- Sao tỷ đi lâu như vậy mới về, làm muội sốt cả ruột.
- Xem ta mang gì về cho muội này?
Nam Phương mở miếng lá chuối đang được buộc cẩn thận. Mạc Thị Lâu nhìn thấy bên trong là bánh thì vô cùng kinh ngạc.
- Bánh ngọt chị lên núi sao lại có bánh ngọt?
- Có anh chàng thợ săn tốt bụng cho ta, thật ra ban đầu anh ta đưa cho ta một con thỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta không biết làm thịt, chúng ta cũng không thể ăn sống, anh ta đưa chị cái này.
Lúc đó cô đã ra khỏi bìa rừng, không hiểu sao Lê Duy Đàm lại cho người chạy đến đưa cho cô. Cô thật sự không biết làm thịt thỏ hắn nói hắn có thể giúp. Nhưng cô không thể dẫn hắn tới nơi này càng không thể để Thị Lâu đợi, vậy cho nên cô từ chối.
Một phần quan trọng hơn là cô cảm thấy Lê Duy Đàm quá nhiệt tình, bọn họ là người xa lạ mà đã là người xa lạ thì thái độ của hắn không đúng lắm.
- Thật trên đời còn có người tốt vậy sao, chỗ này chúng ta cũng có thể ăn được hai ngày.
- Ngoan ăn đi dù sao để lâu cũng không tốt không cần tiết kiệm.
Đêm đến trong căn nhà đỗ nát thân thể bé nhỏ bên cạnh cô không ngừng run lên.
- Thị Lâu, Thị Lâu muội làm sao vậy đừng làm ta sợ.
Toàn thân Mạc Thị Lâu nóng như lửa nhưng cơ thể lại run không ngừng, trên mặt còn xuất hiện vài chấm đỏ, hơi thở trở nên khó khăn.
Là dị ứng, chẳng lẻ con bé dị ứng vì bánh ăn ban chiều hay sao, tình trạng còn rất nặng.
Nam Phương cố gắn đỡ Thị Lâu ngồi dậy cho tay vào miệng muốn dùng cách này để Thị Lâu ói ra nhưng vẫn không được.
Màn đêm tối tăm lạnh lẽo cô cõng Thị Lâu trên lưng chạy về phía cổng thành, cũng không biết vất ngã bao nhiêu lần, tay chân cũng rớm máu nhưng cô mặc kệ, cô nhất định phải vào thành.
Tất cả điều là lỗi của cô nếu cô không mang bánh về con bé sẽ không như vậy, thế giới này cô chỉ có mỗi mình con bé là người thân, là chỗ dựa,là niềm an ủi duy nhất.
- Đứng lại, nạn dân không được vào thành.
Hai tên lính canh cổng nhìn thấy cô thì lập tức chặn đường.
- Cầu xin các người để ta vào thành, muội muội ta bệnh rồi, ta nhất định phải vào thành.
- Bệnh càng không được vào, nếu mang bệnh dịch vào thì sao.
- Không phải nó chỉ bị dị ứng thức ăn thôi, làm ơn để cho chúng tôi vào.
- Nhiều lời tránh ra.
Hai tên lính canh đẩy ngã cô, cô không màng đau đớn mà ôm lấy Thị Lâu, bình tĩnh cô phải bình tĩnh không được loạn.
- Tôi có tiền chỉ cần các người cho tôi vào tôi đưa hết cho các người.
Nam Phuong vội móc tron người ra một ít bạc lẽ đưa cho hai tên lính canh. Bọn chúng nhìn thấy vậy thì cười khinh bỉ.
- Tưởng chúng tôi cần mớ bạc vụn của cô à, mau tránh đi.
Trong lúc tuyệt vọng, Nam Phương chợt nhớ đến chuyện gì. Phải rồi Lê Duy Đàm, cô vội vã lấy ra miếng ngọc mà hắn đưa cho cô ban chiều.
- Lê Duy Đàm ta quen ngài ấy, nếu các người không tin có thể gọi ngài ấy đến đây, đây là tín vật của Lê Duy Đàm tặng ta, mau để ta vào thành.
Hai tên lính nghe thấy câu này của cô thì mặt lập tức hoảng sợ, tiếp theo đó là phẫn nộ giơ chân đạp mạnh vào bụng cô.
- To gan, đó là tên để cho bọn nạn dân các người gọi sao, bắt lại tống vào ngục.
Một đám lính xông đến bắt lấy cô, chúng không chút nương tình lôi Mạc Thi Lâu đang nằm trên nên đất như lôi một cái bao rác.
- Các người muốn làm gì mau thả ta ra, Lê Duy Đàm tôi muốn gặp anh ta, buông ra.
Cô cố gắng gào thét trong vô vọng gọi tên Lê Duy Đàm.