"Bẩm chúa công, công tử đã về, đang đợi bên ngoài ạ."
Nguyễn Hoàng ngẩng đầu, dù đã ngoài ngũ tuần đôi con ngươi vẫn vô cùng sắt bắn. Vẻ ngoài của ông toát ra khí phách của một đấng quân vương. Từng đi qua bao nhiêu trận chiến, từ trong chỗ chết mở ra một cong đường sống cho cả một dòng tộc, có chuyện gì mà ông chưa từng gặp qua.
Lần này cử Phúc Nguyên đi cũng là muốn rằng luyện cho nó. Thời thế loạn lạc, ta không tranh giành cũng không có nghĩa kẻ khác cũng sẽ không tranh. Thái bình trước mắt chưa chắc ngày mai không nổi gió, chưa kể kẻ thù của dòng tộc vẫn còn đó. Trong số 10 đứa con trai của ông, Phúc Nguyên là do chính thất sinh ra, cũng là đứa trẻ thông minh sáng dạ nhất. Cả dải đất này tương lai đều hy vọng vào nó.
"Về rồi sao, cho vào đây."
"Cha, nhi tử phụng mệnh đã trở về."
Nguyễn Phúc Nguyên đi vào cúi người hành lễ với cha. Nhiều tháng không gặp Nguyễn Hoàng nhìn nam tử trước mặt gầy đi không ít, nhưng càng ngày càng chững chạc, khẽ hài lòng gật đầu.
"Về là tốt mau ngồi đi."
"Dạ."
Người hầu mang trà lên sau đó liền quy củ lui xuống. Trà hoa sen được pha với sương sớm, đã rất lâu không được uống hắn thật nhớ hương vị này.
"Xin lỗi cha lần này con không bắt được tên cầm đầu."
Ông đương nhiên biết Bạch Tần Quý Hiển là kẻ mưu mô xảo trá, hắn ta hoành hành ở biển Cửa Việt lâu như vậy, lần này có thể khiến hắn tổn thất nặng nề đã là rất tốt rồi.
"Không sao con đã làm rất tốt, trong một thời gian nữa chỉ sợ cho tiền hắn cũng không dám lộng hành nữa."
Ông là một người công tư phân minh, phàm là những việc làm tốt ông sẽ không tiếc lời khen thưởng động viên. Ngược lại làm không tốt cũng sẽ thẳng tay xử lý.
"Con vẫn còn thua xa cha thời trẻ, con sẽ cố gắng hơn nữa."
"Có chí khí, nam nhi là phải biết phấn đấu không ngừng."
"Trong số những hải tặc bị bắt còn có một số nô lệ nữ, con muốn hỏi cha phải làm thế nào với họ."
Nô lệ cũng là con người, nơi này của ông mãi mãi không có hai từ nô lệ ấy.
"Nếu đã là phụ nữ thì đưa họ đến khu vực thương buôn của Nhật Bổn, chỗ đó có thể tìm được việc làm. Ta sẽ xuống lệnh trao trả tự do cho bọn họ, chỉ cần họ nguyện ý có thể ở lại hay trở về cố hương tùy ở họ. "
"Dạ, cảm tạ cha dạy bảo."
Hai cha con ngồi trò chuyện một lúc về tình hình chiến trận khi ấy. Nguyễn Hoàng đột nhiên buông tách trà trên tay xuống nhẹ giọng hỏi.
"Ta nghe nói con dẫn về một cô gái."
Chuyện đứa con này của ông ở thương cảng đêm qua ông đã biết. Xưa nay nó vốn lạnh nhạt với chuyện nhi nữ thường tình, ông cũng chưa từng quên lời của trụ trì chùa Quang Minh khi đó, chỉ là bản thân cũng có chút mơ hồ.
Nếu cứ tin vào điều đó mà ngăn trở đứa trẻ này cũng là chuyện không nên, năm nay nó cũng đã 22 lẽ ra nên thành gia lập thất từ sớm rồi. Nhưng ông cũng đã tra rõ cô gái kia chỉ là một trong số các nô lệ trên tàu. Cho dù xét về gia cảnh hay xuất thân cùng lắm chỉ có thể làm nô tỳ trong phủ, tuyệt đối không thể nạp làm thiếp.
"Cô nương ấy cùng thuyền của gia đình gặp bão trên biển, tĩnh lại đã không nhớ mình từ đâu đến, bị Bạch Tần Quý Hiển bắt trước lúc chúng con tấn công tàu của hắn một ngày. Cô nương ấy thành thạo cả tiếng Nhật Bổn cùng tiếng chúng ta, nên con mới đưa về. Hiện tại chúng ta đang mở rộng giao thương với người Nhật Bổn, về sau ắt có chỗ dùng."
Nguyễn Hoàng nhìn con trai mình thật lâu, nó đã nói đến như vậy ông còn có thể nói gì nữa.
"Ta không quản chuyện của con, nhưng con phải luôn nhớ mình là ai, trên vai con gánh gì."
"Vâng thưa cha."
Hắn đương nhiên biết ý trong lời cha hắn nói, nhưng chỉ cần cha cho phép hắn giữ nàng bên cạnh, chuyện về sau hắn sẽ từ từ tìm cách.
"Được rồi đường xa mệt nhọc, con còn đang bị thương về nghĩ đi, ta sẽ cho đại phu đến phủ giúp con xem vết thương."
"Dạ tạ ơn cha. "
Nhìn bóng lưng thẳng tắp rời đi trong lòng ông có chút lo lắng. Đứa trẻ này tính tình quá giống ông thời trẻ, một khi đã định việc gì cho dù ai cũng đừng hòng cản được. Người quyết đoán như vậy mới có thể làm việc lớn, nhưng một khi quyết sai hậu quả cũng không phải là chuyện nhỏ.
"Ông Cung, âm thầm cho người thăm dò về cô gái đó cho ta, đừng để công tử biết."
"Bẩm chúa công, cô nương đó đang ở bên ngoài đình sen, còn có cả Thất công tử cũng ở đó, người có cần cho người đến đó không ạ."
"Đi đi ta muốn xem một chút cô nương có thể lọt vào mắt nó là người thế nào."
"Vâng thưa chúa công."
Lão nô già cung kính rời đi, trong lòng ông cũng muốn biết là cô nương ra sao, có thể khiến Lục công tử đưa về Ái Tử. Ông theo chúa công cả một đời, Lục công tử cũng được xem như một tay ông chăm sóc. Ngài ấy xưa nay thanh tâm hoả dục, tựa như một vị sư không động lòng phàm. Đột nhiên một ngày bên cạnh xuất hiện một nữ nhân, còn là một cô gái ngoại quốc. Từ đêm qua tin này đã truyền đến tai chúa công và phu nhân. Chỉ sợ sau hôm nay toàn bộ Ái Tử thậm chí cả đất Thuận Hóa này điều biết, Lục công tử mang một nữ tử ngoại bang về phủ.