Trần thị rồi phải không, thảo nào cậu lại rãnh rỗi như vậy.”

Trần Việt Văn nghe Tần Hoan nói vậy thì cực kỳ tức giận, đó vẫn là cái gai trong lòng hắn, nay bị người nói thẳng ra như vậy không cách nào kiềm chế, chỉ tay thẳng vào Tần Hoan quát:

“Mày cho mày là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi, dám ở đây lên mặt với bổn thiếu gia, hừ, Lâm thị sớm muộn gì cũng phải trả về cho cho Lâm Cảnh Tinh, tới lúc đó mày cũng chỉ là con chó ở góc đường.”

“Tôi không biết từ khi nào mà chuyện của Lâm gia chúng tôi lại để cho Trần gia định đoạt.”

Tất cả hướng về phía người đang nói thì thấy người đó chính là Lâm Cảnh Tinh vừa mới được nhắc tới, Lâm Cảnh Tinh ung dung bước tới bàn của Tần Hoan, rót cho mình một ly rượu chậm rãi nhấm nháp, thấy Lâm Cảnh Tinh xuất hiện, trừ đám người Tần Hoan ai cũng ôm tâm trạng xem kịch vui, khẳng định hôm nay Tần Hoan phải chịu mất mặt. Trần Việt Văn trưng ra một bộ mặt cười cười đi tới khoác vai Lâm Cảnh Tinh nhưng đã bị Lâm Cảnh Tinh tránh đi, giơ cánh tay ở không trung, khuôn mặt Trần Việt Văn cứng đờ, ho khan cười nói:

“Tiểu Tinh a, cậu đã trở về rồi sao? Ha ha, lần này trở về chắc chắn chú Lâm giao Lâm thị cho cậu rồi, lúc đó đừng quên chiếu cố anh em, có phải không?”

Nói xong cả đám hùa theo chúc mừng, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Cảnh Tinh thì tất cả lời nói của bị nuốt vào bụng, ngay cả Trần Việt Văn cũng cảm thấy áp lực.

Lâm Cảnh Tinh nhìn Trần Việt Văn nói: “Việc của Lâm gia không đến lượt người ngoài chen vào, nếu cậu thật muốn quản thì tôi sẽ đến hỏi thăm chú Trần một chuyến, hỏi xem đây có phải là ý của chú hay không.”

Đám người kinh hãi nhìn Lâm Cảnh Tinh, lời hắn vừa nói ra cực kỳ uy nghiêm, giống như người nói là trưởng bối nhà họ vậy, Trần Việt Văn một lúc thì hoàn hồn, tức giận nói:

“Cậu có ý gì hả, tôi nói giúp cậu mà cậu lại đối với tôi như vậy, Trần Việt Văn này nhìn lầm cậu.”

Lâm Cảnh Tinh nhìn chằm chằm Trần Việt Văn khiến hắn không tự chủ mà cúi đầu, trong lòng cực kỳ đè nén, Lâm Cảnh Tinh chuyển mắt sang mấy người đi theo Trần Việt Văn phân phó:

“Đưa Trần thiếu gia về, về sau hắn gây chuyện thì nhắc nhở một chút, nếu không tôi sẽ hỏi chuyện các người.”

Cả đám dạ dạ rồi kéo Trần Việt Văn đang thẩn thờ ra ngoài, người vây quanh cũng tản ra, tất cả đều bị khí thế của Lâm Cảnh Tinh làm cho hoảng sợ. Lý Dịch và Lý Linh Gia vẫn chưa ngậm được miệng ngơ ngác nhìn Lâm Cảnh Tinh, Lâm Cảnh Tinh bị nhìn cũng không thoải mái, ho một tiếng để hai người tỉnh táo, hai người họ không nhìn chằm chằm hắn nữa mà thỉnh thoảng liếc liếc mấy cái.

Tần Hoan cũng quan sát Lâm Cảnh Tinh mấy lần, chính hắn cũng bất ngờ khi Lâm Cảnh Tinh ra mặt cho hắn, chẳng lẽ ở Mỹ vài năm đã sửa đổi tính tình, nếu vậy thì thay đổi này cũng quá lớn rồi a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK